Phi Gien Hoàn Mỹ

Có lẽ là do có người phía sau màn thôi động, một chuyện tạo giả cuối cùng cũng có chuyển biến.

Buổi sáng thứ hai, các tạp chí lớn Thủ đô tinh không hẹn mà cùng đăng ra một tin tức đồng nhất, về Tống đốc hành tinh Borges Ulysse.Deans lợi dụng chức vụ lấy quyền áp người tạo một thư trúng tuyển đại học giả cho con trai Kevin.Deans. Ngôn từ chuẩn xác, chứng cớ xác thực, chỉ thẳng quản ủy ĐHTH Liên Bang mà gây áp lực, trong ngôn từ có ý khác, cho rằng ĐHTH Liên Bang thế nhưng lại gây ra chuyện gièm pha như thế, thật sự cần xem kỹ lại chính mình một chút.

Trong trường học lại nỗi sóng, rất nhiều người liên tưởng đến sự kiện Vinh Tranh, trên mặt đều là một mảng nóng cháy. Buổi sáng thứ ba, tại tường thông cáo trường học lưu loát đăng ra chân tướng chuyện của Vinh Tranh, càng rõ ràng công khai tin Hiệu trưởng Rhoda tự mình viết lời giải thích.

Các sinh viên vây xem, nghị luận sôi nổi. Vinh Tranh vừa vặn đi qua chỗ đó, mọi người thấy hắn, ngoài trên mặt lộ ra biểu tình phấn khích đều lui ra nhường đường cho hắn. Hắn nhìn không chớp mắt đi đến trướng tường thông báo nghiêm túc nhìn một hai thông báo mới.

Tin giải thích viết rất thành khẩn, hắn quyết định tiếp nhận. Một cái khác là thông tri xử phạt đối với Kevin.Deans, bởi vì tính tiết nghiêm trọng, sau khi thông qua bàn bạc với Cục giáo dục Liên Bang quyết định khai trừ học tịch của gã, thu hồi tư cách trúng tuyển, hơn nữa yêu cầu gã mau chóng chuyển đi.

Vinh Tranh chỉ nhìn qua, dư quang thấy người khác khe khẽ nói nhỏ, càng không ít người lộ vẻ xấu hổ, đáy lòng không có cảm giác gì.

Trên thực tế, hắn vừa mới hẹn gặp Phù Chính về, hơn nữa hai người có một cuộc nói chuyện sâu. Phù Chính hướng hắn đưa ra ít đề nghị, Vinh Tranh thấy nên nghiêm túc suy nghĩ. Mà bên đại học giải quyết sự tình này vừa lúc cho hắn một cơ hội, một cơ hội an nhiên mà rời đi.

Hắn không chú ý những cái khác mà dựa theo thủ tục chuyển trường Phù Chính nói với hắn trực tiếp đi tìm Hiệu trưởng Rhoda. Gõ cửa, được cho phép, hắn đẩy cửa vào, phát hiện Triệu Liên Hằng cũng ở đây.

Triệu Liên Hằng vừa thấy hắn vào, kinh ngạc nhướn mày lại cười nói: “Tôi đang muốn đi tìm cậu. Về chuyện bạn cùng phòng của cậu, cậu có ý kiến gì không?”

“Em không có cái nhìn gì.” Vinh Tranh cổ quái trong lòng, ngoài miệng đáp: “Không phải đã có phương pháp xử lý sao?”


“Là như thế sao.” Triệu Liên Hằng không quan trọng cười cười: “Cậu ta dường như có rất nhiều ý kiến với cậu….Bất quá nếu cậu không có ý kiến gì thì thôi.”

Hiệu trưởng Rhoda là một ông lão mặt mũi hiền lành, lúc này cười ha ha đánh gãy cuộc nói chuyện của hai người: “Được rồi, sự tình đều đã qua, có ý tưởng gì hay không các cậu có thể tìm thời gian thảo luận một chút….Bạn học Vinh Tranh, em đến tìm tôi có chuyện gì sao?”

Vinh Tranh dừng một lát, thoáng chỉnh lý suy nghĩ, cung kính khom lưng hành lễ: “Hiệu trưởng Rhoda, em là đến xin chuyển trường”

“Chuyển trường?’

“Cái gì?”

Đáp lại hắn là hai người kia trăm miệng một lời kinh ngạc, Triệu Liên Hằng đưa mắt nhìn Hiệu trưởng Rhoda, nhanh chóng mở miệng hỏi: “Là vì chuyện này sao? Nếu nói như vậy, tôi có thể đại biểu quản ủy trường học dưa ra lời thanh minh trịnh trọng, trong bốn năm kế tiếp cậu học ở ĐHTH Liên Bang sẽ không bởi vì chuyện này mà gặp phải bất cứ sự bất công nào.”

Hiệu trưởng Rhoda cũng mang thái độ tương tự, dựa theo lời Triệu Liên Hằng nói: “Về chuyện này mang đến đủ loại ảnh hưởng cho em, thật phi thường xin lỗi….”

“Không phải.” Vinh Tranh không thể không cắt ngang lời bọn họ: “Cũng không chỉ là chuyện này thôi….” Hắn tổ chức ngôn ngữ trong chớp mắt: “Là cá nhân em vì tương lai chính mình mà suy tính….Trải qua thận trọng suy xét, em hy vọng có thể chuyển đến Học viện quân sự Liên Bang, trở thành một quân nhân.”

“Cậu cư nhiên…” Triệu Liên Hằng vô pháp che dấu khiếp sợ của chính mình, hắn lập tức nghĩ tới sự kiện này nhất định có Phù Chính tham dự,, ngữ khí không tự chủ có chút cứng ngắc: “Tôi tôn trọng ý tưởng cá nhân cậu, nhưng là cậu phải biết, thi đậu quân giáo không phải chỉ có thể nghĩ là được….Trong khoảng thời gian này của ĐHTH Liên Bang, cậu là chứng minh chính mình cũng những người khác không có gì khác biệt, thế nhưng hoàn cảnh quân giáo khác với nơi này, tôi hy vọng cậu có thể ngẫm lại….”

“Cảm ơn sự chỉ bảo của thầy.” Chủ ý Vinh Tranh đã quyết, sẽ không bởi vì lời nói của người khác mà thay đổi: “Em chính là sau khi suy nghĩ kỹ mới đưa ra quyết định như vậy.”


Hắn nhìn Hiệu trưởng Rhoda, không nghĩ tới Hiệu trưởng tuổi đã lớn vì nhất thời quá mức kinh ngạc mà bắt đầu ho khan, nửa ngày mới khôi phục, ông nhắm chặt mắt lại, khôi phục bình tĩnh, ánh mắt mang theo vài phần tá thưởng nhìn Vinh Tranh lại đồng thời tự giễu mà nói: “Xem ra tôi thật sự là già rồi, theo không kịp tư duy của người trẻ tuổi.”

Triệu Liên Hằng lo lắng không thôi, Hiệu trưởng Rhoda nâng tay ngăn cản động tác muốn nâng mình của hắn, chậm rãi cười nói: “Nếu em không nghĩ kỹ sẽ không đếm tìm tôi, đúng không?”

Vinh Tranh gật đầu.

“Ngô….” Rhoda lại lo nghĩ: “Như vậy, tôi cũng không có nhiều lời nữa. Tôi sẽ không can thiệp vào lựa chọn của sinh viên. Tuy rằng tình huống của em đặc thù thế nhưng tôi tựa hồ cũng không có lý do can thiệp.”

“Tôi là vì ĐHTH Liên Bang không giữ được người mà cảm thấy tiếc hận.”

“Hiệu trưởng….” Triệu Liên Hằng nhịn không được thấp giọng lẩm bẩm. Chỉ trong nháy mắt, hắn nghĩ đến này là lực chọn mà Phù Chính đã từng chọn, thế nhưng Phù Chính vì biến cố gia đình, mà Vinh Tranh đến tột cùng là vì cái gì?

Triệu Liên Hằng nghĩ không rõ, cuối cùng đưa ra một kết luận, bọn họ và chính mình, là người khác biệt.

Vinh Tranh không quản Triệu Liên Hằng và Hiệu trưởng Rhoda đối đãi thế nào với chính mình, hắn có được đảm bảo sẽ tự mình tiến hành thủ tục chuyển trường của Hiệu trưởng Rhoda liền rời đi. Trở lại ký túc xá, dọc đường đi, hắn thói quen không nhìn người qua đường chỉ trỏ hắn, lúc đi lên cầu thang gặp được một người quen—Tống Tử Võ.

Tống Tử Võ đã nhiều ngày không gặp, lúc lên lớp cũng ngồi rất xa, không chào hỏi cũng không liên hệ, Vinh Tranh đại khái nghĩ lúc chính mình rời đi sẽ không gặp lại cậu ta, không nghĩ tới sẽ gặp nhau ở trong này.


Quần áo cậu ta như mặc lung tung vào, người có chút chật vật, chỉ là thần sắc phức tạp, đặc biệt sau khi nhìn Vinh Tranh thoáng gặp mình lại tiếp tục về ký túc xá. Cậu ta đột nhiên gọi hắn lại.

“Tớ…” Cậu ta ấp a ấp úng, cực kỳ xấu hổ: “Tớ xin lỗi.”

Vinh Tranh không nói gì. Tống Tử Võ mặt đỏ tai hồng, đứng ở chỗ cũ tay chân luống cuống, lấy dũng khí lặp lại: “Rất xin lỗi, tớ không nên cho rằng cậu lừa gạt tớ, lại càng không nên bởi vì cậu là gen thiếu hụt mà hiểu lầm cậu. Tớ….rất xin lỗi!”

Đại nam hài này bề ngoài thật sự có chút trưởng thành, tối thiểu, cậu ta còn dám gánh vác hành vi sai lầm của mình. Vinh Tranh suy nghĩ, thản nhiên nói: “Không có gì, tôi không để trong lòng.”

“Nhưng là…” Tống Tử Võ thoạt nhìn thập phần rối rắm, cậu ta cực kỳ ảo não, buồn khổ cúi đầu: “Đều là chú họ tớ nói đúng, tớ không nên nghĩ đương nhiên như vậy, tớ…tớ hẳn là sớm nên suy nghĩ cản thận.”

Cậu ta nói trực tiếp y như khi hiểu lầm người khác, nhìn ánh mắt thành khẩn xin lỗi kia, trong lòng Vinh Tranh vốn không tức giận cậu ta, lúc này không khỏi cười rộ lên: “Được rồi, thật sự không có gì.”

Tống Tử Võ lúc này mới an tâm chút, rất trẻ con thấp thỏm hỏi: “Vậy…Chúng ta còn là bạn đi?”

“Ân.” Vinh Tranh không đành lòng thấy cậu ta thất lạc như vậy, chỉ đáp một tiếng. Tống Tử Võ vui vẻ không thôi: “Tớ muốn mời cậu đi ăn cơm! Về sau bọn họ nói cái gì tớ cũng không tin….Tớ phải sửa khuyết điểm này mới được.”

Vinh Tranh vô tình nói nhiều thêm vài câu, thuận miệng vừa hàn huyên vừa đi đến cửa phòng, lại phát hiện cửa mở rộng, bên trong trống trơn, trừ vài gia cụ cơ bản ban đầu, những thứ khác đều không thấy.

Ánh mắt Tống Tử Võ đờ đẫn, không kìm lòng nỏi: “Cậu….Cậu chuyển ký túc xá sao?”

“…” Vinh Tranh không còn gì để nói, đành phải vội vàng xuống lầu hỏi quản lý viên xem đây là tình huống gì. Quản lý viên ngẫm lại nửa ngày nói Kevin hôm nay trở về chuyển mấy thứ, về phần những thứ khác, hắn cái gì cũng không biết.


“Ta…dựa vào a….” Tống Tử Võ trợn mắt há mồm, chỉ tuôn ra một câu như vậy.

Đồ vật không biết đã bị ném tới nơi nào, Kevin cố ý gây phiền toái tự nhiên sẽ không lưu lại chứng cớ khiến người chỉ trích. Gã hiện tại nói không chừng đã rời khỏi Thủ đô tinh, mà khiến Vinh Tranh dở khóc dở cười là có thể người làm việc cho Kevin vô cùng cẩn thận, thậm chí còn đem phòng quét qua một lần.

Bên trong phòng ký túc xá tựa như chưa từng có người ở qua. Vinh Tranh dọa qua một vòng thấy không tìm được gì, càng không có chỗ ngồi xuống. Lúc này đã là buổi chiều, Tống Tử Võ phản ứng lại, đầu tiên là lòng đầy căm phẫn mắng Kevin một trận, sau đó hỏi hắn có muốn đi ký túc xá của cậu ta ngủ tạm một đêm trước không. Vinh Tranh lắc đầu, quyết định đi mua lại giường đệm chăn một lần nữa.

Hoàn hảo trong đám đồ của hắn không có vật gì đáng quý trọng. Hắn và Tống Tử Võ đi đến cổng trường học, máy liên lạc đột nhiên vang lên, khuôn mặt Lạc Trọng Anh xuất hiện trong màn hình, cao hứng phấn chấn chào hỏi: “A Tranh! Tớ có thể đến tìm cậu chơi không? Tớ hiện tại đang ở bên khu đại học này.”

Tống Tử Võ hiếu kỳ thăm dò: “Cậu là ai?”

“Ngạch…Tôi là bạn học sc kia của a Tranh, cậu là ai?”

“Tôi là bạn học hiện tại của cạu ta.” Tống Tử Võ trả lời như thế, nhìn nhìn Vinh Tranh lại lắm mồm nói: “Vinh Tranh hiện tại đang bận, phải đi mua đồ, khả năng không rảnh!”

Biểu tình Lạc Trọng Anh lập tức tụt xuống, thất vọng nói: “Tôi thật vất vả mới có thời gian….Các cậu muốn đi mua cái gì? Tôi đi chung có được không?”

Hai kẻ dễ thân cứ như vậy quyết định hội hợp dưới mí mắt Vinh Tranh, Vinh Tranh nghĩ muốn nhắc nhở Tống Tử Võ tốt nhất không nên tiếp xúc với Lạc Trọng Anh này, lại cảm thấy Tống Tử Võ không đến mức không có đầu óc như vậy, nhiều nhất hắn chỉ ở một bên nhắc nhở vấn đề tiền bạc, mang theo tâm tình vi diệu, hắn gặp Lạc Trọng Anh, ba người cùng một chỗ đi mua đồ. Trên đường đi, Lạc Trọng Anh biết toàn bộ đồ đạc của Vinh Tranh bị vứt bỏ. Cậu ta kinh dị trừng to mắt, thực sầu lo hỏi: “A Tranh cậu thật lời hại, thi đậu trường đại học tốt như vậy….Vậy hiện cậu làm sao, không có chỗ ở có muốn đến chỗ tớ không?”

Vinh Tranh trừu trừu khóe miệng, rất muốn nói rằng hắn không muốn đến chỗ những kẻ trộm lại nhịn xuống, khách khí từ chối. Kết quả Tống Tử Võ một bên đột nhiên cũng xen mồm vào: “Cậu đêm nay đến cùng là làm sao qua? Không đi chỗ tớ cũng không đến chỗ cậu ta, chung quy là phải có chỗ muốn đi chứ?”

Vinh Tranh trầm tư, lại nghĩ tới Phù Chính, trong miệng cũng nói ra: “Tôi có chỗ để đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận