Phế Vật Ta Thích Chơi Trò Biến Mất Các Ngươi Quản?

Nàng nhớ rất rõ thông qua ký ức ở thân thể này, nếu không phải có một cậu nhóc thiên tài từ Hàn gia ở phiến đại lục khác đến đưa cho nàng bánh bao, thì có lẽ nàng đã chết vì đói khát ở đó mất rồi. Cậu bé đó nhỏ hơn nàng đến bốn tuổi, tên là Hàn Hạo, câu ta nói là người của tổng Hàn gia ở Hắc Ẩn đại lục.

Nếu không lầm thì khoảng ba năm họ sẽ đến Tây đại lục - Hàn gia một lần. Nếu có đệ tử mà bọn họ nhìn trúng thì sẽ được đưa về Hắc Ẩn đại lục, giai nhập vào chính gia. Nhưng theo nàng biết, đã liên tiếp năm lần bọn họ chưa chọn ra bất kỳ đệ tự nào cả.

- Thì đã sao?

Hàn Nguyệt Xuyên lạnh nhạt đáp lại, ngó lơ nàng, nhìn lão bản, nàng lại hỏi:

- Bán cho ta, hay nàng ta?

Lão bản cười hám lợi, trả lời:

- Ai trả cao hơn ta bán cho người đó.

Hàn Nguyệt Xuyên trầm mặt, Hiên Viên Nguyệt tức giận ở bên cạnh nàng quát mắng lão bản:

- Mắt chó nhà ngươi, việc buôn bán hám lợi như ngươi như thế này cũng bán chi bằng ngưng bán luôn đi! Ngươi đâu, đập phá gian hàng của hắn cho bổn tiểu thư!

Bọn thị vệ đi theo sau, liếc mắt nhìn nhau định xông lên đập phá, người đi theo Hàn Đông Nhi lại tức giận quát:

- Các ngươi không đấu lại nên liền muốn đập phá sao?

Hàn Đông Nhi thấy vậy lại diễu võ dương oai:

- Hừ! Người ta mở gian hàng ra dĩ nhiên là để buôn bán kiếm lời các ngươi đúng là bọn không nói lí, không có gia giáo!

Đáp trả lại được lời của Hiên Viên Nguyệt, Hàn Đông Nhi vui sướng đến phát điên.

- Ngươi...

Bị đáp trả bằng chính câu của mình, Hiên Viên Nguyệt bực đến phát điên lên, những thị vệ kia cũng ngừng bước chân. Hiên Viên Nguyệt thấy chẳng ai lên đập phá nàng tức giận quay về phía sau, trừng mắt nhìn bọn chúng.

Bọn thị vệ sợ đến phát run lên, đành phải tiến về phía trước, đạp phá gian hàng của lão bản kia. Lão bản hoảng sợ cầu xin:

- Tiểu thư à, ta cũng là vì mưu sinh cả thôi, bán mà không kiếm lời thì làm sao mà bán a?

Mọi người xung quanh nghị luận không ngừng, nhìn bọn thị vệ tiến lên đập phá gian hàng, Hàn Nguyệt Xuyên để ý qua bên đám người Hàn Đông Nhi, thấy rõ nàng ta không hề để tâm đến lão bản, mà cười một cách quái dị, nụ cười này chính xác là đang thỏa mãn.

Phải, thảo mãn khi thấy nàng và Hiên Viên Nguyệt bị mọi người chỉ trích, lại cao hứng:

- Mọi người nhìn xem, cháu gái của tổng công hội luyện dược sư ngang tàn, hống hách, không vừa lòng liền đập phá không cho người ta buôn bán nữa a.

Ngay lúc này, người của tổng công hội đã đứng xem ở đó từ lúc nào không hay, trong đó còn có cả Hiên Viên Từ, lão cau mày nhìn đứa cháu gái ngang bướng của mình, định đi lên ngăn cản lại, thì một giọng nói thanh thanh bất tuyệt vang lên:

- Các ngươi dừng lại cho ta!

Bọn thị vệ quay lại, phát hiện ra Hàn Nguyệt Xuyên đứng đó quát bọn họ, nàng đi đến, đưa tay về phía lão bản đã bị đẩy ngã ra phía sau, giọng nói lương thiện vang lên:

- Lão bản không sao chứ?

Lão bản rưng rưng nước mắt nhìn gian hàng bị người ta phá hủy, lão kiếm sống hoàn toàn đều dựa vào gian hàng đó hết cả đấy!

Lão hất tay nàng ra, căm phẫn quát:

- Các người làm gì vậy chứ? Đồ vật ta bán cho ai thì ta bán, các ngươi thử một lần làm thương gia đi, bán mà không kiếm lời thì làm gì? Không vừa lòng liền đập phá, có chuyện phí lí như thế sao? Cháu gái của tổng công hội luyện dược sư thì muốn làm thế nào thì làm à?

Thu lại cánh tay, Hàn Nguyệt Xuyên bước đến chỗ hộp gấm đang nằm lăn lốc dưới đất kia, nhặt nó lên, lại thu gọn những sợi dây băng vải lại vào trong hộp, ôm nó vào lòng, lại đến chỗ lão bản, đưa một đống ngân phiếu, không rõ bao nhiêu tờ kia cho lão, lên tiếng:

- Đây là tiền bồi thường, và cũng là bài học cho ông, nên biết chọn người mà bán, theo lẽ buôn bán bình thường, ai đến trước thì được trước, ai đến sau thì được sau. Ngay cả cái lý thuyết cơ bản này cũng không làm được mà bị tiền che mờ mắt thì có đập phá mười lần cũng chưa đủ.

Nói rồi nàng dứt lời rời đi, Hiên Viên Nguyệt tức giận, để lại một câu:

- Nếu không phải vì Xuyên muội thì ngươi đừng mong bán được tại Hạo Thiên đế quốc này, bán mà không biết lẽ thường tình, ngu ngốc.

Nhìn lại ngân phiếu trong tay, lão bản lẩm bẩm:

-...19...20............. 25...26...27...... 32.

Trời ạ! Vậy mà có đến tận 3 vạn 2 ngàn kim tệ cho lão. Cái đống kim tệ này có dùng ba đời cũng không hết nổi a.

Đối với một gia đình bình thường thì bao nhiêu đây đã là rất nhiều cho việc sống qua mấy đời.

Hàn Đông Nhi đứng đó hừ lạnh, cao ngạo:

- Hừ, giả từ bi.

Đi về công hội, Hiên Viên Nguyệt ngay lập tức bị Hiên Viên Từ gọi đến hỏi tội, Hàn Nguyệt Xuyên có mặt trong đó nên cũng bị vạ lây, chịu nghe chửi chung.

- Hây ~ có lẽ ta phải đến Hàn gia của con một chuyến rồi, ba ngày sau chúng ta lên đường đến Hàn gia. Trước nhất, con hãy theo ta đi.

Hàn Nguyệt Xuyên không rõ chuyện gì, đi theo lão đầu tử Hiên Viên Từ, đến luyện đan trường. Lại tiếp tục bắt Hàn Nguyệt Xuyên luyện lại đan dược, nếu tinh thần lực bị tiêu hao quá nhiều, lão sẽ ngay lập tức dùng đan dược để bổ sung cho nàng.

Biết rõ Hiên Viên Từ nghi ngờ việc lúc trước luyện đan của nàng là cố tình và thành công, nên lần này muốn khảo nghiệm lại. Hàn Nguyệt Xuyên không mon muốn mình trở thành người nổi trội, ngay lúc lửa cần nhỏ nàng liền làm cho lửa to hơn, chỉ trông vài khắc, dược đỉnh liền nổ tung, một đống phế dược đen thui hiện ra.

Lại lần nữa, vẫn thất bại. Hiên Viên Từ lại không tin lần đó là nàng may mắn làm được, lại tiếp tục thử, thử mấy lần liền nàng đều thất bại. Mọi người vây xe cũng chỉ biết lắc đầu nói nàng không có thiên phú về luyện dược, có các trưởng lão đi qua nói lão nên từ bỏ.

Hàn Nguyệt Xuyên nhân cơ hội nói mệt mỏi với luyện dược, cũng thừa nhận bản thân không có tiền đồ, thiên phú trong việc luyện dược nên từ bỏ, quay về nghỉ ngơi.

Thử đã nhiều lần vậy rồi, lão nhân Hiên Viên Từ đành chấp nhận sự thật, lần đó chỉ là may mắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui