Phế Vật Ta Thích Chơi Trò Biến Mất Các Ngươi Quản?

- Không biết lão gia chủ gọi ta đến là có chuyện gì?

Đến trước đại đường, Hàn Nguyệt Xuyên khom người hành lễ với các trưởng bối rồi trực tiếp hỏi đến lão gia chủ.

Lão gia chủ nhìn nàng một vẻ uy nghiêm trưởng bối lão nhân nói:

- Ngươi thật không biết có chuyện gì?

Lắc đầu, biết nàng cũng chẳng nói đi.

- Ta hoàn toàn không biết.

- Hừ! Còn nói không biết?

Ở một bên, Hàn Đông Nhi đứng bên cạnh lão gia chủ, vẻ mặt tức giận chỉ vào mặt nàng quát lên một câu.

Quang mâu khẽ liếc như lưỡi kiếm sắc bén, giọng nói nàng âm trầm vô cảm:

- Trưởng bối còn chưa lên tiếng thì ngươi có quyền hạn để lên tiếng sao? Là ai dạy ngươi cái thái độ vô lễ đó?

Ánh mắt của nàng lại hạ xuống trên người của Hàn lão gia chủ, vẫn là giọng nói âm trầm vô vị đó:

- Lão gia chủ, ngài cũng chấp nhận hành vi đó sao?

Lão gia chủ không nói tiếng nào về hành vi của Hàn Đông Nhi, vì nàng ta là tôn nữ của lão, nên lão bên vực cho nàng ta cũng chỉ là thiên kinh địa lí.

- Hừ! Ở trường học ngươi lại không lo học hành luyến ái nam nữ chẳng ra gì, để rồi bản thân còn bị đuổi ra khỏi trường học. Ngươi xem, ngươi bảo vệ cho hắn một mạng nhưng hắn đã đền đáp gì cho ngươi chưa? Chưa hề, vậy ngươi sao lại còn bảo vệ hắn, để Hàn gia và Bách Lý gia hai bên xảy ra xung đột, nếu như không phải vì Bách Lý Thiên Huyền kia dễ tính và Ấn Nguyệt với hắn có chút cảm tình thì cũng sẽ không dễ dàng làm lành chuyện này rồi.

Hàn Ấn Nguyệt- Đại tiểu thư của Hàn gia, như hoa như ngọc, là hoa sen, là ngọc quý của Hàn gia, thanh cao đi kèm ngạo mạng. Ở trong gia tộc thanh cao, hiền thục, nữ công gia chánh bên ngoài bắt nạt tiểu muội là nàng, coi mạng người như tiền rác có thể mua, thích lấy tiền đè người. Một con người sống hai mặt chính hiệu.

Lão gia chủ đây chính là cố ý nói sang một chuyện khác. Hàn Nguyệt Xuyên vẫn đứng đó, mặt đối mặt với lão gia tử, nghe hắn giáo huấn mà không có một chút động tĩnh gợn sóng nào.

- Hàn Nguyệt Xuyên, giờ ta phạt ngươi đến từ đường quỳ ba tuần, ngươi có phục không?

Ở trong ống tay áo, đôi bàn tay trắng ngọc của nàng khẽ siết chặt lại thành nắm đấm, oan ức, nàng rất oan ức, nàng đã oán ức mười năm rồi, thời gian thì lại không nhiều, chi bằng xả ra hết một lần luôn đi:

- Ta không phục!

Lão gia chủ già nua trợn mắt nhìn nàng hỏi:

- Sao lại không phục?

- Tại sao bị phạt luôn là ta, sai cũng luôn là ta? Có một lần Hàn Đông Nhi đánh ta khắp mình đầy thương tích, ta thì chỉ vì muốn bảo vệ bản thân mà đánh nàng một cái, một cái so với hơn trăm cái của nàng ta thì tính là gì, nhưng tại sao người bị phạt khi đó là ta?

- Tại sao khi xưa ta bị cướp đánh giữa đường, mất hết tiền bạc mọi thứ đều đỗ lỗi lên đầu của ta? Khi xưa có người ám sát ta, muốn giết ta, ta đành ở ngoài đường mấy ngày để trốn tránh, thế nhưng quay về không một ai hỏi hang gì đến ta, liền phạt ta quỳ ở từ đường mấy ngày. Lần nào cũng vậy, phạt với phạt cũng chỉ có mình ta.

- Lần này, ta yêu Sa Toa thì thế nào, mạng này của ta là do các người cưu mang, nhưng ta cũng có quyền quyết định cuộc sống của bản thân. Ta ngay từ đầu đã không có yêu Bách Lý Thiên Huyền kia, là các người ép ta hứa hôn với hắn, chuyện này ngay cả ta cũng chẳng có quyền xen vào, lại chẳng hề hay biết chuyện gì, ngay khi có ý thức liền nhận ra bản thân đã bị hứa hôn từ lúc nào không hay.

- Ta ở đây đã từng gọi các ngươi là thúc thúc hay gia gia chưa? Chưa hề, các ngươi không cho ta gọi như thế là vì cái gì? Vì ta mất cha mẹ, hay vì Hàn gia vốn không phải là gia tộc của ta, mà bản thân ta chỉ qua là vô tình có cùng từ “Hàn” chứ không phải là người của Hàn gia này đi?

Rầm!

Vốn là Hàn Nguyệt Xuyên vẫn muốn nói tiếp những lời oan ức của mình suốt 10 năm qua, nhưng ai ngờ, giữ đường lão gia chủ không kiềm chế nổi đập nát cái bàn bên cạnh ông ta, trong cơn giận dữ ông ta vô tình phóng thích uy áp về phía Hàn Nguyệt Xuyên.

- Phụt!

Chịu không được uy áp từ lão gia tử, Hàn Nguyệt Xuyên liền bị uy áp đè ép cho quỳ xuống, phun ra một ngụm máu tươi trên sàn. Lão gia chủ không quản nàng sống hay chết ở đó ra sao, lão cũng không thu uy áp về, hừ lạnh:

- Nếu ngươi không thể chịu đựng được, tốt. Vậy ngươi liền rời khỏi Hàn gia, coi như nơi này chưa từng có sự tồn tại của ngươi.

Hàn Nguyệt Xuyên cắn răng đứng dậy, đôi mắt cường quật nhìn lão, nàng lại giữ vững cơ thể, một lần nữa quỳ xuống, khấu đầu ba cái hướng lão gia chủ và gia chủ của Hàn gia, thân hình gượng ép khẽ run đứng dậy, những bước chân của nàng nặng trĩu rời đi khỏi đại đường.

Một cái quay đầu nàng cũng không quay lại.

Nơi này có điều gì để nàng luyến tiết sao? Không có, hoàn toàn không có, sau khi sống lại nàng đã được dạy dỗ rất nhiều thứ, những chuyện như thế này, nàng phải chấp nhận, mặt đối mặt với nó. Rời đi rồi, đáng lý nàng nên cảm thấy thoải mái mới đúng, tại sao nàng lại có cảm giác kỳ lạ...

Khi Hàn Nguyệt Xuyên rời khỏi đại môn Hàn gia, Hàn gia chủ liền hướng về lão gia tử nói:

- Phụ thân, nhưng vậy được sao? Nàng còn chưa đến mười lăm tuổi nữa đi.

Lão gia chủ hừ hừ không tút lại lời nói đuổi nàng ra khỏi Hàn gia:

- Hừ, chỉ là một đứa trẻ bỏ đi được bao lâu, khi đói lập tức quay về cầu xin đi.

Hàn gia chủ cau mày khó xử:

- Nhưng lỡ không quay về.

Lão gia chủ đứng dậy, phủi ống tay coi như không có chuyện gì hết:

- Thì kệ nàng, giờ nàng và chúng ta cũng không còn liên quan.

Hàn gia chủ giọng nói lấp bấp:

- Nhưng, nhưng là người của Hàn gia chính gia đã đến đây rồi, nói có trong buổi đại biểu diễn võ gia tộc muốn tận mắt xem Hàn Nguyệt Xuyên nàng diễn võ, nhưng giờ nàng ta đi rồi. thì, thì phải ăn nói sao đây? Vốn dĩ, người kia đưa tới Hàn gia nói năm mười lăm tuổi sẽ đến đón nàng đi, nếu như khi đó nàng không có xuất hiện, chúng ta Hàn gia cũng coi như tiêu.

Nghe những lời nói của Hàn Lâm Kiệt, lão gia chủ mới tự giác dừng lại, sắc mặt hơi tái nhợt vài phần, hướng về phía Hàn Lâm Kiệt dạy bảo:

- Ngươi đi nói với bên chính gia rằng, nàng là tự ý bỏ đi, còn về người kia còn đến năm năm, chúng ta trong khoảng thời gian đó phải nâng cao thực lực bảo vệ gia tộc, năm năm thời gian đó chắc cũng khoảng vào thời gian đại biểu Thiên Ty trăm năm một lần đi, đến lúc đó chúng ta cầu xin phía chính gia ra sức bảo vệ cho chúng ta mà thôi.

- Hy vọng mọi chuyện sẽ an ổn như thế.

Năm năm sau, đại biểu diễn võ Thiên Ty, mười một đại lục đề cử có học viên suất sắc nhất đi diễn võ. Thời gian đó, Hàn gia phân gia được Hàn gia chính gia ra sức bảo vệ để tránh né con người kia. Nhưng rồi nhận được một bức thư từ con người đó.

Đại hội diễn võ Thiên Ty tan hoang, Hàn Nguyệt Xuyên làm xáo trộn đại hội diễn võ. Ngang ngược, âm trầm, sắc bén nàng quay lại với một diện mạo khác, không ai nhận ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui