Chương 1
Hắn bị khí thế vô hình của nàng làm cho hơi chấn động, giảm bớt lực đạo ở tay thêm ba phần. “Loan Ngọc Khanh, ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn đừng gây chuyện cho ta, tính nhẫn nại của bổn vương là có hạn. Ngươi còn tái phạm một lần một lần, dù ngươi tin hay không tin, bất kể phụ thân ngươi là ai, bổn vương đều không chút lưu tình mà hưu ngươi!”
Nghe qua đoạn trần thuật ngắn gọn vừa rồi của nha hoàn kia, Phương Thiến đại khái cũng đoán được thân phận người trước mặt.
Hắn, đại khái chính là Ninh vương gia trong lời nói của nha đầu kia.
Trước mắt nàng, hắn một thân trường bào trắng ngọc, thân hình thon dài, khuôn mặt tuấn tú nho nhã, nhìn qua giống như rất ôn nhu, dịu dàng. Chính là đôi mắt kia quá mức thâm trầm, quá mức tinh nhuệ, nàng không thích, phi thường không thích.
Nàng quay mặt qua chỗ khác, cố tự mình nằm xuống.
Nàng muốn suy nghĩ sau này nàng nên như thế nào thích ứng với thời đại này hảo hảo mà sống sót.
Hơi hơi hé mở bàn tay, nàng nhìn chằm chằm ngón tay ngọc thon dài, trắng không tì vết, nghĩ đến đôi tay của chính mình trước kia thật thô ráp, đầy vết chai.
Trong nhất thời, nàng hốt hoảng, ông trời! chẳng lẽ đây là phương thức chấm dứt kiếp sống sát thủ của nàng hay sao?
Nếu thật như vậy, nàng nên hay không cảm kích trời xanh đã đoạt đi mạng sống của nàng lúc đang làm cái nhiệm vụ hắc ám đó?
Thời điểm nàng lâm vào trầm tư, Ninh Vương- Ngự Thiên Kỳ hơi nhíu hai hàng lông mày có chút hoang mang nhìn nàng. Giống như biểu cảm, thái độ của nàng lúc này đều có ảnh hưởng đến hắn.
Khi hắn nhận thấy được sự ảnh hưởng của nàng đến chính mình, ánh mắt , hơi thở đều ánh lên vẻ lo lắng , hắn bắt đầu di động.
Hắn dụng lực vung tay áo, hung hăng nhìn chằm chằm mặt nàng.
“Loan Ngọc Khanh, nếu ngươi có thể an phận, bổn vương còn có thể lo lắng cho ngươi một chút, cho ngươi còn có thể là một Ninh Vương phi. Nếu bằng không – Hừ!” Hắn hừ lạnh một tiếng, nghênh ngang mà đi.
Mà Phương Thiến căn bản đều không có nghe rõ được Ngự Thiên Kỳ nói cái gì . Nàng vẫn đang chìm trong những suy nghĩ hỗn độn, không ngừng tìm ra một con đường sáng.
“Vương phi, Vương phi, nô tỳ mời đại phu đến rồi , người mau cho đại phu xem qua chút đi.” nha đầu thở hồng hộc chạy về đến, mang theo một lão già tóc lơ thơ màu muối tiêu
Trầm mặc, hoàn toàn là bầu không khí trầm mặc.
“Vương phi, Vương phi –” Nha đầu thấy Phương Thiến một chút động tĩnh cũng không có, nàng nhè nhẹ chạy đến bên giường, tay thăm dò hơi thở Phương Thiến.
Theo phản xạ có điều kiện, Phương Thiến một tay nắm lấy cổ tay nha đầu. “Ngươi muốn làm gì? “
Ánh mắt và giọng nói thật sự rất lạnh lẽo, thâm trầm
Nha đầu trong mắt hiện lên một chút kinh sợ, nàng chỉ lão già phía sau. “Vương phi, nô tỳ mời đại phu đến cho người, người có phải hay không cảm thấy không thoải mái, muốn hay không để đại phu xem qua một chút?”
Phương Thiến đạm mạc liếc lão đại phu một cái, hơi hơi nhắm mắt lại. “Không cần, cơ thể của ta ta tự biết, các ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi.”
Nha đầu thấy vậy mạo hiểm vỗ ngực rồi hút tùng ngụm hơi dài, lén lút mang theo lão đại phu đi ra ngoài.
Quay đầu liếc nhìn thân ảnh xin đẹp trên giường, nàng cảm thấy có chút hoang mang.
Là ảo giác của nàng sao? Nàng cảm thấy Vương phi sau khi tỉnh lại, so với trước kia thật không giống nhau ?