Phi Lai Hoành Họa


Sắc trời đã tối hoàn toàn, toàn bộ hành lang đều tối om, Dao Bình kéo Thẩm Nam Kha đi đến trước mặt, đi có chút vội vàng, Thẩm Nam Kha đã suýt nữa bị nàng ta làm vấp ngã mấy lần.

Không biết là đã đi bao xa, Thẩm Nam Kha rốt cuộc không nhịn được mà nói: “Dao Bình, ngươi đây là muốn đưa ta đi đâu?”
Dao Bình có chút kinh ngạc nhìn cô, nhưng rất nhanh liền hồi thần lại, nói: “Nương nương có lẽ đã quên rồi, người đó chính là…chủ tử chân chính của người!”
Chủ tử chân chính?
Ngay khi Thẩm Nam Kha đang nghĩ như vậy, Dao Bình đã đưa cô đến nơi đó, đó là một khu vườn phía trước vương phủ, một bóng người mảnh mai tuấn tú đang đứng đối diện với cô.

Đây là tình huống gì vậy…
Thẩm Nam Kha này hóa ra là một gián điệp sao?
Gián điệp của ai?
“Chủ tử.” Dao Bình bước nhanh đến bên phía người đàn ông, thì thầm nói.

Khi nghe giọng nói của Dao Bình, người đàn ông chậm rãi quay lại, thấy hắn ta mắc một chiếc áo choàng màu xanh lam, chiếc vương miện trên đỉnh đầu trở nên sáng lóa khi được phản chiếu dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn tú, đẹp như được chạm khắc tinh xảo.

Thẩm Nam Kha lùi lại một bước theo tiềm thức: “Ngũ…Ngũ vương gia?”
Trong giọng nói của Thẩm Nam Kha, càng có thêm sự hoài nghi.

Trước đây nói rằng Thẩm Nam Kha với thái từ có chút qua lại với nhau gì đó trước đây, điều đó còn có thể hiểu, dù gì trước đây thái từ đã từng ở lại Bắc Địa một khoảng thời gian, hơn nữa Thẩm Nam Kha từng sống tại nhà thái tử phi Niên Khương Địch.

Nhưng mà, còn Ngũ vương gia thì sao?
Là bởi vì có nhiệm vụ bí mật gì sao? Vì sao Thẩm Nam Kha trước đây, Thẩm Nam Kha hoàn toàn không cảm thấy bản thân với hắn ta không có chút liên hệ gì với nhau.

Nhìn thấy phản ứng của Thẩm Nam Kha, Hoắc Dận Hoa có vẻ sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía Dao Bình.

nói: “Ngươi lui trước đi!”
Dao Bình lập tức lùi về phía sau theo lời của hắn, Hoắc Dận Hoa đi về phía cô, Thẩm Nam Kha lập tức duỗi tay ra: “Ngài…ngài muốn làm gì?”
“Nam nhi, nàng đây là?” Hoắc Dận Hoa cau mày nói.

“Không phải…” Thẩm Nam Kha để lại cho bản thân thực sự quá nhiều chuyện rồi, một lần là Thất hoàng tử, một lần là thái tử, một lần là Hoắc Dận Hoa, nàng ta rốt cuộc có bao nhiêu thân phận?
Thẩm Nam Kha có chút suy sụp, nhưng vì để Hoắc Dận Hoa không phát hiện ra bản thân có vấn đề, chỉ có thể miễn cưỡng nhấc khóe miệng lên nói: “Không phải, Ngũ vương gia, ta cảm thấy rằng…hôm nay thân thể không thoải mái lắm, hơn nữa gần đây còn không có chuyện gì, vẫn là…”
“Nam nhi, nàng biết không, ta đối với nàng, không phải là lợi dụng.” Hoắc Dận Hoa nhẹ nhàng cắt ngang lời cô nói, hơn nữa còn bước lên trước, muốn ôm Thẩm Nam Kha vào lòng, vậy mà thấy Thẩm Nam Kha nhìn mình với một ánh mắt như vậy, động tác chỉ có thể dừng tại chỗ.

Thẩm Nam Kha đã sắp khóc rồi, khó khăn nói: “Ta…Ta biết.”
“Ta biết thân phân của nàng bây giờ có chút đặc biệt, nhưng mọi thứ xung quanh đã được an bài tốt, Hoắc Dận Kỳ sẽ không phát hiện ra đâu.

Nam nhi, nàng…phải chịu ủy khuất sao?”
Nói xong, Hoắc Dận Hoa tiến lên một bước ôm Thẩm Nam Kha vào lòng, Thẩm Nam Kha bị dọa một phát, trực tiếp lùi về một bước.

“Chuyện đó…ta đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái, ta vẫn là…” Nói xong, Thẩm Nam Kha định rời đi nhưng Hoắc Dận Hoa đã vươn tay ra, nắm lấy cánh tay cô kéo lại, cả người của bản thân đều rơi vào trong lòng Hoắc Dận Hoa.

Thẩm Nam Kha đáng lẽ phải kháng cự, nhưng ngay lúc đó, vẻ mặt của Hoắc Dận Kỳ, ánh mắt lãnh đạm vô tình cùng người phụ nữ mà hắn giấu dưới gầm bàn đột nhiên lóe lên trước mắt.

Lông mày của cô nhăn lại, mà trong lúc này, Hoắc Dận Hoa nói: “Ta đến còn muốn nói với nàng một chuyện.”
“Chuyện gì?” Thẩm Nam Kha buột miệng hói.

Tay Hoắc Dận Hoa đặt trên eo cô, giọng của hắn nhẹ nhàng rơi vào tai cô: “Vào nửa đêm, Hoắc Dận Kỳ sẽ đi gặp một người, nàng có thể giúp ta xem xem giữa bọn họ nói chuyện gì không?”
Khi câu nói này từ miệng Hoắc Dận Hoa cất ra, thực ra Thẩm Nam Kha rất muốn cười ra tiếng, nói bản thân đi nghe ngóng tình hình thì là nghe ngóng tình hình, vậy mà còn nói một cách khoa trương như vậy.

Hơn nữa Thẩm Nam Kha dám chắc rằng, chuyện này, chắc chắn là trọng điểm của việc Hoắc Dận Hoa đến vào tối nay.

Thẩm Nam Kha cố gắng nghĩ xe, bản thân phản ứng lại như thế nào mới đúng, khó khăn lắm mới nhịn được mà nói: “Không…không có vấn đề gì! Nhưng vấn đề là, ta đang nghĩ rằng, nếu ta có được tin tức gì, thông báo với ngài như thế nào?”
“Buổi sáng ngày hôm sau, thất vương phủ sẽ có người đưa đồ ăn đến, nàng chỉ cần viết vào giấy, đưa cho hắn ta là được, hoặc đưa cho Dao Bình, nàng ta biết nên nói với ta như thế nào.”
Nghe thấy tên của Dao Bình được nói ra từ miệng của Hoắc Dận Hoa, lông mày của Thẩm Nam Kha nhăn lại, có chút lo lắng nói: “Ngài biết không, ta đã quên một số chuyện trước đây rồi, Dao Bình theo ngài từ khi nào vậy?”
“Một khoảng thời gian khá dài rồi.” Hoắc Dận Hoa nói “Đã gần mười năm rồi.”
“Vậy nàng ta là…”
Thẩm Nam Kha chưa nói xong, Hoắc Dận Hoa đột nhiên nhìn cô, dưới ánh mắt ôn nhu có một ánh mắt khác, khiến Thẩm Nam Kha lập tức nuốt nửa lời còn lại vào.

“Là ta sắp xếp cho nàng ta ở bên Hoắc Dận Kỳ.” Hoắc Dận Hoa đã biết Thẩm Nam Kha muốn nói gì, thấy cô không nói nữa, bản thân liền nói nửa câu sau ra.

Thẩm Nam Kha sững sờ trong chốc lát.

“Nhưng điều quan trọng hơn là ta muốn nàng ta bảo vệ tốt cho nàng.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui