Phi Gien Hoàn Mỹ

Trời triệt để tối đen. Vinh Tranh dựng một cái giường giản dị, đặt Phù Chính nằm tốt. Phân phó Gia Y tận lực chữa trị, Gerda phòng vệ, sau đó nhóm lửa trại lên. Lúc này bầu trời xán lạn như một hồi thịnh yến. Ánh lửa bập bùng chiếu lên gương mặt của hắn, trưởng thành hơn rất nhiều so với mấy tháng trước.

Quân phục vừa người, thân thể này có không gian phát dục, hắn đã cao 176 cm. Khoảng thời gian sau nói không chừng còn có thể cao hơn nữa. Càng quan trọng hơn, chỉ có loại huấn luyện này của quân đội mới có thể ngưng luyện ra tố chất quân nhân. Nhất cử nhất động của hắn nghiễm nhiên có bóng dáng của Phù Chính, lại nhiều thêm khí chất cá nhân độc đáo của hắn.

Vinh Tranh như vậy, mặc dù là đứng bên Phù Chính cũng không dễ dàng bị bỏ qua. Cái nhìn đầu tiên liền thấy môi hắm mím chặt lại, thần sắc nhợt nhạt lại mơ hồ cau mày như là suy tư gì đó.

Phù Chính vừa tỉnh lại liền thấy cảnh này.

Ánh mắt y không chớp theo dõi hắn, tầm mắt nóng rực lập tức bị người kia phát hiện. Vinh Tranh quay đầu vừa vặn đối diện với hắn, trong giây lát điện quang hỏa thạch kia, cảm xúc vi diệu chủ đạo hết thảy.

Sau đó Vinh Tranh phản ứng lại, đứng dậy bước nhanh qua, thử độ ấm trên trán Phù Chính: “Hạ sốt?”

“Hẳn là lui.” Giọng nói của Phù Chính có chút ám ách, Vinh Tranh dìu y ngồi dậy, đút chút nước, thấy tình trạng của y tốt lên, yên lòng: “Lại nghỉ ngơi hai ngày, chúng ta sẽ đi.”

Phù Chính tựa vào trên người hắn, nở nụ cười: “Em thu được lời nhắn của Gia Y?”

“Là Gerda.” Vinh Tranh nhìn hai giá cơ giáp cách đó không xa cùng một chỗ thì thầm càu nhàu gì đó, tính thực trẻ con, hắn buồn cười: “Cô ấy nói ngay cho em biết.”

Hắn chậm rãi đem chuyện xảy ra vài ngày này nói một lần: “Em còn gặp được gia gia của anh.”

Phù Chính rõ ràng rất quan tâm chuyện này, không khỏi hỏi lại: “Thế nào?”

Nhìn con ngươi của y có tia chờ mong và khẩn trương, Vinh Tranh cố ý nói: “Đáng tiếc, Phù lão gia tử tựa hồ không vừa lòng em lắm.”

Phù Chính nhíu mày, trong lòng cảm thấy khả năng này không lớn, loại hình như Vinh Tranh rõ ràng là Phù gia đều sẽ thích….Y lơ đãng ngẩng đầu thoáng nhìn khóe môi gợi lên của Vinh Tranh nhất thời tỉnh ngộ, một phen bắt lấy cánh tay hắn, nhanh chóng trở mình đem người áp đảo lên giường, ánh mắt mang theo ý cười: “Em dám lặp lại lần nữa?”

Động tác của y quá mạnh chạm tới vết thương, mồ hôi lạnh trên trán thấm ra, Vinh Tranh sợ y lộn xộn, cuống quít cười nói: “Là nói đùa với anh thôi!”

Phù Chính cũng không buông tay, lật ngược tay cứ ôm eo hắn mà nằm, nhất thời không khí ấm áp tốt đẹp, Vinh Tranh nhịn không được nói: “Ông ấy có hài lòng hay không cũng không quan hệ.”

Phù Chính nhìn hắn, con ngươi lóe sáng như có thể phát quang vậy. Vinh Tranh nâng tay vuốt ve thái dương của y, mỉm cười “Bởi vì em đã nhận định anh”

Bốn mắt nhìn nhau, tay Phù Chính vừa vặn đặt trên thắt lưng hắn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, một nụ hôn phô thiên cái địa bao trùm xuống, người sau không chút do dự đáp lại. Kích tình khó nhịn, nhiệt độ cơ thể tăng cao, hai trí não cơ giáp không biết đã im lặng từ lúc nào. Miệng lưỡi giao triền, nước bọt dính liền, niêm mạc trong khoang miệng vì mẫn cảm mà nóng lên.

Bọn họ ở trên giường nhỏ va chạm, bốn chân giường vang lên tiếng chi chi dát dát hồi lâu cuối cùng ngừng lại. Vinh Tranh nhướn mày, hắm cảm nhận rõ ràng nguồn nhiệt cạnh đùi. Dứt khoát cởi thắt lưng của đối phương, một tay dò xét tiến vào cầm cái khí quan kia.

Phù Chính nhanh chóng “tê” một tiếng, một lát sau lộ ra vẻ mặt lười biếng hưởng thụ. Ngón tay hơi lạnh linh hoạt vỗ về chơi đùa như đang an ủi một động vật lớn họ mèo bị thương. Vinh Tranh nhìn có chút buồn cười lại kìm lòng không được mà mổ một cái lên môi y, lại tiếp tục trao đổi nước bọt. Qua một hồi lâu, Phù Chính phát ra tiếng tiết ra, Vinh Tranh không hề để ý muốn đi rửa tay, Phù Chính lại đưa tay kéo quần hắn xuống làm giống như vậy.

Thanh niên quần áo xộc xệch, tóc ngắn hỗn độn, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý xuân, trong lơ đãng phát ra phong tình mị hoặc nhân tâm. Áo đã được cởi ra từ bao giờ lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng điểm đỏ câu người kia. Phù Chính lập tức bị cám dỗ, cúi người hôn lên đó.

Tứ chi lần nữa giao triền, y cắn nuốt từng tấc da thịt trắng nõn, đã nhịn từ lâu vẫn luôn khắc chế dục vọng. Cái cổ dài động tình vươn cai lộ ra nhược điểm với y. Phù Chính thích loại thời khắc hai người hoàn toàn thả lỏng duờng như giao phó lẫn nhau. Đầu ngón tay y nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu, Vinh Tranh thở dốc một tiếng bạch trọc bắn đầy tay y.

“Anh còn đang bị thương.” Thấy Phù Chính còn mang vẻ mặt ý do chưa hết, Vinh Tranh như nhũn ra vô lực tựa vào lồng ngực quấn đầy băng vải của y, cơ nhục tinh tráng thập phần có cảm giác. Lại hôn một hồi mới chính thức buông ra, cùng ra bên ao nước rửa tay.

Gia Y lúc này tinh quái hiện ra, lắc lư đầu nói: “Chúng ta cái gì cũng không phát hiện ra nga~~~~~”

Vinh Tranh vươn tay gõ trán cậu ta một cái: “Nhìn thấy thì thế nào?”

“Tiểu Vinh Vinh thật quá phận a!” Gerda chống nạnh thở phì phì nói: “Không coi người ta là người!”

Phù Chính: “….”

Vinh Tranh: “….”

Một câu thực vô pháp châm chọc, Gia Y bắt đầu cười nhạo Gerda: “Chính phủ Liên Bang cuối cùng hiệu định ra định nghĩa nhân loại ít nhất cũng phải là sinh mệnh thể, ngươi có sinh mạng sao? Sẽ thở sao?”

Gerda tức giận nói: “Khốn kiếp! Chẳng lẽ ngươi có sao?”

Hai cơ giáp lại tiếp tục cãi nhau. Vinh Tranh đã biết bọn họ trên chuyện chính rất đáng tin cũng không quản. Cùng Phù Chính sóng vai đi ra khỏi động đá vôi to lớn này.

Bên ngoài đêm tối đen nhưng trời đầy sao, điểm xuyết trong màn đêm tối tăm. Hai người tìm chỗ đất cao ngồi xuống dựa vào nhau. Hoang mạc ban ngày xa xa như ẩn như hiện, trong bóng đêm hiện ra cảnh sắc khác.

Bọn họ cứ dựa sát như vậy, lẳng lặng nhìn phong cảnh khó thấy được ở Thủ đô tinh. Lát sau Phù Chính nhợt nhạt mở miệng: “Em có thể tìm tới, tôi rất vui.”

Y nghiểm túc nhìn Vinh Tranh, cầm tay hắn lên cúi đầu hạ một nụ hôn lên đó lại ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn, trong ánh mắt đầy vẻ chuyên chú: “Bởi vì đây là nhiệm vụ cơ mật cho nên không thể nói thật với em. Khiến em lo lắng, rất xin lỗi.”

“Không có gì.” Vinh Tranh nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Nếu là em, em cũng không tới kịp. Anh không cần vì loại chuyện này mà xin lỗi.”

“Về sau em cũng là quân nhân, cũng sẽ có khả năng lâm vào hoàn cảnh như hôm nay.” Hắn nghĩ tới một ý, giọng nói cũng thấp xuống: “Nếu có một ngày nào đó chúng ta không thấy đối phương. Chẳng lẽ còn phải mang theo áy náy rời đi?”

“Cho nên không cần xin lỗi. Giải thích của anh em không chấp nhận, em sẽ không giải thích với anh.”

Phù Chính trong nháy mắt nắm chặt tay hắn, trầm mặc mà kiên trì, nửa ngày y buông lỏng ra, hiển nhiên đã đưa ra quyết định.

Vinh Tranh phát hiện ra lời nói này rất đau lòng, cố ý nói sang chuyện khác, một chốc lại không thể nghĩ được đành thấp giọng nói lại: “Em sẽ không”

Phù Chính lẳng lặng nhìn hắn, thái độ rõ ràng không chút thay đổi, bất quá chỉ mấy tháng ở chung ngắn ngủi, Vinh Tranh biết được y có lời chưa nói, cảm nhận được ý tưởng của mình. Hắn biết đối phương nhất định là suy nghĩ đừng khiến chính mình gặp phải khốn cảnh như y, không muốn khiến mình bị thương cũng không nghĩ nhận cảm giác lo âu khi người yêu xảy ra chuyện.

Nhưng hắn chỉ có thể tận lực bảo đảm hắn sẽ không, lại không thể tuyệt đối khẳng định y không thể. Chỉ là có đối phương tồn tại bọn họ đều sẽ tận lực chú ý.

Phù Chính cuối cùng chậm rãi mở miệng: “Tôi nhớ rõ, tôi chưa từng nói chuyện cha mẹ với em.”

Vinh Tranh bày ra tư thái lắng nghe, Phù Chính chậm rãi kể: “Cha mẹ tôi cũng là quân nhân.”

“Bọn họ gặp nhau tại yến hội Quân bộ, sau này kết hôn thì có tôi, cũng luôn ở trên tiền tuyến, nói đó là trách nhiệm của bọn họ, không thể từ chối.”

“Phù gia là quân nhân thế gia, gia gia cũng là ý nghĩ này. Song lúc đó, tôi vì quanh năm suốt tháng không thấy được cha mẹ cho nên không hy vọng chính mình sẽ theo nghề binh. Bọn họ muốn tôi thi vào quân giáo, tôi liền nghĩ biện pháp trước tham gia thi đại học, đi ĐHTH Liên Bang.”

“Ngày xảy ra chuyện đó, tôi ở Thủ đô tinh lên lớp. Trùng tộc đột nhiên xâm nhập, trước đó không au nghĩ tới chúng sẽ liên tiếp công phá ba đạo phòng tuyến. Cha tôi cùng bộ đội lui lại vốn vô sự nhưng ông ấy nhìn thấy dân thường tốc độ bỏ chạy quá chậm, vì yểm hộ bọn họ, ông ấy cùng bộ hạ hăng hái chiến đấu ba ngày ba đêm, ngăn trở thế tiến công của Trùng tộc, bản thân bị vây hãm.”

Bọn họ vẫn gạt mẹ tôi, nhưng bà ấy vẫn biết. Ngày đó bà đến nói lời tạm biệt với tôi, nói mình muốn đi tìm cha tôi, bà không thể không có ông ấy cũng không thể chịu nổi cuộc sống không có ông ấy.”

” ‘Đã xin lỗi con, còn muốn xin lỗi con thêm nữa. Nhưng mẹ không hối hận.’ Lúc ấy bà ấy nói với tôi như vậy, sau đó mang theo Gerda lao đi….Một tháng sau, Trùng tộc cuối cùng lùi về, tôi và gia gia đuổi qua, chỉ phát hiện Gerda và Gia Y bị cưỡng chế hành động, đứng ở một chỗ trong bãi đỗ xe ngầm. Người….đã không tìm thấy đâu.”

“Mộ viên bên kia là mộ chôn quần áo và di vật.”

Vẻ hôi ức rút dần đi, tay Vinh Tranh và tay y đan xen, tiếp thêm vài phần ấm áp. Phù Chính bình tĩnh lại nói. “Từ sau đó trong thời gian dài, tôi lặp đi lặp lại lời nói của bà, suy nghĩ “không hối hận” của bà. Sau này tôi lựa chọn chuyển trường tòng quân, tôi muốn biết, có thể chống đỡ bà, khiến bà nói ra ba chữ “không hối hận” kia đến tột cùng là dạng tình cảm gì….Tôi đi con đường họ đã đi cũng hy vọng có thể hiểu rõ tình cảm đó”

“Sau này, tôi gặp em.”

“Nếu lúc trước tôi còn hồ nghi, nhưng hiện tại, tôi có thể hoàn toàn xác định.”

Con người Vinh Tranh hơi co rụt, Phù Chính lại dừng một chút mới nói: “Nếu tôi và em sẽ không còn gặp lại, lưu lại cuối cùng tuyệt đối không phải là áy náy.”

Lời chưa nói ra, trong lòng Vinh Tranh tự hiểu rõ. Nếu nói hắn lúc trước chỉ muốn nếm thử phát triển một đoạn tình cảm, nhưng phản ứng của bản thân khi Phù Chính gặp nguy hiểm đã chứng minh, thời khắc này không cần bất cứ lời nói gì, chỉ cần ánh mắt giao nhau của người hữu tình, tại đây trên hành tinh chỉ có hai người họ in dấu lẫn nhau vào đáy lòng.

Vinh Tranh ngửa đầu nhìn hướng bầu trời rực rỡ xa xôi, chung quanh yên tĩnh, gió đêm thổi qua không lưu lại chút dấu vết, duy nhất có thể cảm nhận được là nhịp đập ái mộ của hai trái tim. Hắn đột nhiên nghĩ đến thật lâu thật lâu trước kia, lời kịch của một bộ phim từng xem.

Từng nguyên tử trong thân thể chúng ta đều là mỗi ngôi sao, cho nên có lẽ khi chúng ta nhìn lên tinh không chính là đang bước trên đường về nhà.

Vừa có người yêu lại có người nhà, càng là chấm dứt quá khứ chậm rãi tiến tới. Phù Chính, em sẽ không phụ anh…..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui