Phi Duyệt Quân Tâm

“Lần sau đừng tìm ta chơi trốn tìm, ta sẽ sợ.” Hắn lẳng lặng nghe nàng lo lắng cho hắn, thật lâu thật lâu, mới nhẹ nhàng nói một câu như vậy.Giọng nói nhạt mà dịu, hắn nói chuyện ngữ khí mang theo một chút thương tiếc, làm người ta không nén nổi cảm động.

Tra Tiểu Tân làm sao có thể nói ra được lời, chỉ khóc gật đầu, hai người ôm chặt ai cũng không đồng ý nới ra.

Trở về phủ lại một phen náo động, trấn an lão tổ tông sau đó lại dùng cơm xong,hai người mới đứng dậy chuẩn bị trở về phòng.Lúc Mộc Xuân Phong vào phòng nàng rồi nhẹ nhàng hôn trán nàng, sau đó cười nhạt: “Nàng lo lắng cả một ngày, trở về phòng nghỉ ngơi sớm đi.”

Ai ngờ Tra Tiểu Tân nghe xong lời hắn nói cũng không đi, ngược lại gò má hiện lên một tầng đỏ ửng mỏng manh, khuôn mặt hồng và cổ trắng nõn hình thành một hình ảnh đối lập, có loại phong tình đáng yêu nói không nên lời.

Cổ họng của Mộc xuân phong căng thẳng, trấn định lại ý tưởng hỗn độn trong lòng, lại duỗi tay sờ sờ đầu của nàng cười: “Trở về ngủ đi.” Từ sau khi thành thân hắn và nàng luôn luôn phân phòng ngủ , hắn cho tới bây giờ không miễn cưỡng nàng, thành thân chỉ là để mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nàng.

“Thiếp và chàng cùng nhau ngủ.” Tư tưởng đấu tranh thật lâu,Tra Tiểu Tân mới cắn môi nói một câu như vậy, ánh mắt né tránh không dám nhìn hắn, hôm nay khi nhìn thấy lão tổ tông quỳ xuống cầu nàng và hắn cùng phòng, nàng tự nhiên bị dọa đến chết khiếp, nhưng mà đã đi đến bước này nàng làm sao có thể quay đầu, ân tình,chữ ân luôn lớn hơn chữ tình, vì báo ân nàng có thể dâng ra thân thể mặc dù không phải nàng nguyện ú.

Mộc xuân phong nhất thời ngây ngẩn cả người, nửa ngày không phản ứng lại.

“Trời không còn sớm , chúng ta ngủ đi.” Tra Tiểu Tân nhỏ giọng nói xong,sau khi vào phòng liền đóng cửa lại.

Chậm rãi đóng cửa lại khuôn mặt tuấn nhã của Mộc Xuân Phong từ khiếp sợ chậm rãi biến thành mừng như điên, tiếp theo là dịu dàng,khi cửa khép lại,thân ảnh hai người cũng kết hợp lại thành một.

Ngoài cửa sổ, gió thổi thổi mạnh,còn ánh trăng dịu dàng như trước.

Sáng sớm lên, trên đất phủ đầy lá phong vàng,ánh sáng trước mắt rất là chói mắt.

Tại Phòng khách,nơi Tra Tiểu Tân và Mộc Xuân Phong còn có lão tổ tông ba người đang dùng đồ ăn sáng, chỉ thấy trên bàn có ba bát cháo trắng và mấy món chay ngon miệng.

Lão tổ tông nhìn thấy Tra Tiểu Tân thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Mộc Xuân Phong,khuôn mặt già nua có chút vui mừng, sau đó buông đũa trong tay nhìn về phía Tiểu Tân trêu ghẹo nói: “Đêm qua,có thoải mái không?”

“A? !” Vốn đang ăn cơm thật tốt Tra Tiểu Tân bị câu hỏi của bà biến thành vội vàng, chỉ cảm thấy mặt nóng quá, bên tai đỏ hồng, không kiềm chế được nhìn sang Mộc Xuân Phong ại, lại nhìn thấy hai con ngươi của hắn tràn đầy nhu tình, trong khoảng thời gian ngắn càng là tâm loạn như ma. Đêm qua sau khi vào phòng nàng bắt đầu cởi y phục thì Mộc Xuân Phong lại ngăn cản nàng, chẳng qua là hắn ôm nàng ngủ cả đêm, trong lòng tuy rằng cảm động nhưng lại có một chút tự trách, dù sao lão tổ tông nói rất đúng,Mộc Xuân Phong sống không được bao lâu , làm phu nhân hắn phải vì hắn lưu lại thế hệ sau…

Lão tổ tông nhìn đến dáng vẻ ngượng ngùng né tránh của Tra Tiểu Tân bộ dáng, đuôi lông mày càng nhếch lên, cười nói: “Xem ra ta phải chuẩn bị y phục cho tôn tử rồi…….”

Mặt của Tra Tiểu Tân hồng giống như máu,muốn mở miệng giải thích lại không biết nói như thế nào, đã thấy Mộc Xuân Phong chỉ cười nhìn nàng,giống như đang thưởng thức vẻ mặt ngại ngùng của nàng, không khỏi giận hắn liếc mắt một cái,vẻ mặt của Mộc Xuân Phong thay đổi một chút, ngay sau đó long mày giãn ra, đồng thời, tay đặt lên bàn nắm chặt tay nàng, nàng không khỏi tò mò nhìn hắn,nhưng hắn đã thay nàng mở miệng.

“Nãi nãi,Con và nàng cái gì cũng chưa làm.”

Chỉ có một câu nói làm không khí náo nhiệt vừa rồi trở nên nghiêm túc, trên mặt của lão tổ tông vẫn treo nụ cười nhưng khi mở miệng có chút thương cảm: “Vì sao?” Bà chỉ có một đứa cháu là hắn, nếu là hắn đi ,bà cũng rất buồn! Nhưng quan trọng hơn là làm nữ nhân trong Mộc vương phủ,bà thật xin lỗi vì trượng phu đã chết! Không có thể cho Mộc vương phủ một thế hệ sau! ! !

Mộc Xuân Phong nắm tay nàng làm Tra Tiểu Tân có chút khẩn trương không biết làm sao,hắn nhìn nàng trấn an, đối với lão tổ tông nhẹ giọng nói: “Trên người con trúng tên ,vết thương còn chưa tốt,hơn nữa đã nhiều ngày luôn luôn điều trị thân thể,cho nên sinh hoạt vợ chồng khó tránh khỏi không thuận.” Một hơi nói hết trong lời nói lộ ra ái muội thật sâu,mặc dù Tra Tiểu Tân biết hắn nói có lệ với lão tổ tông, nhưng tim vẫn đập mạnh đến tai đỏ hồng.

Lão tổ tông nghe thế mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười tủm tỉm nói: “Ai, xem ra việc này quả muốn gấp cũng gấp không được, đợi cho cho thân thể của cháu thật tốt, sinh khí dồi dào mới làm! Nói không chừng ….!”

Mộc Xuân Phong chỉ mỉm cười gật đầu tim cũng đang xé đau, nhưng vào lúc này đột nhiên chú ý tới sắc mặt của Tra Tiểu Tân không khỏe, giống như đang cố nén cảm xúc đau đớn,đưa tay sờ trán nàng: “Như thế nào? !”

“Thiếp…” Vừa nói một chữ cảm giác quay cuồng càng ngày càng đậm,Tra Tiểu Tân đưa tay che miệng nôn khan vài tiếng, tự ngữ không rõ nói: “Buồn nôn… Thật không thoải mái…” Nói xong liền đứng dậy chạy ra ngoài. Cánh tay đặt trên trán bỗng nhiên đứng im trên không trung,Mộc Xuân Phong như có điều suy nghĩ nhìn bóng dáng của nàng.

“Xú tiểu tử! Còn lừa nãi nãi, xem ra cháu đã sớm động thủ !” Lão tổ tông xì một câu, cũng là bộ dáng cười hề hề, trái lại với thị nữ đứng bên cạnh căn dặn: “Hãy chăm sóc vương phi, chỉ cần nàng muốn ăn gì đều thuận theo.” Chưa nói xong, lại nhìn Mộc Xuân Phong cười nói: “Sắp làm cha rồi, còn không quan tâm Tiểu Tân nhiều hơn.”

“… Được.” Mộc Xuân Phong nói khô khốc một câu sau đó đứng dậy đi ra.

Gio1 rất lớn, không khí cũng thật tươi mát, nhưng là hắn đã có loại cảm giác hít thở không thông, phản ứng vừa rồi bà đã biết nàng đã có thai, chỉ có hắn biết, đứa nhỏ kia là của Lâu Lan. Khi ngẩn đầu lên thì nhìn thấy Tiểu Tân cầm bút lông vẽ cái gì ở trên lá phong,vẻ mặt bướng bỉnh trêu đùa,gió thu lạnh run, nàng chỉ mặc một chiếc áo mỏng…

“Tại sao không vào trong nhà?” Đem trên áo ngoài người cởi xuống đắp lên trên người nàng,giọng nói của Mộc Xuân Phong có chút trách cứ, cũng là tràn đầy quan tâm. Nàng hiện tại đã làm mẹ càng phải chú ý than thể.

“Ha ha ha, thiếp vừa mới nôn xong phát hiện trên lá cây này có khoảng trống,cho nên nhất thời cao hứng mượn bút lông vẽ ở mặt trên tranh!” Tra Tiểu Tân vui vẻ lạ thường, mặt cũng hồng nhuận, chẳng qua là chính nàng lại không biết bản thân mình có thai.

Nhìn bộ dáng vui vẻ của nàng,trong lòng của Mộc Xuân Phong có vui vẻ đồng thời lại có cảm giác mất mát, nàng đã mang thai, hắn không có cách đem giữ nàng ở bên người, dù sao, có thể có được một đoạn cùng nàng không lo không nghĩ thật đã thỏa mãn . Nghĩ vậy, trong lòng hắn đã có một quyết định.

“Tiểu Tân, ta đưa nàng ra ngoài thành giải sầu hai ngày.” Sauk hi trở về, hắn sẽ hưu nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui