Phế Vật Tu Tiên


Ngay khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, "Thị Huyết Xà" Đỗ Y vô cùng kiêu ngạo trước đó ở Nhiên Nguyên Giới, ngay cả năm đại môn phái huy động mấy chục người bao vây muốn tiêu diệt cũng không thành công, cứ như vậy bị một kiếm xuyên thấu tim, di ngôn còn chưa nói đã ngã xuống.
Biến cố như vậy khiến tất cả mọi người không thể nào tin được, thậm chí còn có người nhéo mặt mình sợ hiện tại mình đang nằm mơ.
Lục Lương Ngọc thật sự không nhịn được: "Trời đất! Vô Ẩn! Vô Ẩn Vô Ẩn! Có phải ta nhìn lầm rồi không? Tên Đỗ Y đó thế mà bị xuyên trúng khi ẩn thân? Gã đã chết! Lão cẩu bám người đó vậy mà đã chết? Sao gã lại chết dễ dàng như vậy, nếu không phải ta tận mắt thấy được thì dù có ai nói ta cũng sẽ không tin!"
Vô Ẩn bị Lục Lương Ngọc quấn lấy, chỉ có thể mở miệng đáp: "Ngươi không nhìn lầm, thực sự Đỗ Y đã chết.

Rất rõ ràng chuyện này là thật, ngươi xem xem, có rất nhiều người đều có vẻ ngốc như ngươi kìa."
Lục Lương Ngọc bĩu môi khi bị nói: "Ngươi không thể nói như vậy, rõ ràng không phải ta ngốc mà là mọi người đều không thể tin nỗi, đổi lại là ngươi, ngươi tin có một ngày Đỗ Y chết như vậy sao?"
Vô Ẩn nhướng mi không nói gì, lúc nãy hắn đã tính được kết cục đại khái nên cũng không giật mình.
Lúc Lục Lương Ngọc còn muốn tranh luận với Vô Ẩn, bên cạnh lập tức vang lên tiếng kinh hô của ai đó, cả hai nhanh chóng quay về phía thanh âm lại thấy được thanh kiếm kim thạch đã đâm xuyên qua Đỗ Y đang lấy cái túi trữ vật trên người Đỗ Y đã chết trên chim ưng xám, lấy túi trữ vật ngay trước mắt mọi người rồi lắc lư bay về động phủ tầng bốn Đăng Thiên Giác.
Rõ ràng ở đây nhiều người như vậy, nhưng lúc này không có ai dám lên đoạt túi trữ vật đó, dù lúc này chỉ có một thanh kiếm mang túi trữ vật, thậm chí còn không phải là người.
"Ôi...!Trời ơi..." Lục Lương Ngọc không nhịn được lẩm bẩm: "Vì sao lúc nãy ta còn cảm tháy kiếm tu hộ pháp này là một người cao cao tại thượng vô cùng lợi hại, sao trong chớp mắt lại trở nên như vậy..."
Vô Ẩn đứng bên cạnh chém thêm một đao: "Phong cách như vậy không chừng rất khổ?"

Lục Lương Ngọc chậc một tiếng rồi nói nhỏ: "Tuy thật sự là như vậy, nhưng ngươi có thể đừng nói ra không được sao, luôn cảm thấy không dễ nghe, hơn nữa..."
Ngay khi Lục Lương Ngọc còn muốn nói gì nữa, đại sư huynh Kim Bạc bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Câm miệng, mau nhìn!"
Lục Lương Ngọc nghẹn, ngẩng đầu lập tức há to miệng!
Gần như tất cả mọi người quên mất nguyên nhân chính khiến họ tụ tập ở đây khi bị một kiếm chấn động thu hút, nhưng hiện tại trên bầu trời Vân Phong Đăng Thiên Giác đã xảy ra thay đổi, rốt cuộc khiến tầm mắt bọn họ lần nữa dời tới mây đỏ.
"Hả! Mau xem! Đám mây đỏ kia lại biến hóa nữa kìa! Hình như nó đang tụ lại!" Có người trong những người vây xem không nhịn được mà kinh hô.
Sau khi Kim Bạc nghe thấy trực tiếp lắc đầu: "Chưa bao giờ tán ra thì nói gì tụ lại chứ?"
Lục Lương Ngọc lập tức không hiểu đang muốn hỏi, nhưng lại bị cảnh tượng tiếp đó chặn họng.
Chỉ thấy trên Đăng Thiên Giác, mây đỏ dần chồng chất lên chứ không biến ảo ra các dáng vẻ linh vật nữa, chỉ điên cuồng chồng lên từng tầng từng tầng.

Mãi tới khi cao lên mấy chục thước, tới mức như một ngọn núi mây đỏ mới dừng lại, ngay giây sau, ngọn núi mây đỏ này như đột nhiên bùng nổ, thật sự phun trào ra đầy mây đỏ như ngọn núi lửa thật sự.
Linh khí nóng rực nháy mắt tràn ngập toàn bộ Đăng Thiên Giác và thậm chí là toàn bộ thành Vận, nơi đi qua đều khiến những tu giả có tu vi hơi thấp trực tiếp biến sắc, tu giả dưới Trúc Cơ cơ hồ không chịu nổi mà chỉ có thể tĩnh tọa vận công tại chỗ chống đỡ linh lực nóng rực này, tu giả Trúc Cơ trở lên cũng dừng bước đề phòng nhìn về Đăng Thiên Giác.
Cái quái gì đang diễn ra vậy?
Người có cảm nhận trực tiếp nhất đương nhiên chính là mấy nghìn người chung quanh Đăng Thiên Giác, hơn phân nửa trong số bọn họ đã ngồi trên đất, những người còn lại nhìn nơi dày đặc mây đỏ nhất không chớp mắt vì sợ bỏ lỡ một màn quan trọng nhất.

"A a, đây hẳn là cảnh tượng núi lửa phun trào, thật là lợi hại, nhưng sao ta lại cảm thấy nó chưa kết thúc?"
Lục Lương Ngọc còn cưa nói xong, tiếng kêu thánh thót truyền ra từ trong đám mây đỏ, Lục Lương Ngọc lộ ra vẻ mặt vô cùng khiếp sợ, gần như là vô thức thốt lên.
"Lẽ nào đây là tiếng phượng hót?"
Khi Lục Lương Ngọc nói ra lời này, người hai đại môn phái bên cạnh y cũng khiếp sợ nhìn.
Quả nhiên, một con Hỏa Phượng to lớn giương cánh bay ra từ trong mây đỏ, từng chiếc lông như là ngọn lửa cực nóng nhất biển ảo mà thành, Hỏa Phượng vừa xuất hiện lập tức toàn bộ mây đỏ tiêu tán không còn, bầu trời màu xanh cũng chỉ còn Thần Thú khiến người hoa mắt say mê.
Sau đó, Thần Thú bay lượn một vòng trên bầu trời lại dùng cánh gãi mông mới kêu to một tiếng rồi bay về động phủ tầng bốn.
Những người vây xem: "..."
Chậc, hình như có chỗ nào không đúng!
Cả người Lục Lương Ngọc lúc này không tốt lắm, y gần như hỏng mất bắt lấy tay áo nhị sư huynh mà rống lên: "Nhị sư huynh, huynh mau nói cho sư đệ biết sư đệ không nhìn lầm rồi đúng không! Con Hỏa Phượng đó thế mà làm ra động tác ngu xuẩn như vậy trước mặt nhiều người như thế! Ngốc như thế sao có thể là Phượng Hoàng! Sao có thể là vương trong yêu thú! Đứng đầu các loại chim? Nhất định là cách mở mắt của ta sai! Không được, ta phải về mở mắt lại mới được"
Nhị sư huynh bị tiểu sư đệ cùng môn phái giựt giựt tay áo tới không chịu nổi, rốt cuộc trợn trắng mắt giựt tay lại, mặc dù hắn hoàn toàn hiểu được sự khao khát và ngưỡng mộ của tiểu sư đệ đối với yêu thú cấp bậc cao nhất như Phượng Hoàng, nhưng có thế nào cũng không thể mất đầu óc như thế,rõ ràng Hỏa Phượng kia chỉ làm động tác gãi mông, ngươi cũng không thể giết hết những người thấy được.

Đúng chứ?

Đến lúc này thì lòng hiếu kỳ và đủ loại tâm trạng của Lục Lương Ngọc đã hoàn toàn bùng nổ, y hoàn toàn không nhịn được, y nhất định phải xem tên Trúc Cơ trâu bò đó rốt cuộc là ai, đi xem tên hộ pháp cuồng ngạo đó là ai, hai người quả thật là một người bùng nổ hơn một người, không thể nào mà y không biết người lợi hại như vậy được!
Hiển nhiên người ôm loại suy nghĩ này không chỉ một mình Lục Lương Ngọc, đối phương đã thuận lợi lên Trúc Cơ rồi, người bảo vệ cũng sẽ không tùy tiện đi công kích những ngươi muốn kết giao.

Đây có thể là thời điểm tốt nhất để lôi kéo làm quen, cho nên chỉ trong chốc lát động phủ số 9 tầng bốn của Vân Phong Đăng Thiên Giác đã bị rất nhiều người vây quanh, hễ là gia tộc có chút dã tâm, thế lực và các tu giả đều muốn nhìn xem rốt cuộc là ai gây ra nhiều động tĩnh lớn như vậy và có thể chiêu mộ được hay không.
"Đạo hữu, chúc mừng ngươi thành công Trúc Cơ, gia tộc Thiên Ưng chúng tôi tại đây chúc mừng ngươi.

Không biết tiểu hữu có gia tộc hỗ trợ không? Nếu không có thì gia tộc Thiên Ưng chúng ta rất hoan nghênh tiểu hữu tới làm trưởng lão ký danh của chúng ta."
"Chậc, biến ra chỗ khác, gia tộc hạng ba mà cũng không biết xấu hổ chạy ra khoe khoang? Đạo hữu, gia tộc Trúc Viên chúng ta chân thành mời đạo hữu tới làm khách, đãi ngộ gì đó có thể thương lượng sau, chỉ cần đạo hữu bằng lòng tới!"
"Hừ, các ngươi thì tốt hơn Thiên Ưng chỗ nào hả? Cút cút cút, nghe ta! Đạo hữu, gia tộc chúng ta có hai vị tiểu thư song linh căn Thủy Mộc xinh đẹp tuyệt trần, đạo hữu không muốn tới chỗ chúng ta nhìn xem sao?"
Ngay khi những người đó vừa nghĩ đủ cách hấp dẫn sự chú ý của người trong động phủ, vừa mắng người khác vô sỉ, đột nhiên có một thanh âm truyền ra từ phía trên Đăng Thiên Giác.
"Ha ha, các ngươi cút qua một bên cho ta, Hỏa Lôi Môn chúng ta muốn người này! Ai dám đối nghịch cùng chúng ta?"
Thanh âm này vừa tới, những người còn đang tranh cãi đỏ mặt tức khắc ngậm miệng như ai bị ai bóp cổ, nói tới một nửa rồi không nên lời.
Mà lúc này ánh mắt đại sư huynh Kim Bạc của Tứ Thủy Kiếm Môn mãi chưa có động tác gì vừa động, nhấc chân bay nhanh về một hướng.
Lục Lương Ngọc vốn còn muốn lên đoạt người với Hỏa Lôi Môn, rốt cuộc thì đều là năm đại môn phái, dù thế lực Hỏa Lôi Môn rất bá đạo trước các môn phái khác, nhưng có kiêu ngạo trước Tứ Thủy Kiếm Môn bọn họ thì cũng chỉ là chuyện lên thọc một kiếm thôi! Cho nên y mới không sợ! Nhưng đại sư huynh là muốn đi đâu vậy? Vì sao y có thể thấy được bốn chữ "gấp không thể chờ" từ dáng vẻ của đại sư huynh?
Có thể khiến đại sư huynh nhăn mày nói nhiều thêm mấy câu đã là chuyện không dễ dàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì vậy?

"Này, nhị sư huynh nói xem đại sư huynh hắn, này này! Sao nhị sư huynh cũng chạy rồi hả? Còn có Tam sư tỷ, Trương sư điệt, Vô Ẩn! Vì sao mọi người đều đi hết vậy? Rốt cuộc là đi đâu!"
Vô Ẩn đỡ trán: "Đi xem kịch vui, ngươi cũng không nghĩ kỹ lại nếu ngươi ở trong động phủ kia, giờ lại bị bao vây và còn có người mạnh mẽ kéo vào ngươi môn phái, ngươi sẽ nghĩ gì?"
Lục Lương Ngọc lập tức đưa mình vào hoàn cảnh đó, nháy mắt lộ ra vẻ chán ghét:
"Sao có thể như vậy? Những người này tụ lại đó làm gì? Thật là phiền phức! Muốn ra cũng không thể.

Còn nữa, ta cũng đã có môn phái rồi, dù không có thì ta cũng khong muốn tới Hỏa Lôi Môn chút nào!"
Vô Ẩn gật đầu vui mừng: "Vì vậy chúng ta đi xem náo nhiệt.

Ở đây nhìn không tới, chỉ có thể đi theo đại sư huynh của ngươi mới có thể thấy trò vui thật sự."
Lục Lương Ngọc nhăn mày hơi nghiêng đầu, hồi lâu vẫn chưa nghĩ ra gì.
Ngay lúc này, Lôi Đại Địa của Hỏa Lôi Môn đã hô về phía động phủ mà không cho phép từ chối: "Này, hai người các ngươi đừng hòng trốn, có trốn thế nào cũng không được đâu, mau chạy ra đây nhanh cho ta, chỉ cần không quá tệ thì Hỏa Lôi Môn chúng ta có thể thu các ngươi làm đệ tử ngoại môn."
Người vây xem nhìn chằm chằm cửa động phủ chờ người bên trong phản ứng lại, nhưng bọn họ không biết là ngay bên trong động phủ, nơi mà họ không nhìn thấy được đã không còn hình bóng của Dịch Nhiên và Phó Tu Vân, nên đương nhiên không có người đáp lại lời kêu gọi của Lôi Đại Địa thuộc Hỏa Lôi Môn.
Tại lối vào núi Vân Phong ngoài thành Vận, Dịch Nhiên dẫn theo Phó Tu Vân mới Trúc Cơ xong quay đầu lại, ha hả nhìn ba lớp người bên kia..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận