Phép Biện Chứng Phong Thủy

Đường Cửu nâng cốc, miệng uống nước, mắt vẫn còn lim dim buồn ngủ.

Uống xong, anh Lâm cũng bày hết điểm tâm, Đường Cửu đẩy Dung Dư Dương đi qua, múc cháo hải sản cho anh rồi mới múc cho mình, sau đó ngồi cạnh anh bắt đầu ăn sáng.

Không đợi họ ăn xong, di động Đường Cửu đã reo vang, liếc mắt thấy Phùng Phi gọi tới, cô vội bỏ tôm vào miệng rồi nhận điện thoại.

Phùng Phi và Lý Thanh Mặc đã đến, đang chờ ở sảnh khách sạn.

Đường Cửu bịt loa báo cáo với Dung Dư Dương.

Dung Dư Dương nói: “Mời họ lên đây.”

Lúc này cô mới đọc số phòng cho Phùng Phi.

Anh Lâm gọi điện cho lễ tân, nhờ lễ tân dẫn họ lên lầu.

Đường Cửu cắm một miếng sủi cảo tôm: “Đều tại em dậy muộn.”

Thực ra còn nửa tiếng nữa mới đến giờ hẹn, đủ thời gian cho cô ăn xong điểm tâm, chẳng qua nhóm Phùng Phi biết có Dung Dư Dương nên mới đi sớm chào hỏi.

Dung Dư Dương lại gắp cho cô một miếng sủi cảo tôm: “Ăn.”

Đường Cửu cười hì hì ăn tiếp: “Sư phụ à, sủi cảo tôm này ăn ngon lắm, anh cũng nếm thử đi.”

Dung Dư Dương ăn một miếng.

Khi nhóm Phùng Phi lên tới nơi, bát cháo của Đường Cửu mới vơi một nửa.

Dung Dư Dương cầm khăn giấy lau miệng: “Phiền hai người đợi một lát.”

Lý Thanh Mặc nói: “Dung tiên sinh, là chúng tôi đến quá sớm.”

Phùng Phi cũng thoáng xấu hổ.

Đường Cửu hỏi: “Các anh ăn chưa?”

Phùng Phi nói: “Ăn rồi.”

Đường Cửu gãi đầu: “Chờ chút, tôi xong ngay.”

Dung Dư Dương lại gắp sủi cảo tôm và cánh gà cho Đường Cửu.

Cô cúi đầu ăn.

Lý Thanh Mặc và Phùng Phi ngồi trên ghế sofa, Phùng Phi không khỏi nhìn nhiều Dung Dư Dương, kỳ thực Dung Dư Dương kém tuổi đại sư huynh Lý Thanh Mặc của anh ta, song địa vị của anh ở giới phong thủy đã tương đương với sư phụ họ, thậm chí còn cao hơn ông một chút, bởi vì Dung Dư Dương còn trẻ mà sư phụ họ đã già.

Chờ Đường Cửu ăn xong, Dung Dư Dương liền buông đũa.

Hai người sửa soạn một chút, Đường Cửu đẩy Dung Dư Dương ra ngoài cùng nhóm Lý Thanh Mặc, cô hỏi: “Tình huống cụ thể ra sao?”

Phùng Phi đáp: “Người mời tôi đến là nhà họ Vương, năm năm qua nhà họ liên tục có người chết, ban đầu là người già và người bệnh tật nên họ không nghi ngờ gì, nhưng hai năm nay, ngay cả thanh niên cũng gặp đủ chuyện ngoài ý muốn.”

Đường Cửu nhíu mày: “Nếu đúng là trộm phong thuỷ người thì hơi quá đáng.”

Phùng Phi cũng nghĩ vậy, anh ta sốt sắng: “Bên cạnh đó, việc kinh doanh của nhà họ cũng xảy ra vấn đề, sau khi tôi điều tra phát hiện, chỉ cần gia đình họ gặp rắc rối thì sẽ có một gia đình khác làm ăn tốt hơn. Có điều từ năm năm trước nhà họ Vương bắt đầu gặp chuyện không may, gia đình này mới bắt đầu phất lên.”

Lý Thanh Mặc thấy sư đệ mình căm phẫn trào dâng, bèn nói: “Nhưng mà không có căn cứ.”

Đường Cửu gật đầu, việc này có chỗ trùng hợp có chỗ không, chẳng qua phải tìm được bằng chứng.

Lý Thanh Mặc đã cùng Phùng Phi xem qua mộ tổ nhà họ Vương: “Gia đình này mời tôi và sư đệ đến, chúng tôi am hiểu nhất là bùa chú, tôi chỉ cảm thấy mộ phần này không ổn lắm, lại không nói được vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu.”

Giọng Dung Dư Dương hờ hững, không bởi vì nhà họ Vương gặp chuyện mà dao động: “Trộm phong thuỷ không có gì ngoài hai thứ, cốt người sống, mộ người chết.”

Lý Thanh Mặc nhìn Dung Dư Dương với vẻ phức tạp, trường phái phong thuỷ có rất nhiều, mỗi trường phái đều có sở trường riêng, có những điều chỉ được truyền miệng giữa thầy trò trong phái, lời của Dung Dư Dương tuy đơn giản nhưng đã trực tiếp chỉ ra điểm then chốt.

Đổi thành Lý Thanh Mặc, bảo anh ta nói điểm then chốt của sư môn cho người khác biết, anh ta sẽ không đồng ý.

Dung Dư Dương hoàn toàn không để tâm, phong thuỷ muốn phát triển không thể chỉ dựa vào một, hai cá thể: “Dù là cốt người sống hay mộ người chết đều phải có quan hệ họ hàng với người trộm phong thuỷ, họ hàng càng gần hiệu quả càng tốt.”

Phùng Phi ngẩn người, hỏi: “Cốt người sống? Mộ người chết? Cốt người sống là trực tiếp róc xương khi người ta còn sống đấy hả?”

Đường Cửu giải thích: “Phải, hơn nữa… Nếu phong thủy nhà họ Vương thật sự bị trộm ra nông nỗi này, xương cốt lấy được hẳn là bộ phận trọng yếu.”

Phùng Phi nuốt nước bọt: “Bộ phận trọng yếu?”

Đường Cửu liếc Phùng Phi: “Bộ phận trọng yếu nhất ở người là đầu lâu.”

Phùng Phi biến sắc, cuối cùng mới nói: “Vậy thật đúng là…”

Chuyện tương tự Lý Thanh Mặc gặp tương đối nhiều nên sắc mặt vẫn bình thản, suy cho cùng có những người vì phong thuỷ, đừng nói là đầu lâu của người thân, ngay cả chuyện điên rồ hơn nữa cũng làm được.

Đường Cửu thấy sắc mặt Phùng Phi khó coi bèn móc thanh chocolate trong túi đưa anh ta rồi mới tiếp tục: “Dĩ nhiên còn một cách nữa, chính là vụng trộm thay đổi xương cốt người mai táng trong huyệt tốt thành thân nhân của mình.”

Chẳng qua việc này cần một khoảng thời gian dài mới có thể từ từ phát huy hiệu quả, hơn nữa không thể ảnh hưởng gia đình chủ nhân mộ địa nặng nề như thế, trừ phi là… trực tiếp chôn sống, câu này Đường Cửu không nói.

Lý Thanh Mặc thoáng trầm tư, nói: “Người nhà họ Vương rất coi trọng mộ tổ, khả năng hoán đổi thi cốt khá thấp.”

Đường Cửu gật đầu, vậy chỉ còn khả năng thứ nhất thôi.

Lý Thanh Mặc nhìn sư đệ mình: “Phùng Phi, nhà họ Vương nghi ngờ gia đình nọ có người chết khoảng năm, sáu năm trước. Em thử điều tra danh tính người chết xem.”

Phùng Phi gật đầu, trong tay họ đều có nhân mạch.

Đường Cửu nói: “Chi bằng trực tiếp hỏi người nhà họ Vương, bọn họ đã hoài nghi, sợ rằng đã điều tra kỹ càng hơn so với những gì chúng ta phát hiện trong khoảng thời gian ngắn. Tốt hơn hết là điều tra nguyên nhân tử vong.”

Phùng Phi nhìn về phía Lý Thanh Mặc, thấy Lý Thanh Mặc gật đầu mới đi liên hệ người nhà họ Vương.

Khi nhóm Dung Dư Dương đến nhà họ Vương, những người còn sống nhà họ đều chờ sẵn ở phòng khách rồi.

Nhà họ Vương vốn cũng là một gia tộc lớn, bây giờ trực hệ còn sống chỉ còn bốn, năm người mà thôi, trong đó hai người vẫn là trẻ con. Gia chủ họ Vương đã chuẩn bị đầy đủ tư liệu, sau khi mời khách ngồi, Phùng Phi giới thiệu qua thân phận Dung Dư Dương và Đường Cửu.

Gia chủ họ Vương tuy không biết Dung Dư Dương, nhưng xem thái độ của Lý Thanh Mặc và Phùng Phi với anh, trong lòng không dám coi khinh anh còn trẻ lại tàn tật.

Đường Cửu lật xem một lượt, nhỏ giọng kể cho anh nghe.

Lý Thanh Mặc và Phùng Phi cùng nhau xem xét.

Gia chủ họ Vương chờ bốn người Dung Dư Dương xem xong mới cất tiếng: “Mặc dù tôi cảm thấy có phần… có phần khó tin, nhưng mỗi lần nhà chúng tôi gặp chuyện không may tổn thất một khoản tiền, trong vòng một tháng nhà họ nhất định sẽ kiếm được một khoản, trùng hợp bằng với số tiền chúng tôi tổn thất, một lần hai lần là ngẫu nhiên, nhưng năm năm nay đều như vậy.”

Phùng Phi ở bên cạnh nói: “Tôi đã xem qua một số tư liệu, đúng là giống hệt.”

Dung Dư Dương không hé môi.

Lý Thanh Mặc cũng không nói gì thêm.

Phùng Phi nhăn mũi, cũng thành thật im lặng.

Đường Cửu hỏi: “Gia chủ họ Triệu đến nay chưa có hậu duệ ư?”

Gia chủ họ Vương nói: “Ông ta vốn có một cô con gái, năm năm trước bỗng nhiên chết bệnh, từ đó không còn con nối dõi.”

Đường Cửu thoáng nghi hoặc: “Tôi thấy vợ ông ta mất từ bảy năm trước, con gái duy nhất cũng ra đi năm năm trước, ông ta không định tái hôn sao? Vả lại… ông ta lên làm gia chủ như thế nào?”

Gia chủ họ Vương đáp: “Không biết.”

Đường Cửu liếc gia chủ họ Vương rồi nhìn mấy người nhà họ Vương còn sót lại chung quanh, thở dài: “Thực ra, xét tướng mạo nhà các ông, tổ tiên hẳn đã làm không ít chuyện tốt nên phúc trạch rất sâu. Chung quy nhà các ông cũng là người bị hại.”

Rất nhiều câu nói của gia chủ họ Vương đều mang ý ám chỉ, hơn nữa không một lời nào thật. Lý Thanh Mặc cũng nhận ra, chẳng qua nhà họ Vương đúng là người bị hại nên họ mới không hé răng.

Dung Dư Dương lạnh giọng nói: “Đi xem mộ tổ.”

Đường Cửu cũng không nói nữa, sắc mặt gia chủ nhà họ Vương hơi phức tạp, ông ta vội sắp xếp xe đưa bọn họ tới chỗ mộ tổ.

Vì hoài nghi mộ tổ có vấn đề nên bọn họ đều trở về tổ trạch cách mộ tổ gần nhất, do vậy lộ trình đến mộ tổ chỉ mất nửa giờ.

Phong thuỷ phần mộ tổ tiên nhà họ Vương thực sự không tồi, có lẽ phong thuỷ trước kia còn mạnh hơn một chút, chỉ là hiện tại cảnh vật chung quanh thay đổi, mảnh phong thuỷ này tuy vẫn là huyệt tốt song đã không bằng ngày xưa: “Phải chăng trước kia nhà họ Vương không thiếu người đọc sách?”

Gia chủ họ Vương nói: “Đúng thế, sao thầy biết được?”

Đường Cửu đáp: “Xem từ góc độ phong thuỷ.”

Gia chủ họ Vương thở dài, nhìn hai cậu con trai còn sót lại: “Tôi không cầu gì khác, chỉ mong sau này đều bình an.”

Đường Cửu nhưng không tiếp lời mà nhìn về phía Dung Dư Dương, nét mặt anh bình tĩnh, chỉ có ngón tay gõ nhẹ tay vịn: “Sư phụ?”

Dung Dư Dương khẽ lắc đầu, anh định nói mình ổn nhưng lời nói ra khỏi miệng bỗng thay đổi: “Có hơi không khoẻ.”

Đường Cửu nắm tay Dung Dư Dương: “Sư phụ, để em xử lý nhé?”

Dung Dư Dương nói: “Đừng vội, xung quanh mộ địa này hẳn có chôn thứ gì đó, mọi người thử tìm xem.”

Đường Cửu vẫn hơi lo lắng, Dung Dư Dương nắm tay cô: “Đi thôi.”

Gia chủ họ Vương thấy vậy, bảo người lấy đồ nghề tìm kiếm chung quanh mộ tổ.

Dung Dư Dương hỏi: “Hai người mang theo bùa trừ tà không?”

Lý Thanh Mặc: “Có.”

Dung Dư Dương ‘ừ’ một tiếng: “Chín lá.”

Lý Thanh Mặc nói: “Chỗ tôi chỉ có sáu lá.”

Phùng Phi vội nói: “Sư huynh, em còn năm lá.”

Chẳng mấy chốc, có người đào ra một chiếc sừng dê gần mộ địa, người nọ vừa cầm lập tức hô hoán rồi ném sừng dê đi, Lý Thanh Mặc vội tiến đến, dán một lá bùa vào tay người nọ: “Đừng nhúc nhích.”

Một con rắn màu đỏ văng ra khỏi chiếc sừng dê, rắn này chỉ nhỏ cỡ ngón cái, nó quấn quanh sừng dê, ngẩng đầu thè lưỡi với mọi người, thoạt nhìn vô cùng tàn ác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui