Đầu bên này, cô gái nhỏ trầm mặc.
Cố hút một hơi thật nhiều, sương khói dần dần tan hết, cô nhìn bầu trời đêm đen như mực bên ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng cất tiếng: “Brie, mình biết anh ấy còn yêu mình, nhưng kỳ lạ chính là, loại cái cảm giác này cũng không hề tốt như trong tưởng tượng của mình, thậm chí mình còn cảm thấy mắc nợ với anh ấy.”
“Cậu nói xem, hạng người giống như mình, thế mà cũng có lúc sẽ có cảm giác đau lòng, có phải là buồn cười lắm không ?”
Trái tim của Brie tan nát khi lời đó: “Thất Thất…”
Cô ngồi nghiêng người tựa vào trong chiếc xích đu, hai tay ôm lấy đầu gối, tư thế tự bảo vệ chính mình.
“Ba tháng.”
Cô nhỏ giọng thì thào, thanh âm rất thấp: “Nếu như trong ba tháng không bù đắp được cho anh ấy, mình sẽ thử buông tha anh ấy.”
Cô ngừng lại vài giây, chầm chậm nói: “Cũng buông tha cho chính mình…”
Đêm khuya tĩnh lặng, quả thật mới là thứ sự tra tấn con người nhất.
Cô uống xong ngụm rượu đỏ cuối cùng trong ly, mùi rượu nồng đậm lan đến lục phủ ngũ tạng trong cơ thể khiến cả người cô trở nên dễ chịu.
Cô nhảy từ xích đu xuống, đi chân trần đến bên cửa sổ, điện thoại bị nắm chặt trong lòng bàn tay, đi vài vòng rồi cô bấm số gọi đi.
“Tít… tít…”
Đến tiếng thứ ba đột nhiên dừng lại, cô chưa kịp cất lời, một giọng nữ ngọt ngào phát ra từ đầu dây bên kia: “A lô.”
Một khoảng im lặng im lìm trôi qua, chỉ còn lại những tiếng hít thở nhỏ bé yếu ớt đan xen nhau giữa đường dây.
Ánh mắt Hạ Hữu Thất dần lạnh đi, nhưng vẫn nở nụ cười dịu dàng trên môi: “Xin chào, tôi tìm Cố Dực”
Đầu bên kia nghe thấy là giọng nữ lập tức cảnh giác, không chút khách khí mà hỏi: “Xin hỏi… cô là ai?”
Cô gái nhỏ một tay nâng cằm, nghiêng đầu suy nghĩ đưa ra một đáp án chính xác về vấn đề này.
Cô nghe thấy trong điện thoại truyền đến một loạt tiếng bước chân “Sột soạt sột soạt”, ngay sau đó, bên tai vang lên một giọng nữ hờn dỗi: “Anh Cố Dực, điện thoại của anh…”
Lưng của Hạ Hữu Thất bỗng chốc cứng đờ, trái tim nóng rực đang đập trong lồng ngực nhảy loạn xạ lên.
Cô đột nhiên không muốn nghe thấy giọng nói của anh nữa.
Vì thế, cô cúp điện thoại.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt trầm tĩnh nhìn chăm chú vào vầng trăng khuyết trên cao, trong lòng chậm rãi lướt qua một tia cảm giác vi diệu.
Sự sốt ruột, nhộn nhạo trong cơ thể bỗng như sóng lớn triều dâng đánh đến trên cổ họng.
Thành thật mà nói, cô không phân biệt được cái cảm xúc kỳ quái này rốt cuộc là cái gì.
Bởi vì cô chưa bao giờ từng có, cho nên cảm thấy thật lạ lẫm.
Ngay cả người của cô cũng dần trở nên mơ hồ.
Một tiếng sau, cô đi ra từ trong phòng tắm, mặc trên người bộ đồ ngủ bằng ren mỏng, cổ áo kiểu dáng chữ V, cặp bông tuyết trắng trước ngực theo động tác của cô nhẹ nhàng đung đưa.
Khăn mặt màu trắng để quàng trên cổ, cô hơi cúi đầu, lau đuôi đóc vẫn đang còn nhỏ nước.
Cô định đi đến tủ lạnh lấy một lon bia ướp lạnh, nhưng khi đi ngang qua phòng khách, nhìn thấy màn hình điện thoại trên ghế sofa phát sáng.
Cô đi tới, cúi người cầm lấy điện thoại, tùy ý liếc nhìn giao diện, khóe miệng không nhịn được cong lên mỉm cười.
Cô cũng không vội bắt máy, mãi cho đến khi màn hình điện thoại tắt đi rồi một lần nữa sáng lên trở lại, cô mới chậm rãi trượt ngón tay trên màn hình đặt lên bên tai.
“Mở cửa.”
Giọng nói khàn khàn, thanh âm không cho phép từ chối.
Hạ Hữu Thất ngẩng đầu liếc nhìn ra cánh cửa đang đóng chặt, rõ ràng là cách xa khoảng mấy mét, vậy mà nhiệt độ cơ thể nóng bỏng kia giống như đang ở ngay bên cạnh người cô, bao vây quấn lấy cô thật chặt.
Cô cúp điện thoại, vứt khăn mặt xuống, không nhanh không chậm thong thả bước đến, vừa mở cửa ra, ngay lập tức trái tim cô liền đập điên cuồng, hơi thở cũng trở nên nóng bỏng.
Cửa vừa mở ra, người đàn ông đứng yên lặng trong ánh đèn mờ ảo, sắc mặt vô cùng tệ, con ngươi u ám có chút mơ hồ không rõ ràng.
Cũng không biết là anh đã uống bao nhiêu rượu rồi, mùi rượu nồng đậm xộc thẳng vào mặt, cô gái nhỏ không khỏi nhíu mày.
Anh lạnh lùng trầm mặc, thậm chí cũng không nhìn cô, xuyên qua cô trực tiếp đi trong vào nhà.
Cửa vừa đóng, cô liền bị một sức lực mạnh mẽ xoay người lại, cơ thể người đàn ông cao lớn lập tức bao phủ lấy cô.
Bàn tay to lớn ôm lấy eo cô nhấc lên, cặp chân thon dài nhanh chóng quấn chặt lấy eo của anh, cơ thể dán vào nhau vừa khít nện vào cánh cửa.
Lực va chạm của cú va đập rất mạnh, cửa gỗ cứng rắn làm lưng cô gái nhỏ đau nhói, hô hấp trong cổ họng đều trở nên rã rời, cất tiếng: “Nhẹ thôi.”
“Không nhẹ được.”
Người đàn ông khó chịu thở hổn hển, mở miệng cắn lấy phần thịt non mềm trên cằm của cô, cảm giác nóng bỏng lại đau nhói, cô cắn môi chịu đựng phát ra âm thanh “Đừng.”
Bàn tay to lớn thô ráp theo thắt lưng của cô trượt xuống cặp mông no đủ đàn hồi của cô, gần như hung hăng xoa nắn.
Cách lớp áo ngủ mỏng manh như cánh ve sầu, hai bờ mông hồng đào trong lòng bàn tay anh biến ảo thành vô số hình dạng dâm mỹ.
“Gọi điện thoại cho tôi có phải là muốn cái này không?”
Cô gái nhỏ bị anh xoa nắn cả người đều mềm nhũn, lòng bàn tay của anh nóng bỏng, từng cái chạm đều giống như muốn tan vào trong cơ thể cô.
Hai người sát gần nhau đến nỗi, cô thậm chí còn có thể cảm nhận rõ ràng đường cong của phần cơ eo đang siết chặt của anh.
Cô đột nhiên buông lỏng tay chân, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy sau gáy anh, thanh âm nhẹ nhàng: “Sao anh biết là em?”
Người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, một tay cởi bỏ thắt lưng, thả côn thịt đang căng cứng kia ra.
Một tay ôm lấy cơ thể nóng bỏng, nôn nóng đẩy quần lót vướng bận đang cản trở nở cánh hoa huyệt ướt át, mềm mại đang run rẩy ra.
Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngoài cô ra, còn có ai thiếu “ăn” như vậy?”
————————-
Lời tác giả:
Sẽ không ngược 7, Meow chỉ là hi vọng cô có thể nhìn rõ được tình cảm của mình, đối xử với tiểu Cố tốt một chút, đối với mình tốt một chút.
Nhìn thấy một bình luận dài rất dễ thương, Meow rất vui vẻ, 77 là ma nữ nhỏ quả thực không sai, nhưng cô xứng đáng có được tình yêu của Cố Dực.