Chương 40
Xuân Hương mím môi suy nghĩ trong chốc lát, trong lòng có ý tưởng, liền bắt đầu thao thao bất tuyệt. “Kỳ thật nô tỳ nghe được cũng không nhiều, nô tỳ nghe nói, Phượng Vũ vương triều nữ hoàng điện hạ cùng Thương Dạ vương triều Cảnh Dương công chúa, hàng năm gặp mặt ở Nguyệt lâu đều đua tranh đấu, hận không thể đem đối phương để dưới lòng bàn chân chà đạp.”
“Còn có a, cũng được một trăm năm rồi, tuy rằng hàng năm trong tứ quốc đều có người nổi bật thắng cuộc, có cơ hội được đến Ngọc Lưu Ly quốc thưởng thức cùng bồi dưỡng, nhưng là không có một ai có thể xông qua cửa cuối của Nguyệt lâu, đương nhiên, có thể xông qua cửa cuối cùng, cũng chỉ có thể có phần thưởng tối cao tưởng tượng không thể nhìn đến, có người nói, đó là tàng bảo đồ, cũng có người nói có thể là võ công bí tịch, còn có người nói có khả năng nhất là vũ khí tối lợi hại, như nô tỳ nói…” Xuân Hương quay đầu nhìn Phương Thiến, đoán nàng sẽ tán thành, ai ngờ…
Thanh phong đi vào giấc mộng, Phương Thiến giờ phút này tà tà tựa vào điểm mềm mại phía trên, nhắm mắt, vẻ mặt nàng thoạt nhìn điềm đạm an nhàn, phảng phất ngủ thật sự hương rất thơm.
“Tam tiểu thư, tam tiểu thư…” Xuân Hương thấp giọng kêu, Phương Thiến vẫn như trước say mê trong mộng đẹp.
“Đang ngủ sao? Tam tiểu thư.” Xuân Hương cầm một kiện áo choàng, nhẹ nhàng đắp trên người Phương Thiến, nàng nhìn Phương Thiến khuôn mặt điềm tĩnh bình yên, trong đôi mắt trong suốt hiện lên chút thần sắc phức tạp.
Tam tiểu thư, người là người tốt, nhất định phải mạnh khỏe. Nàng ngồi vào một bên, nhắm mắt lại, cũng mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ . Phương Thiến đột nhiên mở mắt, nàng nhìn kia khuôn mặt thuần khiết say ngủ kia, rồi ngửa đầu, nhìn đỉnh xe ngựa ngây người trong chốc lát. Rồi sau đó thấp mâu nháy mắt, kiên định quang sắc, chìm nổi đáy mắt.
Xa phu kéo chặt dây cương, bốn con ngựa cao to hí dài vài tiếng, dừng lại tại chỗ. Bên trong xe ngựa, Phương Thiến lập tức nhận thấy được xe ngựa đã ngừng.
Nàng lấy tay kéo rèm cửa, liền đón nhận lấy ánh sáng lam băng kia.
Khụ khụ khụ…khụ khụ khụ…
“Loan cô nương, đã đến Nguyệt lâu rồi.”
Một thời gian dài rồi không nghe thấy hắn ho khan, nay bệnh lại tái phát sao? Phương Thiến nhịn không được ngưng đọng hai hàng lông mày. Tề Nghiễn lại đem khăn tay dính máu để sang một bên, tay ngọc thon dài hướng tới Phương Thiến cùng Xuân Hương.
Xuân Hương dạ dày bỗng nhiên cảm giác được rất không thoải mái, xông thẳng lên cổ họng. Nàng nói: “Không cần, Tề công tử, nô tỳ tự làm.” Nàng né tránh ánh mắt thấu triệt của Tề Nghiễn kia, cúi đầu nhảy xuống.
Mà Phương Thiến nàng thản nhiên vươn rảnh. “Làm phiền ngươi, Tề công tử.”
Tề Nghiễn dương thần đạm cười, hắn thân thủ vòng qua người Phương Thiến, đem nàng ôm vào trong ngực. Phương Thiến có chút kinh ngạc, chưa kịp làm gì, thân thể nháy mắt có cảm giác đóng băng, khiến nàng nàng quên cả việc kêu lớn.
Cảm giác hắn ôm nàng rất khác so với Loan Ngọc Thần, đại ca ôm nàng ấm áp như mùa xuân, mà hắn lại là lạnh như băng xuyên vào xương cốt.
Như thế nào lại có người nhiệt độ cơ thể thấp dọa người đến vậy, cảm giác như nàng đang tựa vào một khối băng.
Phương Thiến còn không kịp thăm dò, Tề Nghiễn đã đem nàng đặt trên xe lăn. Đôi mắt băng lam phiếm động một chút ánh sáng nhạt nhòa như mây mù. “Hy vọng Loan cô nương lúc này có thể giúp ta thỏa mãn ván cờ tốt cuối cùng kia.”
Phương Thiến nâng mâu, khóe miệng thản nhiên nhếch lên.
“Tề công tử đã quá xem trọng tiểu nữ rồi. Trăm năm qua không có ai có thể xông qua cửa ải cuối, nhất là một nữ tử nhu nhược như ta, làm sao có thể mơ tưởng. Ta thấy công tử vẫn là nên thuận theo tự nhiên, đừng quá kỳ vọng.”
Băng lam sáng bóng dạng khởi điểm điểm bọt nước, Tề Nghiễn yên lặng nhìn Phương Thiến trong chốc lát, rồi sau đó môi bạc phiếm cười. “Có thể mạo muội hỏi một câu, Loan cô nương có tin tưởng trên đời này có thể phát sinh kỳ tích?”
Phương Thiến bản năng muốn lắc đầu, nhưng lại do dự một chút. Nàng đang ở Lam Cùng đại lục này không phải là một kỳ tích sao?
“Xem ra Loan cô nương cũng không hoàn toàn phủ định kỳ tích phát sinh, đúng không?” Tề Nghiễn thấy Phương Thiến trầm mặc không nói, băng lam có chút lóe sáng.
Phương Thiến im lặng, nhưng là gật gật đầu.
“Như vậy, Loan cô nương, ta tin tưởng nàng, tin tưởng nàng chính là kỳ tích kia.” Hắn cười như một đứa trẻ, trong sáng mà sạch sẽ. Đôi mắt màu lam kia như hải dương rộng lớn có một cỗ từ lực không ngừng xoay tròn, xoay tròn .