Kỳ Uyên phản ứng như thế chứng tỏ đã bị chạm đến bí ẩn trong lòng. Hắn lập tức bình tĩnh hỏi lại: “Tôi đích xác có chút quan hệ sâu xa với đại sư Andrew…..Cậu từ đâu biết được?”
“Ngón tay anh.” Vinh Tranh chỉ nói cái này, không nhắc tới Phù Chính, Kỳ Uyên lại suy đoán đến gì đó, lạnh lùng cười: “Da Qùy Ngưu tôi có thể lấy ra giúp, chỉ là, ba cái nhân tình cậu nợ tôi khi nào thì trả?”
Không đợi Vinh Tranh trả lời: “Lúc này đây hợp tác với Phù gia cũng có công lao của cậu có thể tính là một lần, còn lại, tôi sẽ chậm rãi đòi lại.”
Mấy điểm hồng trên cổ Vinh Tranh rất rõ ràng, hắn chưa bao giờ thấy thất lạc như thế, cho nên cảm xúc càng thêm dao động, lời nói cũng không kiên nhẫn nữa: “Nếu không có chuyện gì khác, chúng ta hiện liền đi đòi mấy tấm da kia.”
Ngoài ý muốn là, chuyện mấy tấm da rất thuận lợi. Hai ngày sau, nhóm chuyện ra kết luận tính toán xong, nơi này ẩn chứa một loại nguyên năng sinh vật mới, quả thật có thể thay thế được khí -3, hơn nữa, năng nguyên nơi này đủ cho nhân loại dùng trong hai thế kỷ.
Hành tinh Gaia hưng thịnh, sắp bắt đầu từ nay về sau.
Từ lúc phát hiện năng nguyên đến khi chính thức bắt đầu sử dụng còn cần một đoạn thời gian phát triển. Vinh Tranh và Phù Chính thấy chuyện làm không sai biệt lắm, nhanh chóng quay trở về.
Hai người một lần nữa tách ra, Vinh Tranh lâu ngày trở về học viện, trước đi thông báo, sau đó lại đưa tặng mấy món quà độc đáo cho các bạn cùng phòng, ba người đều rất vui vẻ, còn nói công khóa của hắn bị kéo xuống không nhiều.
Irwin yêu thích không buông tay đùa nghịch thứ đồ chơi nhỏ làm bằng thân cây kia, đột nhiên ngẩng đầu nói: “Đúng rồi, lúc cậu không ở đây có người đến tìm cậu.”
“Có nói là ai không?”
Irwin nhún vai: “Chưa nói, là hiện dịch (?), còn là thiếu úy. Nói cậu biết là ai tìm mình, muốn cậu sau khi về thì liên hệ lại.”
Sẽ là ai a? Có khả năng nhất chỉ có thể là Vinh Sí Diễn, nhưng nếu là lời của Vinh Sí Diễn, gã ta hoàn toàn không để ý phản ứng của mình. Vinh Sí Diễn nếu muốn mình chết, như vậy giữa mình và gã ta chính là không chết không ngừng, không có khả năng thứ hai.
Bất quá…Hắn không muốn Phù Chính nhúng tay vào, có lẽ này đúng lúc để mình giải quyết cho xong chuyện này.
Nghĩ đến đây, Vinh Tranh nói cảm ơn, đi ra ngoài lại nhớ tới bản thân không có số liên hệ của Vinh Sí Diễn, lại đành phải bỏ qua.
Một buổi tối này, Vinh Tranh một mình ngủ trên giường trong ký túc xá, lăn qua lăn lại có chút không ngủ được (ẻm nhớ hơi chồng ùi). Hắn bất giác đặt mấy ngón tay trên máy liên lạc, kéo đến số của Phù Chính, tâm niệm động một cái, một tin nhắn đã được gửi qua: “Đã ngủ chưa?”
Thật ngoài ý muốn, vài giây sau, máy liên lạc chấn động, Vinh Tranh vội vàng mặc thêm quần áo, đi ra phòng khách, chọn đồng ý, thanh âm Phù Chính rõ ràng truyền đến: “Không đi nghỉ sao?”
“Không có.” Vinh Tranh thản nhiên nói: “Vừa trở về, có chút không thích ứng ngủ một mình.”
Bên kia Phù Chính dừng một chút, hạ nhẹ giọng: “Tôi cũng thế.”
Hai người không hẹn mà cùng mỉm cười. Sau khoảng tâm sự ngắn ngủi, bọn họ lại sôi nổi nói chính sự. Phù Chính hiện vẫn ở tiền tuyến, da Qùy Ngưu chế tạo thành trống đã giao cho vị giáo sư ở sở nghiên cứu kia, tin rằng rất nhanh là có kết quả. Mà bên hành tinh Gaia, Phù gia đang điều nhân vật lực đến, bắt đầu khẩn trương làm nhà ở khai khẩn.
Hết thảy đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp. Ngày đó Kỳ Uyên cũng rời đi cùng, nói bên Tham Lang vẫn còn có chuyện, cho đến hôm nay không có liên hệ nào.
“Tôi và gia gia có bàn bạc qua.” Phù Chính nói “Nếu Trùng tộc không tiếp tục là uy hiếp, như vậy Quân bộ rất có khả năng sẽ đón nhận một trận rung chuyển lớn. Thừa dịp cơ hội này, muốn có động tác lớn bao gồm Tổng đốc Deans, An nghị viên, có thể cùng nhau xử lý hết đám phiền toái.”
An nghị viên kia là chính khách thầm tranh đoạt hành tinh Gaia với gia tộc Deans. Lúc này đây Phù gia quyết ý muốn làm một hồi lớn, thành thì tiến lên một bước lớn, bại cũng chỉ là chọc thêm hai cái phiền toái lớn mà thôi. Trụ cột của bọn họ thủy chung là trong quân đội, chỉ cần Phù Chính và Phù Chiến không ngã, bất luận là kẻ nào cũng thể dễ dàng chèn ép bọn họ.
Nói bài trừ dị kỷ cũng tốt, nói tiêu diệt đối thủ cũng được. Trên thế có một bộ phận lớn đen tối như thế, thế nhưng trên đen tối là một tầng tương lai ánh sáng tốt đẹp. Gia tộc Deans tội ác chồng chất, An nghị viên tâm địa rắn rết, Vinh Sí Diễn lại càng tâm ngoan thủ lạt…Nói chung, Phù Chính và Vinh Tranh qủa thực tính làm quân tử, chỉ khi người nào chạm đến điểm cuối mới phản kích lại.
“Ân.” Vinh Tranh vứt chuyện này ra khỏi đầu, lại nói với Phù Chính vài câu mới lưu luyến không thôi mà cắt đứt. Trở lại trên giường cho rằng bản thân sẽ ngủ ngon không ngờ lại nằm mơ một giấc mộng.
Không, kia không phải là giấc mộng, là chỗ sâu nhất trong ký ức lại thoáng hiện sự kiện đã từng xảy ra. Vinh Tranh tuổi còn nhỏ đi đại trạch Vinh gia, đêm khuya khóc trở về, nửa đêm còn sốt cao ba ngày không lùi, tỉnh lại dường như thay đổi hẳn, hăng hái học tập….Ăn bao đau khổ, chịu nhiều tội, mà nay hồn đã đi xa, chỉ lưu lại một đoạn ký ức này.
Rạng sáng hắn tỉnh dậy, kinh ngạc tựa vào đầu giường không được chốc lát kiên quyết đứng dậy, mặc quần áo không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
Hôm nay vừa vặn là cuối tuần, quân giáo nghỉ. Vinh Tranh đi ra khỏi học viện, trực tiếp ngồi hai giờ xe, đến Quân bộ Thủ đô tinh, ngoài cửa đề phòng sâm nghiêm, một binh sĩ ở phòng thường trực hỏi hắn có hẹn trước không.
“Tôi tìm thượng úy Vinh Sí Diễn.” Vinh Tranh thận trọng suy nghĩ quân hàm hiện tại của Vinh Sí Diễn, lễ phép hỏi: “Tôi là Vinh Tranh, nếu có thể, làm phiền thông báo một chút, anh ta có mời tôi đến, hỏi ý kiến của tôi.”
Binh sĩ hồ nghi nhìn hắn vài lần, có lẽ là do họ giống nhau, cậu ta còn hỏi số liên lạc, một lát sau gật đầu với Vinh Tranh: “Ngài ấy nói chờ, sẽ ra gặp cậu bây giờ.”
Làm việc coi như ổn thỏa, cấp bậc của Vinh Sí Diễn trong Quân bộ không cao, người nơi này cũng không phải vì gã ta là gia chủ Vinh gia mà nịnh bợ gã, tự nhiên phải chặt chẽ cẩn thận, không thể giống như địa bàn nhà mình tùy ý làm bậy, tuy rằng gã ta gan cũng đủ lớn.
Vinh Tranh tùy ý nhìn xung quanh, nhìn đến đầu phố rất xa thấy một tiệm cà phê ở góc đường, hắn nhắn lại vài câu với binh sĩ liền đi vào trong tiệm đợi, còn rất nhàn hạ gọi một cốc cappucino.
Qua nửa giờ, Vinh Sí Diễn mới chậm rãi đi đến, mặc một thân quân trang, lạnh mặt lộ vẻ không gần gũi. Gã ngay cả chút ý khách sáo với Vinh Tranh cũng không có, ngồi xuống trực tiếp hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Không phải anh tìm tôi có chuyện sao?” Vinh Tranh ngạc nhiên “Tôi nghe nói lúc tôi không ở, có một thiếu úy đến tìm, không phải người anh phái đến?”
Vinh Sí Diễn nheo mắt, trả lời: “Kia coi như là tôi.”
Vinh Tranh chậm rì rì uống nốt ngụm cà phê cuối cùng, mặc kệ nội bộ Vinh gia có khúc chiết gì, tùy ý nói: “Lại muốn hạ sát thủ thì không la,f kế sách vụng về như vậy. Lúc này sẽ không có một kẻ đơn bào cho các người tùy ý điều khiển nữa….Anh nói xem?”
Vinh Sí Diễn dường như nghĩ tới lầm thất bại đủ mất mặt lần trước, mặt âm trầm không nói gì. Vinh Tranh lại cười: “Bất quá, trước đó tôi có một khoản muốn hảo hảo tính toán với anh.”
Kỳ thật với Vinh gia hắn vốn không có cảm giác gì. Thân phận của Vinh Tranh là con riêng, còn là hậu quả lòng tham của mẹ mà ra, có thể cung cấp nuôi mình đến 18 tuổi, cũng có vài phần cảm kích.
Thế nhưng Vinh Sí Diễn nghìn không nên vạn không nên sau khi nắm giữ đại quyền vênh váo đắc ý, hạ lệnh chết với hắn. Sinh mệnh này có được không dễ, chính một điều này hắn càng không thể để người khác khống chế. Mà tràng cảnh mộng đêm hôm qua, hắn đối với Vinh Sí Diễn, thậm chí toàn bộ Vinh gia càng thêm chán ghét.
Cho nên hôm nay, hắn đến đây. Chẳng những đến đây còn muốn cho Vinh Sí Diễn một cái giáo huấn cả đời khó quên. Cho gã ta biết làm sai chuyện, vĩnh viễn cần trả một cái giá lớn.
Vinh Tranh chậm rãi buông cốc cà phê trống xuống, mép cốc chạm vào chiếc khay nhỏ phát sinh âm thanh tinh tế, thần thái của hắn cũng nghiêm túc lại, thâm thâm nhìn Vinh Sí Diễn, trịnh trọng nói: “Tôi hy vọng, có thể thi đấu pk cơ giáp một chọi một với anh.”
Vinh Sí Diễn cau mày: “Cậu có ý gì?”
“Chuyện mười hai năm trước chắc anh không nhớ đi?” Vinh Tranh thản nhiên nói: “Giáng sinh một năm đó, Vinh Tranh thật vất vả gặp được cha hắn, còn được mang đến đại trạch Vinh gia chơi. Buổi tối đó, anh chẳng những châm chọc khiêu khích, nhục mạ hắn là con của đồ đĩ, nói hắn thiếu hụt gen năng lực kém, nhược trí, còn gọi bạn của anh đến chơi cùng nhau vu tội hắn làm hỏng cơ giáp trân quý, khiến hắn bị trừng phạt, người lớn chỉ trách cứ hắn vài câu, các ngươi liền đẩy hắn vào ao nước, cơ hồ suýt chết.”
Vinh Sí Diễn như suy nghĩ, Vinh Tranh tiếp tục nói: “Anh nhất định không hề nghĩ đến, cũng căn bản không để ý, sau buổi tối đó trở về, Vinh Tranh sốt cao đến bốn mươi độ thiếu chút nữa chết đi, hôn mê ba ngày ba đêm. Nếu không phải hàng xóm có người có lòng tốt đưa hắn đi bệnh viện, hắn đã sớm là một u hồn.”
Cứ việc hiện tại, “Vinh Tranh” cũng qua đời thật lâu rồi. Nhưng hắn không cam tâm, nước mắt của cậu ấy, nỗ lực của cậu ấy, từng chút từng chút lưu lại trong trí nhớ của thân thể, đêm khuya bồi hồi trong mộng, quanh quẩn ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng. Trẻ nhỏ tám tuổi vốn ngây thơ trong sáng, sau một lần kia, Vinh Tranh triệt để thấy rõ vận mệnh của chính mình, bức bách chính mình nhanh chóng trưởng thành, hăng hái vươn lên.
Chỉ vì một ngày kia, đứng trước mặt Vinh Sí Diễn lớn tiếng nói cho gã ta, hắn là gen thiếu hụt nhưng hắn không phải là năng lực kém, cũng không phải nhược trí!
Vinh Sí Diễn không cảm nhận được những điều này, ngược lại tỏ vẻ khinh thường: “Vậy thì thế nào? Mày chết lúc đó thì tốt bao nhiêu a.”
“Đáng tiếc, Vinh Tranh không chết lúc đó.” Trong giọng nói của Vinh Tranh có ý khác, chỉ là người đối diện không hiểu. Hắn im lặng vài giây, tiếc thương cho người đã mất đi kia, sau đó ngẩng đầu lên, ngữ khí tràn ngập khí phách hỏi lại: “Anh có dám cùng tôi thề, lấy danh nghĩa của gia chủ Vinh gia. Nếu anh thua trong trận đấu cơ giáp, anh phải thừa nhận kỹ không bằng người, phải cho Vinh Tranh một lời giải thích, hơn nữa đem thế lực Vinh gia ra khỏi Thủ đô tinh, trong lúc anh còn sống không được bước vào?”
“Vớ vẩn!”
cacpucino