Phi Âu Bất Hạ

Bốn người ngồi xung quanh bàn, vừa nhúng thịt vừa kể rõ mọi chuyện ra. Ngụy Sư có vẻ đã hiểu, nhưng vẫn đang nổi giận.

Ổng ăn cho đầu đổ đầy mồ hôi, liền cởi áo khoác, lộ ra hình xăm Quan Thế Âm nổi bật trên tay, cộng thêm quả đầu cua, bệ vệ ngồi ở đó, không nói câu nào trông cũng đã đáng sợ kinh khủng.

Tôi và Thẩm Tiểu Thạch, Dịch Đại Tráng liếc mắt nhìn nhau, biết rằng chuyện này vẫn chưa xong, thế là dồn dập rót đầy cốc mình, cung kính nâng cốc lên nhận lỗi với ổng.

“Anh Ba, bọn em sai rồi.”

Ngụy Sư mở mắt ra nhìn bọn tôi, mặt vô cảm nhai lạc.

Xem ra vẫn không được.

Thẩm Tiểu Thạch nhỏ tuổi nhất, cũng sợ Ngụy Sư nhất, cẩn thận quan sát đối phương, thấy sắc mặt ổng vẫn khó coi thì dè dặt rót đầy bia lạnh vào ba cái cốc.

“Anh Ba, chuyện này thật ra em là người tham gia ít nhất, em thật sự không biết gì cả. Anh có phạt thì phạt hai anh ấy, đừng phạt em chứ.” Nói xong liền uống cạn bia trong cốc.

Dịch Đại Tráng mới vừa đưa cốc tới bên mép, đã suýt nữa phun ngụm bia ra ngoài,

“Hơ, Tiểu Thạch mày thế này là bạn thân thân ai nấy lo đúng không?”

Thẩm Tiểu Thạch hơi nhích về phía Ngụy Sư, giãi bày: “Em toàn nói thật mà. Vốn em còn muốn thể hiện thân thủ để cho tên biến thái kia biết được sự lợi hại của Thẩm tiểu gia em, kết quả đi vệ sinh về đã không thấy hai người đâu, hại em căng thẳng cả một tối chẳng để làm gì, chán không.”

Ngụy Sư đến lúc này mới coi như hơi tươi cười, vỗ một cái lên gáy Thẩm Tiểu Thạch.

“Mày còn kêu chán nữa. Anh thấy là mày lâu chưa bị đánh nên ngứa người đúng không?”

Cười rồi, cười rồi.

Tôi thả cốc bia đã uống cạn xuống, lặng lẽ liếc mắt với Dịch Đại Tráng. Ngụy Sư nếu đã cười, việc này có thể coi như qua, với tính tình của ổng, hẳn sẽ không truy cứu thêm nữa.

Tôi giật giật cổ áo, hai cốc bia vào bụng, lại bị hơi nước từ nồi lẩu xông, cảm thấy hơi nóng.

Mười sáu tuổi đến hai mươi sáu tuổi, đời sống tập thể khiến cho tôi ăn uống điều độ và làm việc có chừng có mực, không có thói quen xấu nào, kết quả là ra tù chưa được một năm, hút thuốc uống rượu đã đủ cả.

Không thì sao lại nói xã hội là nồi nhuộm chứ.

Cơm nước no nê, nói rõ mọi chuyện, ngoại trừ tôi, ba người kia đều uống không ít, cuối cùng lúc trả tiền xong chuẩn bị rời đi, Thẩm Tiểu Thạch thậm chí còn ngồi xổm trước tiệm người ta kêu mình đau muốn ngủ luôn ở đó, bị Ngụy Sư tóm cổ lôi vào thang máy.

Tửu lượng của tôi không cao, nhịn được không uống nhiều, xem như người còn tỉnh táo nhất, thế nên đã chủ động gọi xe cho từng người bọn họ.

Nhà của Thẩm Tiểu Thạch và Dịch Đại Tráng tiện đường, hai đứa nó đi trước.

Ngụy Sư đứng ven đường cùng tôi hút một điếu thuốc, vẫn không hề nói gì, đợi tới lúc xe đến, ổng nhân thời gian xe lại gần, vỗ vỗ lên bả vai tôi, bảo tôi đừng chuyện gì cũng giữ trong lòng, cần gì thì đừng bao giờ quên đám anh em bọn họ.

Tôi biết ổng đã nhịn câu này cả tối rồi, chỉ chờ một dịp thích hợp để nói ra khỏi miệng.

Ngụy Sư chưa bao giờ là người tình cảm, đêm nay nói ra câu này, đủ để thấy ổng lo lắng cho tôi nhường nào.

“Em biết.” Tôi mở cửa xe, ra hiệu cho Ngụy Sư lên xe.

Ngụy Sư tay giữ cửa, nói chắc như đinh đóng cột: “Mày yên tâm, pháp luật không trừng trị được tên chó má kia, anh sẽ tìm người đánh gãy chân nó hộ mày.”

Tuy ánh mắt vẫn tỉnh táo, câu từ rõ ràng, nhưng tôi biết Ngụy Sư uống nhiều rồi mới có thể nói ra như vậy.

Ngụy Sư đã từng uốn nắn chúng tôi một cách hết sức nghiêm túc, nói rằng mình chỉ là một người dân lành có rất nhiều bạn bè thôi, làm ăn cũng đàng hoàng, không phải kinh doanh phi pháp lừa đảo đục nước béo cò.

“Nói linh tinh gì thế, vẫn thèm cơm tù à?” Tôi lắc đầu bất lực, nhét ổng vào trong xe.

Xe chậm rãi khởi động, Ngụy Sư vẫn chưa từ bỏ ý định, hạ cửa kính xe xuống quay đầu hô về phía tôi: “Vậy anh cho nó ăn cứt chó thì được đúng không?”

Người đi đường dồn dập liếc mắt nhìn, tôi xoa mũi, nhanh chóng chạy vào tòa nhà văn phòng bên cạnh trung tâm thương mại.

Bữa lẩu này ăn lâu hơn so với tôi tưởng, thực ra tôi cũng không chắc Thịnh Mân Âu có còn ở trong văn phòng luật nữa không.

Thế nhưng đến lúc tới trước cửa văn phòng luật, phát hiện bên trong chỉ có một màu đen, cửa lại không khóa, tôi chỉ thoáng do dự trong giây lát đã lựa chọn đẩy cửa bước vào.

Giờ này, nhân viên đều đã tan làm, toàn bộ công ty đều yên lặng, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng còi ô tô vọng từ dưới tầng lên. Mà nếu cửa vẫn chưa khóa, vậy thì chứng tỏ rằng bên trong vẫn có người.

Tôi chậm rãi đi vào trong, đi đến trước cửa phòng làm việc của Thịnh Mân Âu, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Luồng gió mạnh đập vào mặt, cửa sổ cách âm vốn luôn đóng chặt bên trong văn phòng hôm nay hiếm khi mới mở ra một lần, rèm cuốn bên cạnh bay lên phần phật vì luồng gió đột ngột được thông.

Thịnh Mân Âu dựa vào cửa sổ, tay kẹp điếu thuốc nhìn sang, mái tóc luôn được chải gọn bị gió thổi rối, tóc mái rối bời che khuất mắt phải hắn, làm mềm đi những đường nét cứng rắn trên mặt, khiến hắn bỗng dưng trông bình dị gần gũi hơn.

Cả căn phòng đều chìm trong bóng tối, chỉ được ánh sáng đèn đường của thành phố rọi từ ngoài cửa sổ vào chiếu ra đường viền mơ hồ.

“Giờ tôi không có tâm trạng cãi cọ với cậu.” Hắn ngậm thuốc lá, giữa không gian tối tăm, tia sáng màu cam sáng lóe lên rồi lại yếu đi.

Khói thuốc bay theo gió, cuốn theo chiều gió về phía tôi, trong nháy mắt đã kích phát hoàn toàn uy lực của hai cốc bia kia.

Tôi bắt đầu cảm thấy lâng lâng, thần kinh hưng phấn, không tự chủ được hành vi.

“Anh đang nổi giận vì vụ án của La Tranh Vân à?” Tôi đi vài bước về phía hắn, đột nhiên đuôi mắt quét phải một thứ gì đó trên bàn, quay đầu nhìn sang, phát hiện đó là một con dao rọc thư, một con dao rọc thư chuôi đen.

Nó đã bị găm vào mặt bàn acrylic trong suốt một cách dã man thô bạo, chỉ có thể dùng một tư thế cứng ngắc rồi lại quái lạ dựng thẳng ở đó, cho tôi chiêm ngưỡng.

Nhìn từ góc độ cắm cùng với độ sâu, lúc đó người ra tay hẳn đang nổi cơn thịnh nộ, cái bàn này nếu như là vật sống, một phát đâm này đã đủ cho nó chầu trời. Chứ đừng nói tới xung quanh còn rải rác vài vết nứt trông có vẻ cũng là mũi dao đâm, mặt bàn làm việc đáng thương đã sắp bị đâm thành tổ ong.

Tôi tưởng tượng trong đầu tình cảnh tạo nên vết đâm này. Có thể là… lúc đó Thịnh Mân Âu đang ngồi ở đây xem email, hoặc là nghe điện thoại với ai đó, hoặc là nghiên cứu tư liệu vụ án, vừa làm chính sự, vừa chơi con dao rọc thư trong tay. Sau đó, có thứ gì đó khiến cho hắn phiền não, hắn vô thức dùng dao rọc thư để giải tỏa cảm xúc tiêu cực, tay đâm mạnh xuống mặt bàn. Thế nhưng lửa giận càng cháy càng vượng, không hề có xu thế bị dập, chẳng mấy chốc đã đột phá cực hạn, khiến hắn không khống chế được, cứ thế đâm thủng bàn làm việc của mình.

Mà, khiến cho hắn mất bình tĩnh như vậy, tôi to gan suy đoán… có lẽ là tôi?

Tự giác phá án, nắm chặt lấy chuôi dao, mất chút sức mới rút được con dao rọc thư ra khỏi mặt bàn. Vuốt lên lỗ thủng cùng với những vết nứt cạnh đó, tôi ngẩng đầu lên, nói bằng giọng hơi hả hê: “Xem ra mai anh phải đổi một cái bàn mới rồi.”

Thịnh Mân Âu tùy ý liếc mắt qua tôi, rồi nhanh chóng nhìn trở về cửa sổ: “Bỏ xuống, sau đó cút.”

Tuy hắn không trả lời thẳng vào câu hỏi của tôi, mà nhìn từ giọng điệu và thái độ càng không chịu nổi hơn bình thường, giờ hắn hẳn đang rất bực bội.

Vuốt lên lưỡi dao rọc thư, tôi chậm rãi đi về phía hắn: “Pháp luật thật sự rất công bằng với mọi người, em tiến vào, anh nhất định phải lui ra.”

Có câu rượu vào gan to, người ngày thường nhát gan sợ phiền phức cũng có thể vì hơi men mà gan lớn lên, huống hồ tôi vốn đã là người gan lớn, giờ quả thật có thể lật trời. Cho tôi một cái loa, tôi có thể gào to cho cả tòa nhà này biết Thịnh Mân Âu bị tôi chọc tức cho đâm thủng bàn.

Hắn không nói lời nào, vẫn im lặng nhìn chằm chằm xuống phố thị đèn đóm rực rỡ dưới chân, nuốt mây nhả khói.

Ánh trăng chiếu vào trong mắt hắn, đọng thành một vệt sáng lành lạnh, khiến cho cả người hắn thoạt nhìn như thể một người khổng lồ bằng sắt không có nhiệt độ.

“Lần này em thắng.”

Hắn cuốn ống tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay, lộ ra những đường gân trên cánh tay rắn chắc, con dao rọc thư lướt dọc theo vai hắn xuống dưới, dán lên làn da lộ ra bên ngoài.

Có thể là xúc cảm lạnh lẽo từ con dao khiến hắn hơi kích thích, gã đàn ông vừa mới như một pho tượng, qua nháy mắt đã biến thành một con sư tử mới tỉnh giấc, hung tợn nhìn chằm chằm vào tôi, ngay trước lúc tôi cảm thấy không ổn, đã nhanh chóng vặn lấy cổ tay tôi, bẻ ngoặt một tay tôi ra sau, đè tôi vào cửa sổ sát đất.

Con dao rọc thư rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang khẽ. Cả người tôi va vào cửa kính, phát ra một tiếng vang còn lớn hơn.

“Cậu đang đắc ý cái gì?” Thịnh Mân Âu nắm lấy tóc tôi, ép tôi ngửa mặt lên, “Cậu cho rằng cậu đá tôi mất quyền thi đấu là cậu có thể thắng? Người La Tranh Vân thuê chính là một trong những con át chủ bài của công ty luật lớn nhất lâu đời nhất ở Thanh Loan, lúc cậu còn uống sữa ông ta đã biện hộ cho người khác rồi, thủ đoạn nhiều tới nỗi sẽ làm cậu phải hối hận vì đã đá tôi ra. Kể cả không có tôi, mấy người cũng sẽ không thắng được.”

Tôi không hề nghi ngờ chút nào, chỉ cần hắn dùng sức mạnh hơn, cánh tay tôi sẽ bị bẻ gẫy.

“Không thử…làm sao biết được?” Tôi nhịn đau cố sức nói, “Em thích làm những chuyện biết rõ là không thể, khiêu chiến độ khó cao, không phải anh đã biết rồi sao?”

“Mười năm nay cậu thực sự không hề tiến bộ một chút nào, vẫn chỉ có thể dùng cách thức ngu xuẩn làm chuyện ngu xuẩn.” Ánh sáng lành lạnh giờ đã chẳng còn, đều đã hóa thành lửa giận phẫn nộ âm u. Hắn ghìm mặt tôi vào kính, mạnh tới nỗi gò má tôi cũng biến dạng, đầu cũng bị đập cho choáng váng.

Lời hắn nói khiến tôi nhớ lại mười năm trước, nhớ tới Tề Dương, nhớ tới bản thân trên sân thượng phẫn nộ vì lời Tề Dương nói. Hắn nói không sai, mọi chuyện xảy ra trong ngày đó thực sự đều ngu xuẩn cùng cực. Nhưng dưới tình huống đó, lại là lựa chọn duy nhất tôi có thể làm ra.

Trán đè lên thủy tinh lạnh lẽo đã khiến đầu óc hỗn loạn của tôi tỉnh táo được đôi chút.

“Đúng, em lúc nào cũng không đủ thông minh, chỉ có thể dùng cách hại người hại mình như vậy… để bảo vệ người em muốn bảo vệ.” Tôi nhắm mắt lại, đã chẳng còn tâm trạng xem trò vui nữa, trong miệng chỉ còn lại đắng chát.

Tôi thực sự quá rẻ rúng bản thân, tôi tới đây tự ngược làm gì? Lý trí đâu, lý trí của tôi đã đi đâu rồi? Tại sao lý trí không đứng ra ngăn cản tôi, bị tình cảm ám sát rồi hay sao?

“Bảo vệ người cậu muốn bảo vệ?” Thịnh Mân Âu lặp lại lời tôi nói không rõ có ý gì, sức lực trên tay lại lập tức càng mạnh hơn, cả da đầu lẫn cánh tay tôi đều nhói lên cơn đau không thể xem nhẹ.

“Đừng…” Tôi không nhịn được bắt đầu giãy giục, giọng cũng xen lẫn đau đớn.

Mà giống như tấn công đột ngột của hắn, ngay chớp mắt sau Thịnh Mân Âu đã đột ngột thả tôi ra, đồng thời cũng nhanh chóng lùi về sau một khoảng cách bằng cánh tay. Dường như qua phút chốc tôi đã mang trong người một loại virus nào đó, hắn không muốn bị tôi lây nhiễm cho.

Da đầu và cánh tay đau nhói, tôi xoay người lại, dán sát vào cửa sổ, không còn dám dễ dàng lại gần hắn nữa.

Dưới đất có một đoạn thuốc lá ngắn vẫn đang lay lắt hơi tàn, mới vừa rơi từ tay Thịnh Mân Âu xuống. Hắn giẫm tắt, tầm mắt rơi xuống con dao rọc thư dưới đất, rũ mắt xuống nhìn một lúc rồi quay mặt về phía một cánh cửa sổ khác, một lần nữa rút từ trong túi quần ra một điếu thuốc, châm lên.

“Không có năng lực, cậu sẽ chẳng bảo vệ được ai cả.” Chỉ trong giây lát, hắn đã bình tĩnh lại được từ trạng thái cuồng loạn.

Nhắm mắt lại, tôi không đưa ra lời bình nào về câu nói của hắn, chỉ đá văng con dao rọc thư đang cản đường ra, đi thẳng ra ngoài, lúc đóng cửa gần như còn suýt nữa làm gãy cửa phòng làm việc của hắn. Cũng coi như lúc đi hết mình lúc về hết mừng.

Hai ngày sau, tôi đột nhiên nhận được điện thoại của Mạnh Toàn Quân. Bà ấy cũng không nói tỉ mỉ, chỉ hẹn tôi gặp mặt nói chuyện, sau đó cúp điện thoại.

Tôi cảm thấy giọng của bà ấy không ổn lắm, suýt nữa cho rằng vụ án đã xảy ra vấn đề gì, kết quả là lúc đến văn phòng kiểm sát viên, bà ấy vừa nghiêm túc bảo tôi ngồi xuống, vừa xoay màn hình máy tính về phía tôi, sau đó bật một đoạn video lấy từ camera giám sát ra.

“Căn cứ vào lời khai của cậu, tôi đã lấy được video của camera giám sát đêm cậu và La Tranh Vân tiến vào phòng của câu lạc bộ và video lúc cậu rời đi, kết quả là phát hiện ra chuyện này…”

Trong video, tôi lảo đảo đi giữa hành lang, giống như một kẻ đã uống say, chỉ có thể đỡ tường chân nam đá chân chiêu đi tới. Không lâu sau, tôi va vào lồng ngực người xuất hiện ở chỗ ngoặt, lúc chỉ chút nữa thôi là ngã sấp xuống, người kia đã đỡ người tôi lại, khi thấy rõ mặt của tôi, khuôn mặt xưa nay luôn bình tĩnh cũng đã thoáng bất ngờ.

Tôi ngơ ngác nhìn vào màn hình, mãi đến khi hình ảnh bất động, não bộ vẫn đang ở trạng thái bãi công khó mà hoàn hồn lại được.

“Cậu Lục, cậu có muốn giải thích gì không?” Đầu ngón tay của Mạnh Toàn Quân chỉ vào bóng người cao lớn trong màn hình, “Tại sao hôm đó anh trai cậu cũng xuất hiện ở Saint Eden?”

Tôi nhìn về phía bà ấy, há hốc miệng: “À…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui