Chung Lý biết lần này mình đã chọc giận Đỗ Du Dư không nhẹ, bởi người kia hoàn toàn phớt lờ hắn luôn rồi.
Tuy hắn mới là người bị hại, nhưng dựng lại hiện trường mà phán xét, đối với bạn bè mà xài từ ‘biến thái kinh tởm’, thì tội này hình như nặng hơn tội dê xồm.
Chung Lý có chút không thông, bình thường hắn chơi với đám bạn, nói năng tùy tiện với khó nghe cỡ nào cũng từng có, nhưng chưa thấy ai vì lời nói chơi lại trở mặt bao giờ. Ngay cả hắn là đàn ông lớn đầu như vậy, dù có bị người ta chèn ép sỉ vả cỡ nào, cũng chỉ cần đánh nhau một trận là xí xóa hết.
Vậy mà Đỗ Du Dư lại vì một câu nói mà tuyệt giao với hắn.
Chung Lý nghĩ ngợi, có lẽ vì Đỗ Du Dư vốn cao quý hơn người bình thường. Người ấy từ nhỏ đến lớn luôn nhận được khen ngợi từ người xung quanh, người khác chạy tới lấy lòng còn không kịp, bị mình hùng hổ dội nước lã như vậy, ắt hẳn nuốt không trôi được sự khó chịu đấy.
Vốn chỉ là quan hệ đàn ông bình thường với nhau, từ bao giờ lại trở nên rối rắm phức tạp đến vậy? Đến tột cùng là do Đỗ Du Dư quá giống cô gái nhỏ cần được nâng niu, hay là do hắn vì giữ gìn tình bạn mà dâng mông mình ra?
Có điều so với Đỗ Du Dư, thì mấy ngày nay hắn bận tâm đến Âu Dương nhiều hơn.
Chỉ một đoạn thời gian ngắn ngủn hắn chểnh mảng không lưu tâm săn sóc tới, hiện tại hắn phát hiện ra đóa hoa bé bỏng Âu Dương nhà hắn, trong lúc hắn không để ý tới đã trở nên héo rũ tàn tạ, giống như vừa bị một trận mưa đá lùa qua đánh tan tác.
Tuy rằng nhìn bên ngoài thì Âu Dương vẫn bình thường, tiếp tục ở nhà nhận công việc, chăm lo ba bữa cơm, quét tước trước sau, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua đã thấy tinh thần ngày càng sa sút, bộ dáng uể oải.
Chung Lý có hỏi đến, Âu Dương cũng chỉ bảo là do trái gió trở trời nên bị cảm, hắn đừng lo lắng làm gì. Nhưng dù hắn có phổi bò đến đâu thì cũng nhìn thủng nguyên nhân đầu sỏ khiến cho Âu Dương thường xuyên hít hít mũi, cổ họng phát âm khàn khàn không phải là vi rút cảm cúm.
Chung Lý biết Âu Dương có chuyện giấu hắn, mà chuyện khiến người kia im ỉm không hé răng, nhất định có liên quan đến thằng quỷ nhà họ Tiếu. Hắn biết tiểu thiếu gia nhà họ Tiếu đã từ Hoa Kỳ trở về, còn nhìn thấy hình chụp của Tiếu Huyền bên bìa tạp chí.
Sáu năm trước Tiếu Huyền vẫn chưa hoàn toàn rũ bỏ lớp vỏ bọc trẻ con, hiện tại đã hóa thành thanh niên cao lớn, ngoài việc điểm tô thêm chút vẻ trưởng thành hun đúc, còn lại hồ như chưa từng thay đổi, đặc biệt là đôi mắt mèo trong vắt.
Trước kia Chung Lý cảm thấy đứa nhóc chưa lớn ấy thật đáng yêu làm sao, có thể sánh ngang với thiên sứ, giờ hiện tại nhớ lại cũng chỉ thấy đó là một thằng nhóc độc địa có đôi mắt ngoan hiền lừa đảo của cún con mèo con.
Cho dù bên ngoài có khoác lên bộ mã đẹp đẽ cỡ nào, thì bên trong vẫn là bản chất tùy hứng độc ác của một đứa trẻ lớn lên trong gia đình giàu có. Trong một lúc nhất thời, đã tìm đủ mọi cách mà xoay Âu Dương như chong chóng, đến khi chơi chán rồi, chỉ tùy tiện vứt sang một bên còn đỡ, đằng này lại kêu người đến đánh đập tàn nhẫn, chỉnh Âu Dương một trận đến mức suýt nữa mạng cũng chẳng còn.
Âu Dương vốn là người vô cùng kiên định, đã dùng hết cả trái tim để yêu người đó, cuối cùng lại nhận được kết cục như vậy.
Được rồi được rồi, đúng là con người ai cũng sẽ thay đổi, Chung Lý siết chặt nắm đấm nghĩ. Đích xác là không thể dùng ánh mắt ngày trước mà nhận định Tiếu Huyền, sáu năm đủ để giúp một người lớn lên.
Cũng đủ để biến một thằng ranh con thành một quân khốn nạn.
Nhưng Chung Lý theo dõi mấy ngày liền, nghe ngóng này nọ, cũng không thấy Tiếu Huyền giở trò gì quấy rối Âu Dương. Mà thực tế giống như Tiếu Huyền đã quên rằng trên thế giới này có tồn tại một người tên Âu Dương vậy, lại còn có đối tượng quen biết mới, Chung Lý đứng từ từ xa xa nhìn thấy kẻ kia thân mật quàng vai khoác eo người khác đi vào khách sạn, cử chỉ ám muội.
Chung Lý trăm mối tơ vò, tưởng chừng mình đã hiểu lầm Tiếu Huyền, nhưng nhớ đến cách ngày trong tủ lạnh không thấy món canh táo đỏ ngân nhĩ thường trực. Phải biết, Âu Dương đã chịu đả kích nặng nề đến mức nào mà quên bẵng luôn cả chuyện nấu bữa khuya cho hắn?
Chung Lý sau khi cân nhắc quay trở lại hãng xe, đụng phải A Tràng, vội túm gã lại, “A Tràng, bảo cái này.”
“Chuyện gì?”
Sắc mặt của A Tràng có vẻ kém, giống như chực đi bụp lộn với thằng nào.
“A Diệp nhà mày gần đây quen với Tiểu Văn ra sao? Sao tao thấy dạo này Tiểu Văn có vẻ không vui…”
Mặt A Tràng hơi đỏ lên, vừa xấu hổ lẫn tức giận, “Mày không biết sao? Thằng A Diệp và Âu Dương chia tay rồi, còn la ầm lên là gặp được chân mệnh thiên tử chó gì đấy. Kết quả mới chia tay với Âu Dương xong cũng bị đằng kia đá, còn kêu gào ầm ĩ nực cười hết sức, tao với nó mà không phải anh em, thì tao cũng đếch quan tâm đến cái thể loại ấy.”
Chung Lý ngẩn người, “Tiểu Văn hoàn toàn không nói tao hay.”
A Tràng lại đỏ mặt, “Chắc anh ấy muốn chừa mặt mũi lại cho A Diệp.” Rồi lại xì một tiếng khinh miệt, “Còn cái thằng ngu kia chỉ cố tình làm ra chuyện bôi gio trát trấu vào mặt tao.”
Chung Lý trong lòng không vui, đối với người đã hắt hủi Âu Dương, hắn không muốn nói đỡ hộ gì cho.
“Người kết giao với A Diệp là ai?”
“Lại nói tiếp, cũng không vừa gì đâu.” A Tràng hơi xấu hổ, “Tiếu Huyền, mày biết không? Tiểu thiếu gia nhà họ Tiếu đó.”
Chung Lý nghe như sét đánh bên tai, trong lòng giận sôi lên.
Đã nhiều năm trôi qua rồi, vất vả lắm Âu Dương mới quen được bạn trai, vậy mà tiểu súc sinh đó cũng không buông tha. Chỉnh Âu Dương như vậy còn chưa đủ hay sao, chỉ cần biết Âu Dương có thể bình yên sống qua ngày, thằng lỏi đó nhất định đến làm hư bột hư đường cho bõ.
Người ta nói một ngày phu thê, trăm ngày nghĩa nặng, mặc dù không rõ thằng đó có biết ơn nghĩa là cái mốc xì gì không, nhưng cũng nên nhớ rõ đã từng ăn chực không ít cơm nhà này chứ. Mang cơm cho thằng khốn vô lương tâm đó ăn, chi bằng thẩy cho con kiki còn hơn.
Chuyện Chung Lý muốn dạy dỗ Tiếu Huyền một lần không phải mới có đây. Trước kia hắn luôn phải nén lại trong bụng, là vì Âu Dương sợ rước lấy rắc rối, nhưng hắn không ngán.
Giờ thù mới cộng hận cũ, có mười Tiếu Huyền hắn cũng liều chứ đừng nói là một. Lại thêm A Tràng vì thằng em bị đùa giỡn mà nôn nóng muốn kiếm người đập Tiếu Huyền, Chung Lý hắn cũng tự nhiên vỗ ngực, gia nhập một chân vào trong.
Bọn họ cũng dự đoán Tiếu Huyền là người có thân phận, nhất định sẽ có bảo vệ, cho nên hú đông đông một chút, lấy thịt đè người cũng đủ để thằng kia nếm giáo huấn rồi.
Ai ngờ lần trả thù này kết quả thất bại thảm hại.
Bên cạnh bảo vệ lợi hại kinh người, thân thủ của Tiếu Huyền cũng rất cao. Chung Lý gần như không chiếm được thuận lợi nào, chỉ có một lần đánh trúng vào người Tiếu Huyền, nhưng ngay lập tức cổ tay bị bẻ quặt, cổ họng bị bóp lấy, chế ngự không thể cử động được.
Đánh nhau bao lần rồi mà chưa lần nào tức đến uất nghẹn thế này. Kẻ thù ở ngay trước mặt lại chỉ có thể nhìn nó nhởn nhơ, Chung Lý giận không nói nên lời, gân xanh vằn lên. Tiếu Huyền cúi đầu trong chốc lát, như đang suy nghĩ gì, hiển nhiên đã nhận ra hắn.
Chung Lý rất muốn hỏi nó, có còn nhớ ngày xưa khi đội lốt học trò nghèo đã được Âu Dương chăm sóc thương yêu thế nào không? Có còn nhớ chính mình sau này đã ‘báo đáp’ Âu Dương ra sao không?
Chỉ cần còn sót lại chút lương thiện cùng ăn năn, sẽ hiểu được Chung Lý vì cái gì mà phải liều mạng, Âu Dương vì ai mà bị đánh hỏng người, không phải nó chỉ cần ăn hai cái đấm là có thể bù đắp lại được.
Chỉ cần nó còn biết xấu hổ, lần này có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, không cần truy cứu nữa.
Tiếu Huyền bỗng thoáng cười, ngẩng đầu lên, thản nhiên nói, “Đem bọn họ đến sở cảnh sát, tôi muốn báo án.”
Chung Lý khốn khổ ngồi chầu ở sở cảnh sát.
Nhờ phúc của Tiếu Huyền mà mấy cha cảnh sát bắt giữ bọn họ đều quay ngoắt 180 độ, vốn dĩ không hung ác cũng biến thành hung ác. Nhìn thái độ viên cảnh sát ngang ngược quát thét mà ghi chép, Chung Lý vừa giận vừa hận, cảm thấy không đáng chút nào thay cho Âu Dương.
Hắn và Âu Dương trong dạ như nhau, mặc kệ nói ra cửa miệng thế nào thì trong lòng vẫn thầm gieo một chút hy vọng với Tiếu Huyền. Kết quả Tiếu Huyền không chỉ quên đi tình xưa nghĩa cũ, lại còn cố tình làm nặng tay, chuyện vốn dĩ chỉ cần câu lưu vài ngày là xong, giờ lại leo thang đến mức có khả năng phạt tù.
Vì một kẻ bạc tình vô lương tâm, cớ gì Âu Dương phải chịu nhiều đau khổ vậy?
Chuyện xé ra to như vậy thốt nhiên ngoài dự kiến của tất cả, mọi người ai cũng có chút hốt hoảng. Cho dù muốn kiếm người đứng ra hỗ trợ hòa giải, lo lót cửa sau đi nữa, nhưng bị Tiếu Huyền đè đầu cưỡi cổ miết, chẳng biết đào đâu ra người có bản lĩnh đưa bọn họ vượt qua cơn kiếp nạn này.
Chung Lý một bên nóng lòng, đằng khác sợ Âu Dương ở nhà không thấy hắn về, lại không biết chuyện gì đang xảy ra, quẫn bách càng thêm quẫn bách. Đang ôm đầu đối diện với vách tường, rơi vào ngõ cụt, bỗng nghe thấy tiếng mở khóa bên ngoài, âm thanh chìa tra vào ổ vang lên cùng lúc tên hắn được xướng lên.
“Chung Lý.”
Không hiểu vì sao lại bị gọi ra ngoài, đoán chắc hẳn là Tiếu Huyền dặn dò người ta ‘săn sóc đặc biệt’ cho hắn rồi, thế nhưng thái độ của viên cảnh sát có vẻ thân thiện hơn, Chung Lý mù mịt bước ra ngoài, thấy trong phòng có người đứng chờ hắn.
Ngọn đèn ráng lên gương mặt người kia đặc biệt chói ngời, vẻ nhíu mày kia không mang theo hờn giận, mà lại thật quan tâm và đáng tin cậy.
Ngực Chung Lý nóng lên, “Đỗ Du Dư.”