Chương 13
Lục Nghi Tĩnh sắc măt đại biến, hung hăng nhìn Phương Thiến.
“Loan Ngọc Khanh, việc này ta sẽ không bỏ qua đâu, ngươi cứ chờ đó, chờ xem Vương gia đến thu thập ngươi.”
Phương Thiến lạnh lùng cười: “Tĩnh sườn phi, nếu ngươi muốn trở thành chính phi trước tiên nên dạy dỗ nha hoàn của mình cho tốt, cứ để nha hoàn kia gọi ngươi một câu Vương phi, hai câu Vương phi, làm như người khác không biết ngươi đã muốn làm chính phi tới mức không cầm lòng được. Còn ngươi có muốn nói cho vương gia thì cứ việc, bổn vương phi không rõ có giáo huấn sai hay không, nhưng nha hoàn của ngươi có vẻ không hiểu rõ thân phận chủ nhân ở đây rồi.”
Nàng có ý tứ cảnh cáo Lục Nghi Tĩnh, ngươi mà làm loạn thì nha đầu của ngươi chỉ còn một con đường là bị trục xuất khỏi phủ. Lục Nghi Tĩnh không phải đứa bé ngốc sao có thể không hiểu được nàng muốn nói gì chứ.
Lục Nghi Tĩnh thân thể cứng đờ nhìn chằm chằm Phương Thiến, như thế nào lại có cảm giác, Loan Ngọc Khanh sau khi tỉnh dậy lại như một người khác.
“Tĩnh sườn phi, ngươi muốn lưu lại Lan Tâm cư dùng cơm hay sao?” Thấy Lục Nghi Tĩnh mãi không có rời đi nàng bèn khích tướng một câu.
“Hừ, chúng ta cứ đợi xem. Ngọc nhi, chúng ta đi.” Nàng vung tay áo giận dữ rời đi.
Ngọc nhi kia lúc đến giong cờ mở trống, lúc về lại tiu nghỉu như chuột cúp tai. Không cam tâm nàng quay đầu trừng mắt nhìn Xuân Hương một cái rồi nhanh chóng rời đi.
Phương Thiến tận hưởng lại bầu không khí thanh tĩnh dần dần mở mắt ra, tay lật qua một quyển sách dạy đánh cờ, tay kia với lấy quân cờ đen đặt lên trên.
Xuân Hương thấy phong thái ung dung nhàn nhã của nàng thất thần trong chốc lát, rồi như không có chuyện gì, dựa lưng vào cánh cửa thêu nốt đôi uyên ương còn lại. Một kim lên lại một kim xuống.
Trẻ nhỏ cũng dễ dạy bảo.
Phương Thiến thấy Xuân Hương gặp biến không sợ hãi, khóe môi nàng thản nhiên từ từ cong lên.
********************
Mà cũng ngay trong Ninh Vương phủ lúc này.
Binh – binh – binh.
Lục Nghi Tĩnh trở về phòng đem tất cả ấm chén trên bàn hất bay xuống đất.
“Ta tức chết mất, tiện nhân kia có tư cách gì đối xử với ta như vậy. Nàng ta cũng chỉ là dựa vào thế lực nhà ngoại, cũng chỉ là một Vương phi được sắp đặt, có tư cách gì mà tranh giành với ta, có tư cách gì giáo huấn người của ta. Rõ ràng không xem ta ra gì.” Sự tức giận khiến những đường nét uyển chuyển trên khuân mặt nàng trở thành dữ tợn.
“Vương phi, người đừng có tức giận, dù sao những ngày tháng nàng ta ở đây cũng sẽ không còn lâu nữa. Vương gia đối với nàng ta là hoàn toàn ghét bỏ, chỉ cần Vương phi cố thêm một chút, ta tin nàng ta sớm muộn cũng phải bỏ về nhà mẹ đẻ.”
“Câm miệng, ngươi vừa rồi không có nghe ả tiện nhân nói gì sao? Ta chỉ là một sườn phi, ngươi về sau hạn chế gây chuyện cho ta.” Chỉ vì một tiếng xưng hô của Ngọc nhi làm mất hêt mặt mũi của nàng. Thật sự rất đáng giận mà.
“Nhưng nô tỳ thấy tiểu thư mới chân chính là Vương phi ở đây. Ngọc nhi thật sự không cam tâm gọi nàng là Vương phi. Vị trí này vốn trước là của tiểu thư, chỉ tại nàng ta không biết xấu hổ chen ngang khiến tiểu thư phải chịu ủy khuất.” Ngọc nhi đúng là như đổ dầu vào lửa. “Nô tỳ nghe nói Vương gia đã thề nhất định sẽ hưu nữ nhân này, vậy mà không hiểu sao bảy ngày trước, khi Loan đại nhân đến muốn dẫn ả đi, vương gia lại ngăn cản. Hơn nữa, khi nữ nhân kia nói muốn hưu người, vương gia lại cực kỳ phẫn nộ. Ngọc nhi không biết có phải nữ nhân kia sử dụng quỷ kế khiến Vương gia động tâm.”
“Cái gì?” Lục Nghi Tĩnh vừa nghe tức giận vỗ bàn đứng dậy. “Sao ngươi không nói sớm cho ta biết.”
“Nô tỳ vốn nghĩ không có chuyện gì, chỉ nghĩ Vương gia lúc đó cảm thấy mất mặt nên vậy thôi. Nói gì thì nói, nữ nhân mở miệng muốn hưu phu quân. Việc này truyền ra ngoài mặt mũi vương gia còn biết để ở đâu. Vậy nên nô tỳ không có nói với tiểu thư. Giờ nghĩ lại, nhìn thái độ của nữ nhân kia, cho nên…” Ngọc nhi khó xử nhìn Lục Nghi Tĩnh.
“Ý ngươi là…” Lục Nghi Tĩnh ánh mắt lạnh lẽo mà âm độc.
“Nô tỳ nghĩ nữ nhân kia nhất định đã dùng quỷ kế khiến Vương gia nảy sinh tâm ý với nàng.” Ngọc nhi cúi đầu không dám nhìn Lục Nghi Tĩnh.
Binh. Lục Nghi Tĩnh nhất thời kích động, cả cánh tay đạp mạnh vào thành bàn. Có âm thanh vỡ vụn phát ra ngoài không khí.
“Vương phi, cổ tay người” Ngọc nhi hoảng sợ nhìn nàng.
Lục Nghĩ Tĩnh vốn đang trong cơn phẫn nộ, căn bản không biết vòng ngọc phỉ thúy bị vỡ vụn cắt một đường nhỏ trên tay nàng. Nàng nhìn giọt máu đỏ tươi kia, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười độc ác.