Phi Duyệt Quân Tâm

Hoa Nguyệt không để ý chỉ mỉm cười: “Vài ngày không thấy, khí sắc muội so phía trước tốt hơn rất nhiều.” Nói xong thân thiết kéo tay nàng lặp lại đánh giá,Tra Tiểu Tân chỉ cảm thấy lông cả người dựng đứng lên,vẫn giả cười.

“Muội gần đây như thế nào?” Đây chỉ là lời khách sáo mà thôi, bất quá, nàng quả thật so với trước kia không giống nhau,nghĩ đến đây,Tra Tiểu Tân cũng trầm tĩnh nguyện ý nói chuyện phiếm với nàng.

“Ha ha, thì ra thế, nhưng thật ra muội nên ăn nhiều chút, đúng rồi, nhà của tỷ có tổ yến tốt ngày khác đưa cho muội một ít, nữ nhân phải bồi bổ.”

“A? Không cần, tỷ cứ để mình ăn.” Tra Tiểu Tân nhất thời được yêu thương cảm thấy vừa mừng vừa lo,nhưng Hoa Nguyệt lại kiên trì muốn đưa, nghĩ đến bản thân từng đối với nàng không tốt nên hiện tại muốn bù đắp, cứ như vậy,cùng nhau nói chuyện phiếm ngăn cách giữa hai người trong lúc đó hoàn toàn biến mất, thẳng đến tuyên bố hôn lễ bắt đầu mới lưu luyến tách ra ngồi xuống.

Mộc Xuân Phong nhìn mặt mày hớn hở của Tra Tiểu Tân, nở nụ cười hỏi: “Nói chuyện với tỷ ấy vui vẻ vậy sao?” Bạn bè của nàng vốn không nhiều, có thể cùng Hoa Nguyệt xóa tan chuyện lúc trước tại sao lại không làm?

Tra Tiểu hưng phấn muốn cùng hắn nói, ai ngờ vừa hé miệng cảm giác buồn nôn liền ào, chỉ nôn khan vài tiếng,Mộc Xuân Phong thấy thế lập tức cầm một cái bát không đặt ở bên môi nàng,rồi đưa tay khẽ vuốt lưng nàng, trên mặt tràn đầy quan tâm: “Không thoải mái cứ nôn ra.”

“À… Ừm…”Giọng nói của Tra Tiểu Tân vụn vặt vài câu, sau đó cố gắng nôn ra, may là bốn phía bởi vì hôn lễ mà tranh cãi ầm ĩ, không có người chú ý tới nàng, nhưng mà…

Lâu Lan vốn bị hai quan viên lôi kéo nói chuyện phiếm, nhưng mà ánh mắt nhìn đến thần sắc không khoẻ lại ở nôn mửa của Tra Tiểu Tân chỉ cảm thấy trong đầu có tiếng – sét – giữa – trời – quang, lại thấy vẻ mặt quan tâm của Mộc Xuân Phong đang vỗ phía sau lưng nàng,hắn chỉ cảm thấy vạn đạo thiên lôi đồng loạt bổ tới hắn, “Ca” một tiếng, chén rượu trong tay đột nhiên vỡ ra, đâm vào lòng bàn tay, rất nhanh liền có máu tươi trào ra.

Hoa Nguyệt thấy thế sợ tới mức hoa dung thất sắc, đưa tay muốn băng bó cho hắn: “Vương gia, tại sao lại như vậy?”

“…” Hắn không có biểu đạt, chỉ thật sâu nhìn một màn ấm áp đối diện, cả người như tẩm hầm băng,mỗi một tấc da thịt đều đang run rẩy, co rút lại.

Tra Tiểu Tân lo nôn thốc nôn tháo cũng không nhận thấy Lâu Lan đang nhìn nàng,vừa mới ngẩng đầu liền nhìn thấy nhân vật chính hôm nay, cũng chính là hoàng thượng cưới vị phi tử kia, hạ khắc,vẻ mặt trở nên cứng ngắc, nữ tử có mùi thơm phong tình không phải là Lục Uyển sao? ! Nàng làm sao có thể lập tức thành phi tử của hoàng thượng? ! Suy nghĩ nhất thời đại loạn, không thể tin, đầu óc hỗn hoạn, nàng nếu gả cho hoàng thượng,còn Lâu Lan đâu? ! Cùng nàng kinh ngạc còn có Mộc Xuân Phong, hoàng thượng tuy rằng cho tới nay đều háo sắc, nhưng không có lá gan lớn đến lấy nữ nhân của vương huynh, trừ phi, là do hắn tự mình đồng ý,chẳng qua là hắn vì sao đồng ý?

Một cuộc hôn lễ đang tiến hành, ai nấy đều không có tâm tình vui sướng.

Không yên lòng từ cung điện đi ra liền nhìn nam tử áo hồng phong thái tuyệt vời đang đứng đó, bước chân của Tra Tiểu Tân không khỏi hướng phía trước đi tới vài bước nhưng nghĩ đến Mộc Xuân Phong bên người lại lui trở lại.

“Đi an ủi hạ hắn đi.” Mặc dù biết không có bất luận kẻ nào có thể miễn cưỡng Lâu Lan, nhưng Mộc Xuân Phong vẫn nhìn nàng nói,tất cả lo lắng hắn đều nhìn thấy trong mắt.

Tra Tiểu Tân kinh ngạc nhìn hắn một cái, cái gì cũng chưa nói liền tiến bước đuổi theo.

Tuy rằng hôn lễ đã xong, nhưng là còn có rất nhiều đại thần ở lại trong cung tận hứng vui đùa, hơn nữa trước khi bọn ho rời đi, bên ngoài cũng không còn nhiều người, thậm chí có chút thanh tịch.

Tra Tiểu Tân rốt cục đuổi theo hồng ảnh kia: “Lâu Lan!” Một tiếng la lên dùng hết tất cả dũng khí, nếu hắn không trả lời? Nếu hắn không để ý tới? Nếu hắn vẫn là đi về phía trước? Chẳng qua là nàng không kịp nghĩ nhiều như vậy .

Hắn ngừng lại,y phục màu đỏ yên lặng tung bay,đường viền trắng nõn tuấn mỹ hơi chuyển. Lâu Lan lẳng lặng nhìn nàng không nói lời nào.

“Hôm nay… Hôm nay…” Lắp bắp nói xong lại không biết như thế nào, ánh mắt đen nhánh của hắn lại thâm sâu, làm nàng không dám nhìn thẳng, né tránh đối với hắn tiếc nuối càng nhiều, nhỏ giọng nói: ” Chuyện Lục Uyển,chàng đừng buồn.” Tuy rằng biết hắn không thích Lục Uyển, nhưng là hắn tâm cao khí ngạo, làm sao có thể chịu được người khác lấy đồ của hắn?

Vốn không có tâm tình nhưng nghe thấy câu sau con ngươi của Lâu Lan càng u ám, thì ra, thì ra nàng tìm hắn là vì nữ tử kia? ! Chẳng lẽ hắn và nàng trong lúc này ngoại trừ chuyện liên quan đến người khác thì không còn đề tài có thể nói sau? ! Chẳng lẽ ngoại trừ chuyện người khác nàng cũng cũng không chủ động đuổi theo hắn?”

Không chú ý tới hơi thở lạnh lẽo của hắn,Tra Tiểu Tân vẫn tiếp tục nói: “Tin tưởng Lục Uyển cũng là bị bức bách,chàng đừng quá để ý.”

“…”

“Thiên hạ nơi nào không có cỏ thơm,chàng nhất định có thể tìm được người tốt hơn …” Hắn trầm mặc làm nàng tâm hoảng ý loạn, dùng từ cũng trở nên không chút suy xét.

“…”

“Ta có thể giới thiệu nữ tử tốt hơn cho chàng.” Rốt cục, một câu không nói nên lời đã xuất ra,muốn vãn hồi lại vãn hồi không xong.Tra Tiểu Tân ảo não có chút hối hận, an ủi người khác không phải là sở trường của nàng, huống chi người trước mắt là người nàng thầm yêu.

Hơi thở trên người Lâu Lan càng âm hàn,một đôi mắt hẹp dài ảm đạm, trên mặt lại hiện lên nụ cười như không nhìn khắc sâu hình dáng đáng yêu, đây là nữ nhân hắn yêu sao, ba bốn lần nhìn hắn nói trên đời nơi nào không có cỏ thơm,không phải muốn đem nữ nhân trong ngực hắn đẩy ra,mà muốn giới thiệu nữ nhân khác cho hắn biết.

Hắn cười lạnh không nói làm Tra Tiểu Tân hoảng hốt, không yên, đành phải cắn môi không nói.

Qua thật lâu, Lâu Lan mới nhếch môi đỏ mọng, phun ra lời nói vô tình lạnh như băng: “Cám ơn đệ muội quan tâm .” Nói xong, xoay người rời đi.

Nếu không để nàng thương tâm, nàng làm sao biết ta thương tâm? !

Cám ơn, đệ muội, quan tâm.

Đệ muội…

Sắc mặt của Tra tiểu tân trắng bệch,liên tục lui vài bước xém chút đứng không vững, một đôi tay đặt mạnh lên ngực há miệng thở dốc, hắn nói, cám ơn đệ muội! Hắn gọi nàng là đệ muội! ! ! Nước mắt trong khóe mắt không rừng rơi xuống, làm cách nào cũng dừng không được, đầu giống như bị thương nặng đến mê muội, chỉ cảm thấy thiên địa đều xoay tròn .

“Tiểu Tân…” Thấy nàng an ủi hắn hồi lâu không trở lại Mộc Xuân Phong có chút lo lắng, vừa đuổi theo nhìn thấy nàng tim mới thả lỏng, thấy nàng là tốt rồi.

Miệng của Tra Tiểu Tân giương giống phát ra lời nói, ánh mắt tái đi, cả người bất tỉnh.

Nụ cười trên mặt của Mộc Xuân Phong tức thì biến mất, giống như điên xông lên ôm lấy nàng: “Tiểu Tân!” Người trong lòng cho dù té xỉu nước mắt vẫn không ngừng chảy ra,tim của Mộc Xuân Phong như bị đau cắt, không kịp đau khổ hắn lo lắng ôm lấy nàng đuổi theo xe ngựa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui