Chương 39
Phương bắc Lạc Nguyệt vương triều, phía nam Nhật Quang vương triều, Đông Phương Thương Dạ vương triều, tây phương Phượng Vũ vương triều. Nguyệt lâu kia, ở vị trí trung ương đại lục, là chỗ giao tiếp biên giới bốn nước.
Nhắc tới Nguyệt lâu, liền muốn nhắc đến một quốc gia thần bí.
Đại lục được chia tứ quốc hình thành thế chân vạc nhưng kỳ thật còn có một Ngọc Lưu Ly quốc huyền bí, nó không có quốc thổ, cũng không có quốc dân, nhưng nó tồn tại bên trong tứ quốc.
Ở trong mỗi một vương triều, đều có đội thị vệ hộ quốc của Ngọc Lưu Ly quốc, bọn họ chỉ nghe theo truyền nhân Ngọc Lưu Ly quốc nắm giữ long giác theo truyền thuyết, bọn họ hành tung bất định, ở thời điểm cần thiết mới xuất hiện, trừng trị loạn đảng làm hại quốc gia, giám sát quân vương tứ quốc thi hành chính sách, đối đãi dân tình. Một khi quốc gia nào có quân vương lên ngôi thực thi chính sách tàn bạo, nó liền đại biểu như thanh kiếm chính nghĩa, đem hôn quân đuổi xuống đài, tuyển lại một quân vương anh minh đến quản lý quốc gia.
Không cần không năng lực của Ngọc Lưu Ly quốc, nó chính là thần bí như vậy uy hiếp quân vương các nước, bởi vì, chỉ quốc gia này có tài năng chế tạo vũ khí lưọi hại nhất, ca-nô, hỏa dược, bồi dưỡng nhân tài mưu lược xuất thế. Chỉ quốc gia này có tài năng trong thời gian ngắn ngủi hợp xuất lực lượng quân đội cường đại nhất, trong một sớm một chiều đủ hạ gục một vương triều, không quá tốn công sức.
Cho nên, vô luận quân vương quốc gia nào, nếu muốn ngồi yên trên ngai vàng, phải cẩn trọng làm một minh quân tốt, nếu không hắn có khả năng ba cái cúi đầu xuống đài.
Cũng chính bởi vì sự tồn tại của Ngọc Lưu Ly quốc, quân vương các nước đều nghĩ mọi biện pháp quan hệ ngoại giao tốt với quốc gia này, cho dù là Ngọc Lưu Ly quốc chức vị thấp như thị vệ, tỳ nữ, bọn họ cũng phải nhún nhường ba phần.
Mà cuộc so tài thường niên ở Nguyệt lâu đều do Ngọc Lưu Ly quốc tổ chức, sự thắng thua này có liên quan đến vạn mệnh các nước, nó quan hệ đến việc hàng năm có thể được Ngọc Lưu Ly quốc cấp cho bao nhiêu vũ khí, hỏa dược, gián tiếp ảnh hưởng đến hưng suy tồn vong của quốc gia.
Cho nên, so tài ở Nguyệt lâu, hàng năm các quốc gia đều phái toàn bộ tinh hoa trong nước, các danh nhân có tiếng tham dự, mọi người đều đem hết toàn lực.
“Ngọc Lưu Ly quốc này nghe thật huyền ảo.” Phương Thiến thản nhiên nghe Xuân Hương chậm rãi tường thuật đoạn lịch sử này, đôi mắt nàng hờ hững hiện lên một đạo dị quang, nhìn Tề Nghiễn đang cưỡi bạch mã phía trên.
“Còn không sao? Xuân hương.” Khóe môi nàng hơi giương lên, đoạn giảng giải này, tất nhiên đã truyền tới tai hắn.
Xuân Hương thoạt nhìn Tề Nghiễn có chút kinh sợ, mắt nàng khẽ đảo tròn, rồi sau đó đè thấp tiếng, dựa đến bên tai Phương Thiến nói: “Tam tiểu thư, nô tỳ nghe nói, tam hoàng tử của Ngọc Lưu Ly quốc kia giống như thần tiên, vẻ đẹp không phải vật phàm trần nào cũng sánh được. Nô tỳ còn nghe nói, Phượng Vũ vương triều nữ hoàng bệ hạ từng gặp qua tam hoàng tử một lần, từ đó về sau liền nhớ mãi không quên, so tài Nguyệt lâu hàng năm nàng đều tự mình đến, chính là vì hy vọng có thể gặp lại tam hoàng tử. Còn có, Cảnh Dương công chúa của Thương Dạ vương triều, đối cái tam hoàng tử kia cũng si mê vô cùng, chỉ cần nơi tam hoàng tử từng đi qua, vị công chúa điêu ngoa này liền xuất hiện.”
Phương Thiến trong đầu không khỏi hiện ra gương mặt tuyệt thế mị hoặc kia, miệng nàng bất giác cong lên, sóng mắt lưu chuyển. “Xem ra tiểu nha đầu ngươi cũng biết rất nhiều tin tức.”
“Tam tiểu thư chê cười nô tỳ rồi. Nô tỳ biết chính mình không có học vấn như người, chỉ là ra phố nghe được một ít tin tức ven đường.” Nàng hoang mang lắc lắc đầu. “Bất quá cũng chỉ là chuyện ngoài chợ. Tam tiểu thư cứ như nghe chuyện cười không cần cho là thật.”
Phương Thiến thản nhiên thoáng nhìn mặt nàng, hai hàng lông mày hơi cong lên. “Tin tức ngoài đường của tiểu nha đầu ngươi so với sách vở khô khan còn thú vị hơn, không sao, tiếp tục nói đi, để ta nghe một chút.”
“Tam tiểu thư còn muốn tiếp tục nghe chuyện gì?” Xuân Hương thấp giọng hỏi nàng.
“Tùy tiện đi, cái gì cũng được, chỉ cần là cái ngươi đã nghe thấy thú vị, đều nói đi, dù sao đến Nguyệt lâu còn cần ba canh giờ nữa.” Phương Thiến môi khẽ động, yên lặng nhìn Xuân Hương.