Phi Hữu

Tuy rằng lần nào cũng có thể chuồn trước khi Đỗ Du Dư tỉnh dậy, nhưng cũng chỉ là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Trong công ty thì tránh thế nào mà tránh cho được, Chung Lý giống như tội phạm trốn ngục bị truy nã, hết thụt đầu thụt cổ lại chột dạ không thôi.

Đỗ Du Dư cũng không nói gì, chỉ bàn chuyện xử lý công việc, không hề chen vào tư tình cá nhân. Chung Lý ngồi thấp thỏm cho đến khi bàn xong, mừng húm bay ra tới cửa thì nghe người kia ở phía sau cười nói, “Còn chuyện này nữa. Nếu lần sau anh dám trốn tiếp thì tôi sẽ cột vào đầu giường mà làm.”

Chung Lý ‘bùm’ một phát mặt đỏ lên, sợ người ngoài nghe thấy, vội vàng sập cửa lại, xoay người lại hạ thấp giọng nói, “Tôi không thể làm chuyện đó với cậu.”

Đỗ Du Dư ngẩng đầu, “Ừ? Vì sao?”

Chung Lý ngớ ra một hồi, “Vì không đúng.”

Đỗ Du Dư chỉ dùng ngón tay nâng cằm, “Vì sao không đúng?”

“Tôi cảm thấy mình không phải là đồng tính luyến ái.”

“Vì sao anh biết mình không phải?”

“…” Chung Lý cảm thấy không thể đưa ra câu trả lời thuyết phục, “Tôi, tôi nhìn thấy phụ nữ cũng hiểu là các cô rất tốt…”

“Vậy lúc làm với nhau, anh cảm thấy tôi không tốt à?”

Nói vậy cũng không sai…

“Nhưng, nhưng có thể là vì kỹ thuật của cậu quá tốt…”

Đỗ Du Dư đang nghiêm mặt cũng phải phì cười, “Cám ơn.”

Chung Lý vừa sốt ruột vừa xấu hổ, “Dù sao thì, cũng không giống nhau…”

Đỗ Du Dư đan tay lại đặt trên bàn, bày ra tư thế ung dung của người cầm trịch, cười nói, “Straight sẽ không lên giường với gay, ít nhất là sẽ không có cảm giác.”

Phải, phải vậy không trời…

“Ý tôi không phải anh ngủ với tôi thì sẽ trở thành đồng tính luyến ái, nhưng biết đâu căn bản chính anh cũng không hề ‘thẳng’ như anh nghĩ?”

“…”

Đỗ Du Dư là một người cực kì giỏi thuyết phục. Chuyện gì mà cậu ta rớ tới, dù có nhảm nhí cỡ nào cũng có thể trở nên vô cùng hợp lý.

“Có lẽ anh cho rằng quen với một cô gái sẽ xác minh được tính hướng của mình. Nhưng chưa làm rõ giới tính thực sự mà đã quan hệ với một cô gái là cực kỳ tội lỗi. Nhỡ sau này kết hôn mới phát hiện ra mình yêu đàn ông, anh không biết là sẽ rất có lỗi thế nào với con gái nhà người ta sao? Chẳng phải gián tiếp phá nát cuộc đời một cô gái vô tội sao?”

Bị đe dọa khủng khiếp vậy, Chung Lý sợ muốn chết. Cứ nghĩ tương lai sẽ làm cho một cô gái liễu yếu đào tơ khóc lóc sướt mướt, đã thấy vấn đề rất chi là trầm trọng.

Thà hắn phán bậy mình là đồng chí, còn hơn mạo hiểm mà phá hoại cuộc sống của một cô gái vô tội, logic này nghe có vẻ lọt tai hơn à nha. Nhưng hắn vẫn hết sức sầu muộn, “Vậy, tôi phải làm sao bây giờ?”

Muốn làm rõ tính hướng nhưng lại không muốn tùy tiện quen bậy quen bạ, nhưng không quen thì lấy chi mà xác định tính hướng? Rốt cuộc là con gà đẻ ra quả trứng trước hay quả trứng nở ra con gà trước, ôi giời ơi hắn hiểu được mới là lạ. (em ơi là em =)))

Đỗ Du Dư nhìn hắn, “Có tôi kiên cường hơn phụ nữ này. Anh muốn xác định tính hướng thì có thể thử quen với tôi, tôi không câu nệ đâu.”

Chung Lý lùi lùi lại, lộ vẻ luống cuống, “Như vậy sao được!”


Đỗ Du Dư cười nói, “Tôi có phải con gái đâu mà lo.” Dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Hơn nữa, tôi không nghĩ là người không có hứng thú lại có được những biểu hiện như tối qua. Nếu anh thật sự có cảm giác với tôi, không nhất thiết phải kiềm nén bản thân làm gì. Chúng ta cứ thuận theo tự nhiên đi. Giống như tối qua không phải tốt lắm sao?”

Trong lúc Chung Lý đỏ mặt vì bơi ngược dòng hồi ức, thì Đỗ Du Dư đã nhỏ nhẹ hỏi, “Tối nay đi ăn cơm chung nha?”

Hai người đã khá lâu không cùng ra ngoài chung với nhau, không đợi hắn do dự, người kia đã cười, “Không cần hoài nghi, chính là hẹn hò. Tôi muốn hẹn anh.”

Tuy rằng vô cùng lúng túng, từ chối bai bải cả ngày, rốt cuộc Chung Lý và Đỗ Du Dư cũng đi ra ngoài. Gã đàn ông kia đã tươi cười đứng chờ sẵn ngoài cửa, còn ai có thể chối từ được đây?

Hai người dùng xong bữa tối ngon miệng, lại dẫn nhau đi xem phim, quả thật rất giống một cặp yêu nhau.

Coi nửa chừng thì Đỗ Du Dư nắm lấy tay hắn. Đây vẫn là điều hắn luôn muốn làm với bạn gái, vậy mà chờ mút chỉ cũng không có cơ hội làm. Chung Lý mắt dính lấy màn hình, tay toát đầy mồ hôi.

Đến lúc hết phim Đỗ Du Dư vẫn còn nắm tay hắn, đến chỗ sáng trưng đông người mới chịu buông ra. Lúc này Chung Lý đã sắp chịu hết thấu, vội vã nhét tay vào trong túi quần.

Đỗ Du Dư nhìn hắn cười cười nói, “Muốn đến nhà tôi ngồi chơi tý không? Tôi có một chai rượu ngon lắm.”

“Không được, muộn lắm rồi, tôi phải về thôi.”

Đến nhà Đỗ Du Dư rồi hắn liền trở nên dâm loạn, giống như có chăng bủa kết giới vậy, lí trí của hắn đều bị cách ly bên ngoài không bơi vào được.

“Rồi, tôi đưa anh về.”

Mắt thấy đã đến bên dưới nhà trọ của mình, Chung Lý cho rằng đêm nay coi như đã đánh bại được ‘dâm ma’ không biết núp lén trong cơ thể mình từ khi nào, có thể an toàn vượt qua, miệng nói tạm biệt tay định mở cửa thì đã bị giữ tay lại, rồi mười ngón tay giao nhau từ phía sau kéo hắn lại.

Hắn không tự chủ được, quay lại nhìn Đỗ Du Dư, người kia nhìn hắn, mỉm cười nói, “Không hôn chúc ngủ ngon sao?”

Đêm khuya thanh vắng, người người say ngủ, xung quanh cũng heo hút bóng người, Chung Lý có màn đêm tiếp thêm can đảm, bèn anh dũng ngồi sát lại người kia mà tiếp môi hôn.

Hôn không hề ngắn ngủi, vả lại cũng kịch liệt hơn dự đoán, môi lưỡi quấn quýt nhau, ngút ngàn như lửa bén mạnh, tựa hồ có thể làm người ta tan ra. Không hề ngừng nghỉ mà nụ hôn này tiếp nối nụ hôn khác, mỗi lúc càng say nồng, góc độ cùng kỹ xảo biến hóa liên tục, đến lúc thực sự tách ra không chỉ thở hồng hộc, mà phản ứng cơ thể nổi lên cũng rất rõ ràng.

Chung Lý thầm kêu ‘Hỏng rồi!’, nhưng đã bị Đỗ Du Dư ôm chặt, ý đồ lộ liễu mà huých vào phía trong đùi hắn, nhưng bản thân hắn bắt đầu tim đập ầm ầm, toàn thân nóng lên, đối với mấy ngón tay khiêu khích cùng với đầu lưỡi kia muốn cự tuyệt mà không cự tuyệt nổi.

Đỗ Du Dư liếm điểm nhỏ xíu nổi trên lớp áo sơ mi của hắn, mỉm cười nói, “Hẹn hò không chỉ là ăn cơm, nắm tay, còn có chuyện khác nữa.”

Chung Lý đỏ mặt, giãy giụa nói, “Làm, làm nhiều quá sẽ tổn hại thân thể…”

Đỗ Du Dư nhịn không được mỉm cười, hôn hắn, “Chúng ta làm một lần ở đây thôi.”

“Này, làm ở đây, có phải là thiếu văn minh nơi công cộng không…”

Đỗ Du Dư cười cởi bỏ quần hắn, “Chúng ta ở trong này không có ai nhìn thấy đâu. Dù tôi có làm anh kêu lớn tiếng, cũng sẽ không có ai nghe thấy.” Rồi sau đó cúi đầu dùng âm thanh gian tà nói, “Cũng sẽ không ai đến cứu anh.”

Khóe miệng Chung Lý co giật, hắn thực sự cảm thấy là không nên xíu nào, nhưng tình huống bây giờ quả thật rất gợi tình, chỉ có thể giãy chết mấy cú chót, “Nhưng, sẽ tổn hại thân thể… làm nhiều hơn, sẽ bị ‘yếu sinh lý’, ảnh hưởng đến công việc…”

Nói chưa dứt lời đã bị Đỗ Du Dư chận lại. Nụ hôn sâu nồng ướt rượi đốt cháy mọi nỗ lực khắc chế dục niệm thành tro. Chung Lý nhanh chóng bị lột sạch, hạ thân không gì che chắn bị khóa chặt trên eo người kia, được vuốt ve đến thở gấp gáp, nhưng hoàn toàn không có sức chống cự.

Nghe tiếng Đỗ Du Dư kéo khóa quần xuống, lưng Chung Lý như bị chập mạch mà tê rần, sau đó người kia ghé vào lỗ tai hắn thì thầm, “Anh cảm thấy tôi giống người bị ‘yếu sinh lý’ lắm sao?”


Chung Lý cứng đờ đưa tay qua rờ rờ một chút, ngón tay đụng phải thứ hừng hực như lửa, bao nhiêu lông tơ trên người đều nhất tề dựng lên.

Nói rồi ngọn lửa ấy liền bùng vào cơ thể hắn, sự lấp đầy mang theo cả khoái cảm lẫn đau đớn. Đỗ Du Dư thật sự rất giỏi dẫn dắt, những tiết tấu nhịp nhàng mạch lạc không ngừng cuốn lấy Chung Lý, chỉ sau vài lượt liền vứt bỏ khí giới đầu hàng, ở trong không gian chật hẹp bị Đỗ Du Dư cám dỗ mà cuồng nhiệt giao hoan, cưỡi lên trên eo Đỗ Du Dư, âm thanh rên xiết hân hoan.

Khoái cảm mãnh liệt xô tới làm cả người tròng trành chẳng tài nào thở nổi, rốt cuộc cũng chậm rãi rút đi, Chung Lý toàn thân mềm nhũn, mông hãy còn ướt át tựa vào người Đỗ Du Dư. Mà đối phương tựa như còn ý đồ gì đó mà không ngừng khiêu khích hắn, mỗi nơi đầu ngón tay tiếp xúc như có ma thuật, để lại trên người hắn những ngọn lửa cháy đượm.

“Còn muốn về nữa không?”

Cho dù sau đó có tự xỉ vả bản thân cỡ nào, tối đó Chung Lý vẫn qua đêm tại nhà Đỗ Du Dư. Hắn cho tới giờ không biết mình lại là người mê đắm sắc dục đến vậy, cái gì cũng dám phối hợp, hai người huyên náo một trận long trời lở đất, quậy cả căn phòng đều banh chành lên.

Lần này thức dậy Chung Lý không dám chạy. Tối hôm qua đã bị trói rồi, thực sự là sợ đến chết đi sống lại. Hắn đối với Đỗ Du Dư nổi thú tính vẫn còn sợ lắm, còn dám la cứu nữa sao? Hồi tưởng lại mà trong lòng muốn thổn thức, đành phải ngoan ngoãn nằm ở giường đợi, lần đầu tiên mang tâm trạng lộn xộn mà chú tâm ngắm gương mặt say ngủ của Đỗ Du Dư.

Gương mặt mơ màng khi ngủ như thoát xác của người kia thật tình rất đáng yêu, mặc dù không giống như vẻ đáng yêu của cô gái, nhưng làm cho hắn muốn bắt chước trong phim, đợi người í tỉnh dậy thì mi lên mặt một cái, sau đó thể hiện cơ bắp mà ôm người í đi tắm rửa.

Bị hắn nhìn nửa ngày trời, cuối cùng Đỗ Du Dư cũng tỉnh dậy, nhìn thấy hắn liền mỉm cười, nheo mắt lại hôn lên môi hắn.

Mới sáng sớm đã tận hưởng cảm giác môi hôn không rời, Chung Lý tức tốc đỏ mặt, tim nhảy dựng lên, toàn là chuyện mà hắn muốn cùng với bạn gái làm, nay đều bị Đỗ Du Dư giành làm hết trơn.

“Buổi sáng tốt lành.”

“Ừ à…”

Đang muốn ôm lấy Đỗ Du Dư, liền bị kéo xuống một phen, hôn lên mặt rồi sau đó ôm vào lòng, dùng chân kẹp lại.

“Tối qua có làm đau anh không?”

Chung Lý sắp mắc cỡ đến chết, “…không, không sao…”

“Hôm nay anh không đi làm à?”

“Ừ..”

“Hôm nay tôi cũng không đến công ty.” Đỗ Du Dư hôn lên tai hắn, “Ngủ một chút nữa đi. Lát xuống vườn ăn sáng.”

Chung Lý cảm thấy nguy rồi, càng lúc càng giống tình nhân.

Càng nguy hơn nữa, hắn lại tuyệt nhiên không thấy ghét.

Cho dù có tự kiểm điểm sám hối cảnh tỉnh thế nào, mỗi ngày kế tiếp Chung Lý đều bị Đỗ Du Dư bằng mọi giá ‘chén’ ngon lành.

Lúc ban đầu còn tìm mọi cách giãy giụa chống cự, sau đó thì mê hoặc đến độ tha lên trên giường, loại bỏ đi lớp mai cứng che chắn phòng hộ, ăn một lần rồi lại một lần, tỉnh lại chỉ có thể tự trách mình, xấu hổ, úp mặt vào vách tường tự vấn lương tâm, ruột đau như cắt nhận thấy sai lầm của bản thân.

Sau nhiều nhiều lần, dĩ nhiên dần dần sẽ hết còn biết xấu hổ là gì, thay vào đó là chuyển qua trạng thái trái tim không ngủ yên.

Bắt chước cảm giác yêu đương quá mĩ mãn, cho nên dù không xác định rõ quan hệ của hai người, nhưng mỗi lần nhìn thấy Đỗ Du Dư sẽ có phản xạ tim nhảy tango.


Việc này cả hai hoàn toàn không muốn cho người khác biết. Lúc ở trong công ty, Chung Lý luôn mang cảm giác chột dạ của người giấu đầu lòi đuôi, cho dù chỉ là ánh mắt giao nhau với Đỗ Du Dư, nhận một cái mỉm cười, liền nảy sinh cảm giác ngọt ngào pha lẫn nơm nớp lo sợ, chẳng khác gì bọn nhóc trung học trộm kết mô-đen, sợ bị thầy cô phát hiện, bạn bè trong lớp trêu chọc vậy.

Hôm nay kết thúc tập luyện, Chung Lý đang dọn hàng thì lão Ngũ ở phía sau đập nhẹ lên vai hắn.

“Tên ôn kia, có phải đang yêu không?”

Chung Lý chết khiếp. Bản thân còn chưa nhận thức rõ ràng, vậy mà bị người khác nhìn thấy rõ mồn một vậy sao?

Ngay cả Thương Kỳ cũng nói, “Nhìn anh thế nào cũng giống như người bị mắc vào lưới tình nha.”

Chung Lý mặc dù trong lòng rất chi hoảng loạn, nhưng vẫn cố tỏ vẻ phớt tỉnh Ăng-Lê trả nhời, “Anh làm gì có?”

A Tràng nở nụ cười, “Tốt nhất mày nên thành khẩn khai báo trước mặt lão Ngũ đi.” Trong bọn hắn, lão Ngũ là người đặc biệt có số đào hoa, kinh nghiệm lăn lộn trong tình trường có thể gom lại viết thành bí kíp, radar bắt sóng mấy chuyện này vô cùng nhậy.

“Không muốn người khác biết thì đừng có làm!” Lão Ngũ không khách khí ôm lấy bả vai hắn lắc lắc, đe dọa nói, “Thành khẩn đi, người í ra sao? Không khai liền lập tức tra tấn!”

“…” Chung Lý mím chặt môi, trưng bộ dáng chết cũng không nói.

“Tao biết rồi, chắc là bé gái nào xem mày biểu diễn chứ gì, mày dám làm trâu già gặm cỏ non, không chừng vẫn còn tuổi vị thành niên?”

Chung Lý vội thanh minh, “Đừng nói bậy! Tao không có làm chuyện đó! Tuổi đâu cách biệt dữ vậy!”

Mọi người đồng loạt ‘ha’ một tiếng.

“Hóa ra là 18+ nha, lỡ rồi thì khai hết đi, đẹp không?”

Đỗ Du Dư đúng là mặt mũi không chê vào đâu được. “Đẹp…”

“Dáng chuẩn hơm?”

“…Chuẩn.”

“Tính cách ra sao?”

“…Tốt.”

“Có phải rất dịu dàng biết quan tâm người khác?”

“Đúng vậy…” Sắp buồn nôn chết rồi.

“Chẳng lẽ cô ấy không chê mày bận rộn, không có thời gian chăm sóc người ta?”

“Không có đâu…”

“Cô ấy không bảo mày đàn guitar ồn ào chứ hả? Qua mười một giờ sẽ không cho phép đàn nữa?” Lão Ngũ nói nghe mà thấy tội.

“Không đâu… ừm… còn rất thích…”

Mọi người trầm trồ hâm mộ, “Hóa ra là fangirl?”

“Có phải cô ấy vì mày chui vào được trong công ty này mà cả ngày quấn lấy kèo nèo phải xin giùm chữ ký của mấy ngôi sao không? Quan hệ với mấy em fangirl phải cẩn thận lắm à, hình tượng cũng dễ dàng bị đổ bể, một khi bị đổ bể rồi chắc chắn sẽ bị đá không thương tiếc!” Vẫn là lão Ngũ đáng thương.

“Không có đâu!” Chung Lý gãi gãi đầu, nghĩ đến Đỗ Du Dư, có chút thẹn thùng, “Không phải fangirl, cứ coi như là… tri âm đi. Người đó cũng làm việc trong giới, cho nên có gì đâu mà đổ bể với chả đổ bể…”

Lão Ngũ nghiến răng nghiến lợi, siết chặt tay nói, “Để rồi coi, cô nàng chắc chắn có khuyết điểm! Tao biết rồi, bây giờ mấy cô xinh gái trong ngoài bất nhất rất nhiều! Có phải cô nàng bình thường đi chơi thì rất tươm tất, đến khi về nhà lại vất quần lót với tất vớ lung tung xèng không? Đến nhà cũng không thèm dọn dẹp, còn ở dơ khủng khiếp hơn bọn đàn ông?”


“Không có chuyện đó, nhà người ta rất sạch sẽ!”

Thương Kỳ chõ miệng vào, “Vậy anh thảm rồi, lỡ ăn bánh quy rớt từa lưa sẽ bị chửi té tát cho coi?”

Chung Lý thấy đau đầu rồi, “Không có đâu, người đó tuy sạch sẽ, nhưng với người khác rất dễ chịu.”

Mọi người đều chậc chậc lấy làm lạ, “Tên này đúng là mèo mù vớ cá rán rồi?”

Lão Ngũ lại moi móc ra khuyết điểm để nói, “Đúng rồi, có phải cô ta chỉ muốn mày tặng mấy món đắt tiền không? Đi theo mày cũng chỉ cốt đào mỏ?”

“Tới giờ vẫn chưa hề đòi quà lần nào.” Chung Lý thành thật nói, “Ừm, còn tặng tao không ít nữa.”

Lão Ngũ gặm góc áo, chỉ thiếu nước đấm vào tường, “Tại sao mày có thể tìm được cô gái tốt như vậy hả? Không lẽ là ốc đồng cô nương[1]?”

“Rượu ngon luôn chìm dưới đáy hũ mà. Người ta hơn ba mươi tuổi đầu mới bén duyên, bao nhiêu duyên tốt đều gom hết một lần nên tốt là phải rồi.”

“Hừ, đúng là khờ có phúc của khờ.”

Một đám người tức giận bất bình, ồn ào đòi Chung Lý phải móc hầu bao ra khao rượu, xoa dịu quần chúng. Chung Lý bị vây kín lấy rồi nhìn ví của mình bị vơ vét đến đồng xu lẻ cuối cùng, mặt vẫn còn đực ra và đỏ lựng.

Đến bây giờ hắn mới ý thức được hóa ra Đỗ Du Dư lại hoàn mỹ đến thế. Trừ việc không phải là con gái, hắn bị đè xuống phía dưới ra thì đây chính là mối quan hệ mà bao nhiêu đàn ông khát khao. Tuy rằng có lệch lạc giới tính, nhưng chạm được một người như Đỗ Du Dư, không biết là phúc tu mấy đời của hắn.

Đột nhiên Đỗ Du Dư đẩy cửa bước vào, tất cả mọi người đều ngưng đùa giỡn, chào hỏi với người kia. Chung Lý nhớ đến đề tài ‘nữ vai chính’ vừa rồi, nhất thời đầu óc rối tung, nếu lỡ để Đỗ Du Dư biết được mình ở sau lưng biến người ta thành bạn gái hoàn mỹ không có thực, chẳng phải sẽ bị cười thúi mặt sao.

Thấy Đỗ Du Dư cười như có như không nhìn mình, cũng không biết vừa rồi có nghe thấy gì hay không, Chung Lý càng có tật giật mình, ngay cả nhìn mặt cũng không dám nhìn, chỉ đứng trong xó cầm đàn guitar lên, định tránh đi thì người kia đã đứng trước mặt hắn mỉm cười, “Hi.”

Chung Lý ngượng ngùng kinh dị, lí nhí nói, “Chào.”

Đỗ Du Dư nhìn hắn, rồi lại nhìn mấy người kia, cười nói, “Sao vậy, tôi cắt ngang chuyện gì à?”

Chung Lý mặt đỏ bừng, vội nói, “Không có gì không có gì đâu, chỉ là tám nhảm thôi.”

Đỗ Du Dư cười cười, không hỏi tiếp nữa, đem công việc ra dặn dò một chốc rồi nói, “Khoảng thời gian này mọi người vất vả nhiều rồi, tối nay dùng cơm chung đi, tôi mời.”

Lão Ngũ chọt chọt Chung Lý, vứt trả ví tiền cho hắn, “Hứ, may cho mày đó, đáng lẽ là tối nay mày phải bao rồi.”

Đỗ Du Dư cười nói, “Sao vậy, anh ấy có chuyện vui gì à?”

“Chung Lý có bạn gái rồi.”

Đỗ Du Dư nhướn mày, “Ha? Tôi chưa biết chuyện này à.”

“Chó cắn là chó không sủa mà. Tên này nhìn thật thà chất phác vậy thôi, chứ lù đù mà vác cái lu đấy.”

Chung Lý muốn đập đầu vào tường tới nơi, “Lão Ngũ mày đừng nói bậy nữa.”

Đỗ Du Dư tỏ ra rất hứng thú, “Là người như thế nào?”

“Hoàn mỹ 100%. Xinh đẹp. Dịu dàng. Lại còn sở thích hợp nhau…”

Chung Lý không còn mặt mũi nào nghe nữa, la lên, “Tao đi toilét!” rồi liền chạy biến.

Hắn không biết sắc mặt của Đỗ Du Dư lúc đó thế nào, chắc không đến nỗi tức giận, chỉ là sẽ khinh thường sự thiếu trung thực của hắn, dám lừa đảo anh em của mình để họ xúm lại hâm mộ, đúng là quá hão!

[1] Ốc đồng cô nương: là truyện cổ tích của tỉnh Phúc Châu, ngày xửa ngày xưa có một anh giai cô đơn sống một mình, chuyên nghề mò cua bắt ốc, có lần ra đồng nhặt được con ốc đồng đặc biệt lớn, thấy khoái nên mang về nuôi. Từ đó sau mỗi lần anh đi dzìa lại thấy có cơm canh nấu sẵn, thấy ngộ quá mà ko biết vì sao, nên một lần anh giả bộ ra đồng, nửa đường quành về, núp lén thì thấy hóa ra là em ốc biến thành nàng tiên xinh đẹp nấu cơm cho ăn, thế là anh nhào ra… *blap blap lược bớt* cuối cùng 2 người nên vợ chồng :”X Có thấy truyện này quen không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận