Phế Vật Triệu Hồi Sư


Mala đắc ý sau khi thu hập được đội quân tạm thời này liền tiếp tục ra lệnh cho bọn họ đánh vào lá chắn, hắn không tin với sức mạnh này của hắn cùng với mấy trăm người xung quanh mà không làm vỡ nổi lá chắn yếu ớt của tên Lan đó.

Trong giới pháp sư, Lan được xem là thiên tài của đông đại lục, nhưng hắn lại đầu quân cho một nam tước nhỏ nhoi khiến cho quốc vương của hắn vô cùng thất vọng, ngài ấy luôn đem những pháp sư trẻ tuổi ra so sánh với anh ta.

Mà hắn là một trong những pháp sư trẻ tuổi có tiềm năng nhất được chủ nhân giữ bên cạnh, nhưng mỗi khi chủ nhân nhìn hắn đều thở dài dùng giọng điệu đầy tiếc nuối mà kể về một tên pháp sư khác tên Lan.

Ngoại trừ Bara Ly tên nam tước có sức mạnh huyền thoại nhưng lại vô dụng đến nổi bị quốc vương đông đại lục chèn ép thì Lan chính là một pháp sư hiên tài mà quốc vương của họ ao ước.

Mỗi lần như vậy hắn cực kỳ ghen tị, cực kỳ ao ước mình có thể mạnh hơn nữa để một ngày nào đó chủ nhân sẽ khen ngợi hắn.

Nhưng dù hắn có làm gì đi nữa, có tiến bộ đến đâu thì chủ nhân cũng chỉ nói với hắn chưa đủ người còn kém Lan nhiều lắm.

Mỗi lần nghe thấy vậy lòng ngực hắn liền cực kỳ tức giận, hấn hận đến nghiến răng riếng lợi, đến hiện tại hắn cũng có cách khiến chủ nhân nhìn hắn một lần rồi.

Chỉ cần giết được Lan, giết được tên nam tước vô dụng kia thì chắc chắn chủ nhân sẽ khen ngợi hắn mà thôi, sau khi trở về chắc chắn ngài ấy sẽ xoa đầu hắn mà nói “Con rất mạnh, đúng như những gì ta mong đợi.



Nghĩ đến đó thôi mà hắn đã cực kỳ hưng phấn rồi.

Mà lúc này đây Mala không hề thay biết rằng trong lúc nội bộ bên hắn lục đục thì bên trên con thuyền đã biến mất một nhóm người.

Cho dù hắn có biết thì chắc chắn cũng chẳng mấy quan tâm, sự kiêu ngạo cùng háo thắng của hắn khiến trong mắt hắn chỉ có hai người mà thôi, miễn trên chiếc thuyền ấy vẫn còn bọn họ thì cho dù ai biến mất đi nữa hắn cũng chẳng để chúng vào mắt, sức mạnh của hắn là bất bại, cho dù người được xem là hậu duệ của anh hùng cũng chỉ có thể đứng bên trong lá chắn sợ hãi mà nhìn màn mưa sức mạnh của bọn hắn mà thôi.

Lúc này nhóm người đứng bên dưới thuyền lại thông thả đến kỳ lạ, sau khi nhìn kẻ địch tàn sát lẫn nhau bọn họ cũng liền ngừng công kích, sau đó khi nhóm người rời khỏi thuyền không bị phát hiện bọn họ càng không cần phải tiếp tục công kích.

Chỉ là sau khi kẻ địch lục đục xong liền tiếp tục tấn công lá chắn, mà bọn họ cũng không muốn để kẻ địch nghi ngờ mà tiếp tục đáp trả lại, nhưng lần này bọn họ không bắn quá nhiều, cần phải để giành sức mạnh lại, hiện tại đồng bạn đã tiếp cận được bọn chúng bọn họ chỉ cần quấy nhiễu chúng là được.

Trần Vũ Phong càng không cần phải tiếp tục bắn mũi tên tàng hình, tuy cậu không bắn nhưng vẫn giữ nguyên tư thế giương cung.

Đối với cậu bắn cung là một bộ môn chưa bao giờ cậu cầm đến, nhưng khi nó xuất hiện trên tay cậu thì cơ thể cậu giống như cực kỳ quen thuộc mà cầm lên rồi giương cung, mỗi động tác đều chính xác một cách hoàn hảo.

Đến cả trình độ bắn cung cao cắp như vậy cậu cũng chưa từng nghĩ qua, vậy mà chỉ cần cậu nhắm chuẩn mục tiêu khi buông tay ra mũi tên sẽ tự động trúng vào vị trí mà cậu đã nhắm, đúng là kỳ diệu.

Nhưng lúc này cậu lại không tiếp tục bắn nữa, chỉ là giương cung mà thôi bởi vì cậu lo lắng, cho dù có Đại Bạch đi cùng cậu vẫn lo lắng.

Mạnh Kỳ cùng Roma vẫn còn quá yếu, hai người chưa thể nào đạt được sức mạnh có thể chống chọi với thế giới này, mỗi đại lục sẽ có những con người khác nhau, những người mang sức mạnh khác nhau.

Có thể trong lãnh địa của Bara Ly bọn họ không sợ bất kỳ ai, nhưng khi rồi khỏi khu vực an toàn ấy bọn họ vẫn chưa thể tự do cất bước được, vì vậy cậu vẫn mãi mãi lo lắng cho bọn họ.

Cung tên không thể hạ, cậu phải tập trung quang sát xem bọn họ có thật sự an toàn thay không.

Trrong lúc này Mạnh Kỳ cùng Roma đang tàng hình theo sau Đại Bạch, bọn họ không hề đi chung với nhóm người của Bara Ly, đối với thái độ của họ khi nhìn Trần Vũ Phong khiếm cho nhóm người xem Vũ Phong là gia đình như bọn họ cực kỳ không thích nổi.


Đại Bạch trực tiếp trở mặt, nhưng nể tình cậu nó mới không chấp nhất với bọn họ, tuy nó sẽ không hỗ trợ nhưng nó cũng không bỏ đá xuống giếng khiến họ thương vong.

Mà Bara Ly cũng biết được suy nghĩ của bọn họ nên cũng không nói gì, anh biết hiện tại thay đổi suy nghĩ của thuộc hạ mình là không thể, phải để bọn họ tự động hiểu được cậu thì sau này mới có thể toàn tâm toàn ý phục vụ cậu khi anh nhượng ngôi cho cậu.

Đây chỉ mới là suy nghĩ của anh, tất cả thuộc hạ của anh cũng như những kẻ địch trong tối ngoài sáng đều không thể nào biết được chuyện này.

Hai nhóm người trên thuyền chia ra mà tấn công những tên pháp sư đang tấn công thuyền, bởi vì dùng công cụ tàng hình cũng như được sự hỗ trợ âm thầm của Bara Ly thì bọn họ liền nhanh chóng bay đến gần những tên đó sau đó âm thầm giết chết bọn họ.

Kẻ địch đứng cách nhau khá xa, trong lúc tập trung dồn sức mạnh vào lá chắn trên con thuyền bọn hắn không hề hay biết đồng bạn của mình đang từng người từng người bị giết chết mà hộ vệ canh bênh canh cũng không thoát khỏi vận mệnh đó.

Bọn hắn rớt xuống biển một cách nhẹ nhàng không có bất kỳ âm thanh khả nghi nào ngoài tiếng sóng biển dập dờn.

Chỉ có những người trên thuyền mới thấy được chuyện gì đang xảy ra mà thôi, Mạnh Kỳ cùng Roma phối hợp ăn ý nhanh chóng giải quyết người, Đại Bạch thì phụ trách lôi xác đi đến gần mặt biển rồi thả xuống.

Đối với Roma thì chuyện này chẳng sao cả, nhưng đối với Mạnh Kỳ ra tay với đồng loại cực kỳ khó khăn, xả hội pháp trị mà thế giới trước cậu ta từng sinh sống, giết người chính là phạm pháp, đến cả gà vịt cậu ta cũng chưa từng giết hại, nhưng thế giới hiện tại không thể như vậy, cậu ta dẵ từng giết rất nhiều ma thú, mà hiện tại cậu ta cũng phải giết kẻ địch của mình, bọn chúng chính là những kẻ uy hiếp đến tính mạng của bọn họ, không thể mền lòng không thể tha thứ.

Đã có lần đầu thì đối với lần hai lần ba cậu ta vẫn có thể ra tay, nhưng ám ảnh sẽ mãi mãi theo đuổi cậu ta một cách dăng dẳng, hai bàn tay nhuộm đầy máu tươi, sự đau khổ khi cảm thấy dòng máu ấm nóng dính vào trên da thịt của mình.

Đây sẽ là một cơn ác mộng đeo bám lấy cậu ta cho đến khi cậu ta chết đi.


Thế giới này đã không phải thế giới của cậu ta nữa rồi.

Trần Vũ Phong nhìn Mạnh Kỳ mà không khỏi đau lòng, bởi vì hai người giống nhau, bọn họ chẳng phải kẻ biến thái thích giết chóc, bọn họ từng sống trong thế giới có pháp luật nghiêm ngặc, bọn họ sống một cách hòa bình.

Nhưng nơi này không phải, bọn họ muốn sống thì phải chiến đấu cần phải tranh giành sự sống cho chính mình, không có ai cứu giúp được ta mãi mãi, chỉ có chính ta mới có thể cứu lấy chính mình mà thôi.

“Một thế giới hòa bình thật tốt biết mấy.

” Trần Vũ Phong lẫm bẫm rồi thở dài.

Nếu muốn được như vậy thì cần phải giành dựt cùng sống sót.

Cậu không biết mình có thể sống được bao lâu nhưng thế giới này sẽ sống, vì sự sống là cần phải đấu tranh.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận