- Sao Nhu Nhi lại tức giận đến khó thở thế?
Nam Cung Hạo Thiên lo lắng hỏi.
Ánh mắt Nam Cung Tàn Nguyệt lạnh đi vài phần:
- Đệ nên gọi nàng ấy là Hoàng tẩu!
Sau đó hắn vừa nói vừa ôm Nhu Phi đi về phía tẩm cung của nàng ta, bỏ lại Tiêu Thanh Nhã đang nằm trên mặt đất.
- Đừng mà…đừng mà!
Đúng vào lúc Nam Cung Tàn Nguyệt chuẩn bị bước đi, Tiêu Thanh Nhã như bị ác mộng quấn lấy, không ngừng kêu gào, khuôn mặt béo phì có chút khẩn trương, gấp gáp, lại mang nét đau thương, khóe mắt vương giọt lệ.
Trong giáo đường, Tiêu Thanh Nhã đứng trước cổng lớn, nhìn hai người sắp trở thành vợ chồng từ xa, nước mắt không ngừng rơi, tâm như bị ai xé rách, đau đớn. Sao Kình ca ca lại đeo nhẫn cưới cho chị mình? Vì sao lại như thế này? Ánh mắt nàng đau đớn nhìn giáo đường chật kín người, ai nấy đều chăm chú theo dõi cặp đôi đang nhận sự chúc phúc của Mục sư trên kia.
Rồi nháy mắt, ánh sáng lóe lên, một vị phóng viên bước lên trước đón lấy micro đưa đến trước mặt Tiêu Thanh Nhã.
- Xin hỏi cô Tiêu Thanh Nhã, người đàn ông mà cô yêu tha thiết trở thành vợ chồng với chị gái cô, cô có cảm nhận gì?
- Cô Thanh Nhã, vì sao người cô yêu lại kết hôn với chị gái cô?
- Xin hỏi có phải hai người đã chia tay?
- Bạn trai cô phản bội cô, hay chuyện tình cảm của cô có vấn đề ?
Một đám phóng viên ùa lên, vây lấy Tiêu Thanh Nhã, đưa máy quay và micro đến trước mặt nàng, thi nhau hò hét tra hỏi nàng, ép Tiêu Thanh Nhã từng bước từng bước lui về phía sau, không ngừng lắc đầu, che lấy khuôn mặt xinh đẹp đang giàn giụa nước mắt:
- Hu hu hu…đừng hỏi tôi nữa, tôi không biết, xin các người đừng có hỏi nữa…hu hu hu!
Cặp đôi trao xong nhẫn cưới cho nhau, mỉm cười nắm tay, nhìn nhau hạnh phúc rồi cùng nhìn về đám đông ở cổng giáo đường. Sau đó, chú rể nắm tay cô dâu cùng bước về phía đó.
Tiêu Thanh Nhã ngây ngốc nhìn chú rể đang đi tới, anh ấy vẫn luôn đẹp trai như vậy, mỗi lần nhìn thấy anh, cô không khống chế được mà mặt đỏ tim đập, lần này vì sao lại phản bội cô, khiến con tim luôn đập rộn ràng vì anh phải nát tan? Hơn nữa còn đột ngột như thế, bất ngờ như thế, còn mời cô đến nữa?
- Xin mọi người yên lặng, hôm nay là ngày vui của Tống Ngọc Kình tôi, cám ơn sự quan tâm của các vị phóng viên!
Cô dâu chú rể khom người cúi xuống bày tỏ ý cảm ơn, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.
- Xin hỏi anh Tống, nghe nói hôm qua anh vẫn còn đang vui chơi cùng cô Tiêu Thanh nhã ở bờ biển, sao hôm nay anh đã kết hôn với chị cô ấy rồi?
Một nữa phóng viên xinh đẹp ngại ngùng hỏi.
- Tôi cũng nghĩ đến mọi người sẽ nghi hoặc chuyện này. Thật ra, hôm nay, tôi muốn nói với mọi người, cô ta, Tiêu Thanh Nhã!
Vừa nói vừa đưa ngón tay chỉ Tiêu Thanh Nhã đang đứng bên cạnh.
- Là một người phụ nữ ham hư vinh, cô ta vì muốn nổi tiếng mà đến mê hoặc tôi, không tiếc dùng ảnh khỏa thân để dụ dỗ tôi. Thật ra, gian kế của cô ta, tôi đã hiểu rõ từ lâu, ở cùng cô ta chỉ là diễn kịch mà thôi, bởi tôi không muốn người con gái tôi yêu còn chưa gả được cho tôi đã bị cô ta hạ độc thủ. Cho nên tôi cố ý giả vờ yêu cô ta, hôm nay cũng là ngày thích hợp để giải thích mọi chuyện. vị này mới là cô dâu mà tôi mong muốn, Tiêu Thanh Hồng, chị gái của Tiêu Thanh Nhã. Bởi lòng ghen ghét đố kỵ của Tiêu Thanh Nhã quá lớn, sợ cô ta làm hại vợ tôi cho nên không còn cách nào khác, chỉ có thể diễn kịch với cô ta, hi vọng mọi người hiểu cho!
Nói xong lại khom lưng xin lỗi.
Tiêu Thanh Nhã bước lùi lại một bước, sức lực toàn thân như bị rút cạn, đứng cũng đứng không vững, không phải đâu, không phải là như thế, tôi không làm hại chị ấy, tôi không có…
- Kình ca ca, em không có, thật sự em không làm vậy…
Tiêu Thanh Nhã chẳng còn để tâm đến thể diện nữa, kéo lấy tay Tống Ngọc Kình, nhưng lại bị gã vô tình mà hất ra, nàng hoàn toàn không dám tin đây là sự thật. Bởi vì chuyện xảy ra quá mức đột ngột, nước mắt tràn ra như hồng thủy, không ngừng rơi lã chã, chẳng trách, một nụ hôn anh cũng tiếc cho cô. Hóa ra tất cả chỉ là một giấc mộng vừa đẹp rực rợ lại vừa tàn khốc.
- Tiêu Thanh Nhã, năm đó, mẹ của Hồng Nhi chính là do bị mẹ cô đẩy xuống biển mà chết, cô còn muốn giấu diếm? cô cũng ác độc giống như mẹ cô, không phải sao?
Tống Ngọc Kình cong khóe môi gợi cảm, nở nụ cười khinh thường.
Tiêu Thanh Nhã từng bước lui về sau, nhìn cô gái mặc váy cưới vẻ mặt rạng rỡ, cô vẫn luôn áy náy trong lòng với người chị gái này, không ngờ…vì sao hai người lại làm vậy với cô? Nhìn Tống Ngọc Kình nắm lấy tay Tiêu Thanh Hồng chầm chậm rời đi, Tiêu Thanh Nhã tê liệt ngã xuống đất, ánh sáng lấp lánh quanh cô nói với cô rằng, điều này cho thấy từ giờ con đường cô đi rất khó khăn, hơn nữa cô nổi tiếng của ngày xưa rồi cùng sẽ có ngày rơi xuống vực sâu muôn trượng rồi. cô vẫn luôn là đóa bách hợp thuần khiết nhất trong showbiz này, chưa từng một lần được đóng cảnh hôn, ai cũng muốn tìm người đóng thế, mà giờ đóa bách hợp là cô bị một lời của Tống Ngọc Kình mà bị hủy hoại, từ giờ chỉ có một cái tên “Dâm phụ”.
- Đừng đi…Kình ca ca…đừng đi!
Nam Cung Tàn Nguyệt lại chau mày lần nữa, ánh mắt lạnh như băng nhìn người phụ nữ béo nằm trên đất, Kình ca ca là ai? Người phụ nữ đáng chết này, nàng không biết hai câu này có thể khiến nàng chết không có chỗ chôn không?
Nam Cung Hạo Thiên lại không ngừng nghĩ đến câu đó của nàng, nàng nói nàng từng yêu, thậm chí so với hắn còn thảm thiết hơn, Kình ca ca? Chính là người đàn ông mà nàng yêu? Gọi sao mà thân thiết thế, xem ra người đàn ông đó đã ra quyết định sáng suốt, nếu không ở cùng người phụ nữ béo này thì quả thật là mất mặt. Nhưng nhìn những dòng lệ trên má nàng, sao trong lòng hắn lại có sự thương tiếc khó tả?
- Kình ca ca!
Tiêu Thanh Nhã lớn tiếng gọi, ngồi bật dậy, sao ác mộng này cứ mãi quấn lấy nàng? Nhanh chóng đưa mắt nhìn bốn phía, bụng lại bắt đầu kêu ầm ĩ, nghĩ chắc là do quá đói, vừa rồi còn bị tên vô lại hôn đến mức thiếu khí mà ngất đi, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một khuôn mặt hiền từ đang lo lắng, khuôn mặt đã có dấu vết của thời gian, lão nhân này là ai? Nhìn nhìn hòm thuốc bên cạnh lão, nàng lập tức hiểu ra.
- Hoàng hậu, gan nàng thật không nhỏ nhỉ, trong mơ còn dám gọi tên người đàn ông khác, nàng có biết như vậy là phải bị trừng phạt không?
Nam Cung Tàn Nguyệt ôm chặt lấy nhu Phi, lạnh lùng nói.
Có lẽ là giấc mơ ban nãy đã cho Tiêu Thanh Nhã dũng khí, nàng chầm chậm ngồi dậy, nhìn nhìn Nam Cung Tàn Nguyệt khinh thường nói:
- ha ha, hoàng thường nếu cảm thấy bị mất mặt thì có thể phế bỏ ngôi vị hoàng hậu của thiếp đây, thần thiếp không những không tìm chết tìm sống mà còn cảm kích hoàng thượng vô cùng, tốt nhất là đuổi thiếp ra khỏi cung, vậy thì thần thiếp cảm thấy vinh hạnh sâu sắc!
Mọi người hoảng hốt không dám thở mạnh.
- Tiêu Thanh Nhã, to gan thật, ai cho phép nàng nói chuyện với trẫm như vậy? Người đâu, đưa Hoàng hậu về Phượng nghi cung!
Nam Cung Tàn Nguyệt tức giận hét ầm lên, sau đó cẩn thận nhẹ nhàng ôm lấy Nhu Phi rời đi.
Khi Tiêu Thanh Nhã đang định rời đi thì nhìn thấy Nam Cung Hạo Thiên tức giận nhìn về hướng Nam Cung Tàn Nguyệt bỏ đi, nàng bước lên trước khom lưng hành lễ:
- Vương gia, nhất định là người xin giúp cho bản cung!
Lời nói nhẹ nhàng đi nhiều, dù sao thì không nhờ hắn, nàng cũng không biết làm thế nào để giải quyết chuyện này.
Nam Cung Hạo Thiên nhìn Tiêu Thanh Nhã, bất đắc dĩ nói:
- Bản vương thấy người đáng thương, đồng cảm chút mà thôi! Sau này đừng mãi nghĩ đến tên đàn ông đó nữa, trên thế gian này không có ai thích người đâu, hừ!
Vung mạnh vạt áo, rồi tiêu sái rời đi.