Đêm mưa.
Nước mưa tí tách đánh vào mái hiên, giọt nước rơi xuống mặt đất, hòa chung với từng vũng máu cùng bùn đất.
Tề Tiêu Loan cầm kiếm đứng bên trong màn mưa, hắn khép mắt, tập trung tinh thần lắng nghe tiếng động trong rừng.
Đột nhiên kiếm trong tay rung lên, Tề Tiêu Loan cũng dựa theo kiếm mà di chuyển nhanh như cung tên, kiếm tựa như gió mà lúc ẩn lúc hiện, vô thanh vô tức khiến mọi vật tan rã.
Một nhát xuyên tim.
Một người tu sĩ mặc trang phục đệ tử của đỉnh Bát Xích cứ như vậy mà gục ngã xuống vũng máu.
Khói đen tỏa ra khắp nơi từ thất khiếu của tu sĩ kia cũng bị một chưởng của Tề Tiêu Loan đánh tan.
Tề Tiêu Loan lấy khăn tay từ trong ngực ra, cẩn thận lau chùi vết máu dính trên thân kiếm.
"Chậc, dễ thật." Tề Tiêu Loan chề môi, "Bây giờ ma tu đều yếu như vậy sao?"
"Là do tiểu sư thúc quá mạnh." Bùi Chiêu Minh ngoan ngoãn ở trong linh phủ nấu trà cho tiểu sư thúc.
"Tiểu sư thúc rất lợi hại."
Tề Tiêu Loan đang định đồng ý với đối phương, bỗng nhiên bên tai lại vang lên từng tiếng kêu *thanh thúy ở phía xa.
*thanh thúy: tiếng kêu trong trẻo và vang xa
Âm thanh kia giống như từng chóp băng đang va chạm vào nhau, trong đêm mưa không dễ phát hiện được.
Bỗng có một cây dù đỏ lặng lẽ xuất hiện trong làn mưa.
Tề Tiêu Loan đột ngột xoay người, liền thấy một cô nương lả lướt thướt tha cầm ô đứng ở bìa rừng.
Dường như nàng vẫn luôn đứng ở nơi đó, chỉ là vừa mới bị chú ý mà thôi.
Cô nương cười dịu dàng, Tề Tiêu Loan lại nắm chặt lấy kiếm.
Hắn dám khẳng định đỉnh Bát Xích có rất nhiều đệ tử là bị nữ nhân trước mắt này giết chết.
Hắn đã từng gặp hơi thở của ả trên người của rất nhiều đệ tử bị ma tu *đoạt xá.
*Đoạt Xá là hình thức một chân hồn mạnh mẽ tìm thấy một thân xác vừa ý mình, hợp với dòng năng lượng của mình rồi tìm cách tương tác tinh thần với người ấy.
"Hừm, ta còn chưa từng gặp qua nam đệ tử lại hại như vậy ở đỉnh Bát Xích này đó." Nữ nhân nhấp môi cười nhẹ, tiếng chuông của vòng bạc trên cổ tay cùng tiếng cười phát ra từng tiếng giòn vang, "Ngươi từ đâu ra vậy?"
"Các hạ cũng từ đâu ra vậy?" Tề Tiêu Loan lạnh giọng, "Ta tự hỏi đỉnh Bát Xích của ta không có từng trêu chọc các hạ phải không?"
"Ai da, thất phu vô tội, hoài bích có tội." Nữ nhân hừ cười, "Chỉ có thể trách các ngươi giữ món đồ vốn dĩ không nên lấy."
Nữ nhân lắc nhẹ cổ tay, tiếng chuông lặng yên phát ra, từng vòng tỏa ra xung quanh.
Ánh mắt Tề Tiêu Loan nghiêm nghị, chấp kiếm không một chút do dự chạy về phía nữ nhân mà đâm tới.
Nữ nhân thong dong lấy dù chống đỡ, khí kiếm lại như gió xuân mà vòng qua cây dù, rồi sau đó hợp lại hóa thành kiếm ý sắc bén nhắm thẳng vào mặt nữ nhân.
Nàng xoay người ngửa ra sau, thuận thế xoay tròn dù đỏ trong tay, vừa lúc chặn lại một chiêu kiếm.
Đấu với nhau vài chục lần, nữ nhân không đánh chính diện, Tề Tiêu Loan cũng thăm dò được đại khái cách thức của nữ nhân, kiếm pháp lập tức dữ dội hơn.
Vào ngay lúc kiếm và dù va chạm vào nhau, tiếng chuông lại lần nữa đẩy ra từng vòng gợn sóng âm thanh, khiến lòng Tề Tiêu Loan lạnh lẽo.
Là ảo trận!
Vào lúc nữ nhân tránh né liền tranh thủ lặng lẽ bày trận.
"Ha ha." Nữ nhân linh hoạt xoay người kéo xa khoảng cách với Tề Tiêu Loan, ném dù đỏ trong tay lên không trung, dù đỏ dựng đứng dưới làn mưa dưới ánh trặng chậm rãi xoay tròn, "Thật ra so với đánh nhau, ta càng am hiểu kết trận hơn nha."
Tiếng chuông ở bên tai Tề Tiêu Loan điên cuồng kêu vù vù, thần hồn đau đớn theo từng đợt, dường như bị thứ gì gặm cắn, khiến hắn cảm giác như quay về Cựu Trận.
Tề Tiêu Loan đóng chặt thính giác, tiếng chuong lại vẫn ở trong đầu kêu to, khiến hắn đau khổ.
Lạnh, lạnh thấu xương.
Từng giọt mưa rơi trúng người tựa như những cây kim đâm sâu vào da, mang theo từng cơn lạnh thấu xương.
Miệng vết thương chưa kịp lành trên thần hồn hắn bị từng cây kim băng này mở rộng ra, thậm chí bị sâu hơn.
Tề Tiêu Loan chịu đựng đau nhức, hướng nữ nhân đánh một chưởng mềm như bông liền mất đi ý thức.
Thấy Tề Tiêu Loan như thú bị nhốt trong lồng, giãy giụa một cách vô vị, tâm tình nữ nhân rất tốt mà giơ lên khóe môi, thấy một chiêu khinh phiêu phiêu này thiếu chút nữa cười ra tiếng, tính toán trực tiếp ra tay hóa giải.
Nữ nhân duỗi tay xoay tròn, vốn nên chạm đến chưởng lại biến mất không tung tích, giây kế tiếp bụng nhỏ liền bị đau nhức như bị kiếm xuyên qua.
Mà vốn dĩ Tề Tiêu Loan nên thống khổ giãy giụa lại như một người không bị gì mà đứng lên.
"Không có khả năng, chuyện này không có khả năng." Nữ nhân che lại bụng nhỏ không thể tin tưởng mà nhìn "Tề Tiêu Loan" từ từ đi lại gần.
Bùi Chiêu Minh vừa đi, lạnh mặt ném trận pháp không hề theo kết cấu vào chỗ nữ nhân.
Lục giai giảo trận, bát giai thực cốt trận, thất giai hóa thi trận, bát giai quỷ quái trận, cửu gia khóa trận,....
Lúc y đi đến trước mặt nữ nhân, mọi trận pháp sỡ hữu cũng vừa lúc ném xong hết.
"Ngươi, đáng chết."
Đây là câu cuối cùng mà nữ nhân nghe được."
Kế tiếp mọi trận pháp đồng thời vận chuyển điên cuồng, lúc này ả mới phát hiện những cái trận pháp nhìn như bị ném tùy ý thật ra lại hợp thành một cái trận pháp lớn hơn nữa.....
Thập giai sát trận.
........
Mưa vẫn tiếp tục rơi, ánh trăng trong sáng trắng tinh.
Dù đỏ từ không trung rơi nhanh xuống, Bùi Chiêu Minh duỗi tay đón lấy, lạnh lẽo nhìn máu từ từ bị nước mưa pha loãng, chống dù từ từ đi vào trong rừng..