Chương 17
“ Tĩnh Nhi, muội làm sao vậy ? thân thể không thoải mái sao ? Kỳ ca cho người mới đại phu đến.” Ngự Thiên Kỳ vẻ mặt khẩn trương ôm lấy Lục Nghi Tĩnh.
Phương Thiến khóe miệng bức lên một chút lãnh trào, một chút như vậy có thể kích thích được nàng sao ? Như vậy thì kỹ năng đóng kịch của nàng ta vẫn chưa phải inh a. Nàng buồn cười nhìn Lục Nghi Tĩnh.
“ Xuân Hương, đi đường vòng thôi.” Nàng thản nhiên phân phó.
“ Dạ, tam tiểu thư.” Nàng nhìn cũng thấy chướng mắt, Xuân Hương nhanh chạy nói.
Không thể tưởng tượng được Lục Nghi Tĩnh có thể nhanh chóng biến thành suy yếu như vậy. “ Kỳ ca ca, muội chỉ là đi lâu, đầu có chút choáng mà thôi, không có việc gì, Kỳ ca ca không cần lo uội. Nhưng thật ra tỷ tỷ nàng, nàng….” Nước mắt của nàng đã đảo quanh hốc mắt, hàm răng nhẹ nhàng cắn lấy môi dưới. “ Nàng rất đáng thương, Kỳ ca ca vẫn nên nhanh mời đại phu đến xem tỷ tỷ một chút, ta thấy dường như tỷ tỷ bị thương.”
Nàng vừa khóc vừa chạy đến trước mặt Phương Thiến, “ Tỷ tỷ, đều là bởi vì ta, bởi vì ta, tỷ tỷ mới bị trừng phạt, thực xin lỗi, thực xin lỗi…” Nàng khóc như lê hoa mang vũ, thật sự thương tâm, giống như nàng cùng Phương Thiến thật sự thân thiết.
Ngự Thiên Kỳ vội vàng đi lại an ủi Lục Nghi Tĩnh. “ Tĩnh nhi, muội thật lương thiện, việc này cơ bản không phải do muội, muội không cần giải thích, nàng ta gieo gió gặt bão, không thể trách người khác. Muội vì quá lương thiện mà luôn phải chịu thiệt.” Hắn thương tiếc lau đi nước mắt trên khóe mắt của nàng.
“ Nhưng mà Kỳ ca ca, tỷ tỷ thành như vậy chung quy vẫn là do lỗi của Tĩnh nhi, muội không nên nói với Kỳ ca ca, muội….” Ngay sau đó nước mắt nàng lại không ngừng tuôn rơi.
“ Tĩnh nhi, không cần tự trách, ngoan, thật sự không phải là muội làm sai.” Hắn vỗ vỗ nàng, ôm nàng an ủi.
Phương Thiến nhìn thấy trong chốc lát ánh mắt của Lục Nghi Tĩnh hiện lên một chút đắc ý, đầu của nàng lại bắt đầu cảm thấy hơi đau. Người đàn bà này một chút yên bình cũng không muốn cho nàng a.
Nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi.
“ Xuân Hương, lại đi đường vòng.”
Xuân Hương nhìn thấy bộ dáng làm bộ làm tịch của Lục Nghi Tĩnh, liền lập tức tức giận đến đỏ mặt, nàng đặt tay lên xe lăn, dường như không thể khống chế lực tay. Lúc này lại nghe được lời nói phẫn nộ của Phương Thiến, nàng lập tức đổi thái độ, liếc mắt nhìn thấy yêu nữ kia đang diễn trò, nàng liền cảm thấy ghê tởm.
“ Chờ một chút tỷ tỷ.” Lục Nghi Tĩnh âm thanh nhẹ như muỗi, nhạ nhạ kêu.
“ Có việc ? “ Phương Thiến keo kiệt cho nàng hai từ, vốn nàng đến hai từ cũng không muốn nói, nhưng trước tình hình này nàng nếu không làm có lệ một chút chỉ sợ bên tai không thể có được sự thanh tĩnh.
“ Tỷ tỷ, muội có một một loại tiêu ngân cao, là Kỳ ca ca uội, sau khi sử dụng sẽ không để lại sẹo.” Ánh mắt nàng ta có chút chờ mong.
Phương Thiến thản nhiên cảm tạ một tiếng “Cám ơn.”, nàng quay đầu, đặt nhẹ tay lên mu bàn tay của Xuân Hương, “ Nhận lấy ý tốt của sườn phi đi.”
Ngự Thiên Kỳ sửng sốt, Nàng….
Lục Nghi Tĩnh không nghĩ tới Phương Thiến sẽ có thái độ này, nàng không hẳn là….
Phương Thiến cười lạnh một tiếng, chờ xem bộ dáng nàng khóc lóc om sòm sao, đáng tiếc nàng không phải Loan Ngọc Khanh, chưa từng để ai có thể có hứng thú xem diễn kịch miễn phí.
“ Tĩnh sườn phi, vật này…” Xuân Hương chỉ chỉ tiêu ngân cao trên tay Nghi Tĩnh.
“ A…” Lục Nghi Tĩnh lập tức cười ngọt ngào, đưa lọ thuốc trên tay cho Xuân Hương. “ Một ngày ba lần, sau bảy ngày vết sẹo sẽ không còn thấy.” Nàng ôn nhu hảo tâm nhắc nhở.
“ Cám ơn Tĩnh sườn phi, nô tỳ sẽ nhớ kỹ, nhất định sẽ giúp Vương phi dùng thuốc.” Xuân Hương sau khi cầm lấy, lùi lại phía sau xe lăn của Phương Thiến, cười thầm đẩy xe.
Vừa đến Lan Tâm cư, Xuân Hương thật sự nhịn không nổi cười to ra tiếng.
Ha ha ha ha ha….
Nàng ôm bụng cười đau cả thắt lưng. “ Tam tiểu thư, vừa rồi nhìn biểu tình của Tĩnh sườn phi, càng nghĩ lại càng buồn cười, ha ha , ha ha…. Nàng tự nghĩ tiểu thư sẽ phát giận, sau đó lại nhân cơ hội trước mặt Vương gia mà lấy lòng, nhưng không ngờ lần này tiểu thư lại nhẫn nại, biểu tình kia của nàng ta thật sự rất buồn cười, tiếc lọ thuốc nhưng lại không thể không cho chúng ta, ha ha, ha ha….” Nàng lại cười đến bụng cũng thấy đau.
Phương Thiến khẽ nhấc mày, lắc lắc đầu cười. Nha đầu này thật giống như nàng nghĩ, nếu trong lòng có nhiều áp lực hoặc cảm xúc mà không phát tiết ra lời nói chắc chắn sẽ không thể ngủ ngon.
Khóe môi nàng di động, đáy mắt có một chút ánh cười thản nhiên.
Cúi đầu, nàng mở một cuốn đứng lên.
“ Tam tiểu thư, thuốc của Tĩnh sườn phi dùng được không ?” Xuân Hương cầm tiêu ngân cao lại, mặt nàng mang theo vài phần nghi vấn.
Nha đầu này tâm tư thật dễ nắm bắt, một cái tiếc mắt cũng có thể thấy được.
Mi mắt lãnh đạm của Phương Thiến hơi hơi ngước lên, nhìn chằm chằm tiêu ngân cao trong tay Xuân Hương, ánh mắt khẽ chuyển, “Đương nhiên dùng được, không phải nàng ta đã nói vậy sao ? Vương gia đưa cho tất nhiên là loại thuốc quý hiếm.”
“ Tam tiểu thư, người cũng tin Tĩnh sườn phi có lòng tốt như vậy sao ?” Xuân Hương quyết định không tin.
Phương Thiến mỉm cười, thản nhiên nói, “ Có tâm cũng vậy, vô tâm cũng vậy, chỉ là cho Vương gia một chút mặt mũi thôi mà.” Khóe mắt nàng nhìn đến bóng đen bên ngoài màn lụa mỏng ở cửa sổ.
Xuân Hương giật mình nhìn Phương Thiến, sau đó nuốt một ngụm nước miếng, “ Tam tiểu thư, ngươi đã nghĩ thông suốt.” Dù sao, việc gả cho Ninh vương gia đã là sự thật, trước kia tam tiểu thư không chịu nhận mệnh, hiện tại lại cố gắng thích ứng, đây thật sự là một chuyện tốt.
Vì thật, nàng không hề phản đối.
“ Vậy nô tỳ giúp tam tiểu thư dùng thuốc.” Nàng nhẹ nhàng cởi bỏ khăn quấn trên tay Phương Thiến, đem thuốc bôi lên miệng vết thương.
Ân…
Phương Thiến lạnh nhạt gật đầu.
Bóng đen bên ngoài màn lụa lập tức rời đi. Phương Thiến ánh mắt trong trẻo lạnh lùng mâu quang chợt lóe. “ Xuân Hương, nhanh lấy một chậu nước, giúp ta rửa sạch miệng vết thương. “
Ách….
Xuân Hương thần sắc ngạc nhiên, nhìn nàng khó hiểu.
“ Có vấn đề gì sao ?” Phương Thiến hỏi lại.
“ Không có vấn đề.” Xuân Hương lập tức đóng lại bình thuốc, cầm chậu rửa mặt ra ngoài. Khi nàng ra khỏi cửa, liếc mắt nhìn Phương Thiến đắm chìm trong sách dạy đánh cờ.
Tam tiểu thư lúc này, vì sao càng ngày nàng càng không thể nhìn thấy được ?