Phi Lai Hoành Khuyển

- Anh đến nơi chưa?

- Đến rồi.

- Khách sạn hay là chỗ Mã Lượng?

- Chỗ Mã Lượng, cậu chưa ngủ à?

- Nằm xuống rồi, hỏi anh xong là tôi ngủ.

- Vậy ngủ đi, hơn 12 giờ rồi.

- Ừ, ngủ ngon.

- Ngủ ngon.

...

- Ngày mai lúc đi nhớ nói với tôi.

- Biết rồi, yên tâm đi, ngủ ngon.

- Ngủ ngon.

Phương Trì để điện thoại qua gối, tắt đèn trong phòng đi.

Hoàng tổng theo lệ thường vẫn nằm ngủ bên gối, Phương Trì đẩy nó qua một bên, nằm xuống, rồi sờ lên chóp mũi nó: "Này, ngửi được trên người tao có mùi ai không?"

Hai mắt Hoàng tổng lóe sáng trong bóng tối.

"Mùi Tôn Vấn Cừ mày thích nhất," Phương Trì cười, "Đoán được không? Nếu là Tiểu Tử, từ lúc bọn tao ở dưới tầng đã đoán được rồi, con mèo như mày không đoán được."

Hoàng tổng nhắm hai mắt lại.

"Ngủ ngon." Phương Trì kéo chăn.

Phương Trì vốn nghĩ là tối nay mình sẽ không ngủ được, mà bất ngờ là từng giấc mơ thi nhau kéo tới không ngừng, có lẽ là vì lần này Tôn Vấn Cừ xuất hiện quá ngắn, không thể làm gì khác là dùng mơ để bù đắp.

Về phần nội dung mấy giấc mơ, dù sao thì cũng đáng xấu hổ vô cùng, không hề ngoài dự kiến chút nào.

Cho nên lúc đồng hồ báo thức trong di động vang lên, trong đầu còn đang mơ màng chỉ có một câu nói: "Ôi đệt, liệt dương mie mất!", tiếng chuông vang lên như vậy, sớm muốn gì cũng làm cậu sợ đến mức sinh bệnh.

Lúc tắt đồng hồ báo thức đi, cậu liền cảm thấy giao diện đồng hồ báo thức hôm nay có gì đó không đúng lắm.

Sau đó nhìn thấy tên Tôn Vấn Cừ trên màn hình.

Mãi đến lúc nghe thấy trong di động phát ra tiếng "Alo alo", cậu mới đột nhiên phản ứng được, đây không phải là đồng hồ báo thức, mà là chuông điện thoại.

Về phần đồng hồ báo thức, cậu kéo màn hình một cái, đã kêu trước đó rồi!

Cậu ngồi phắt dậy, cầm điện thoại alo một tiếng.

"Thần ngủ!" Giọng Tôn Vấn Cừ vang lên.

"Mấy giờ rồi?" Phương Trì hất chăn nhảy xuống giường.

"Sắp bảy giờ," Tôn Vấn Cừ nói, "Cậu muộn rồi đúng không?"

"Hình như thế," Phương Trì xỏ dép lê đi vào nhà vệ sinh, lúc dùng một tay kéo quần định đi tiểu liền dừng lại, nói một câu với điện thoại, "Anh chờ chút."

Sau đó nhấn tắt tiếng.

Đi tiểu xong cậu mới nói một câu: "Anh sắp đi à?"

"Ừ." Tôn Vấn Cừ nói.

"Sớm vậy à?" Phương Trì ngây người, một phần vì sắp muộn rồi nên tay chân luống cuống mặc quần áo, một phần là vì không nỡ dập điện thoại, kẹp điện thoại chạy tới chạy lui trong phòng.

"Lượng Tử không chở tôi về nên tôi tự lái, nhưng hôm nay trời tuyết rơi, tôi chắc chắn sẽ lái chậm, nên đi sớm một chút," Tôn Vấn Cừ nói, "Cậu cứ chuẩn bị đi, tôi dập máy đây."

"Đừng!" Phương Trì cuống lên, hô một tiếng.

"Aii, tôi ở dưới tầng nhà cậu, cậu chuẩn bị xong thì xuống dưới, tôi đưa cậu đến trường." Tôn Vấn Cừ thở dài.

"Cái gì?" Phương Trì dừng lại, lao tới đẩy cửa sổ ra, quả nhiên nhìn thấy xe con bọ màu đỏ đang dừng ở ven đường dưới tầng, lập tức cảm tưởng khóe miệng mình cũng không căng nổi nụ cười của mình, "Tôi xuống ngay."

Phương Trì rửa mặt thật nhanh, lúc cầm lấy cặp định ra khỏi nhà liền thấy Hoàng tổng đang ngồi ngay ngắn trên bàn nhìn cậu, nhớ ra còn chưa cho mèo ăn.

Cậu đổ sữa và thức ăn cho mèo vào trong bát cơm của Hoàng tổng, đi qua bế Hoàng tổng xuống đặt cạnh bát ăn, "Ăn đi, tao đi đây, trưa không về đâu."

Hoàng tổng duỗi móng đảo bên trong thức ăn cho mèo hai lần, móc ra mấy viên thức ăn cho mèo, như đang thử độc, chắc chắn không có độc mới cúi đầu ăn.

"Con dở hơi." Phương Trì nói một câu, rồi đóng cửa lại.

Lúc chạy xuống tầng, Tôn Vấn Cừ đang chuẩn bị quay đầu xe.

"Không cần quay đầu xe, đi từ cổng sau ra cũng thế." Phương Trì đập lên cửa kính xe, Tôn Vấn Cừ dừng lại, cậu mở cửa ra lên xe, "Đi ra từ cổng sau rẽ phải là tới."

"Ăn sáng đi." Tôn Vấn Cừ chỉ ghế sau.

Phương Trì thò tay ôm cái túi trên ghế sau lại, mì vằn thắn thịt lợn nóng hổi, còn có sữa đậu nành, đều đựng trong hộp cơm giữ nhiệt hai tầng giản dị.

"Giờ hàng ăn sáng cũng dùng hộp xịn thế này kia à?" Phương Trì mở hộp cơm ra.

"Cậu nghĩ hay nhỉ," Tôn Vấn Cừ nói, "Đây là mua trong cái hàng đồ ăn sáng đắt xưa nay chưa từng có ai mua đối diện phòng làm việc của chú Lượng Tử."

"Anh bị thần kinh à," Phương Trì nở nụ cười, cầm hộp cơm nhìn hắn, "Sao lại chạy đến đây?"

"Lượng Tử bảo tôi ra khỏi thành phố sẽ phải đi qua chỗ cậu, nên tôi tiện đường tới xem có khi nào lại vô tình gặp không," Tôn Vấn Cừ nói, "May mà tôi tới, không thì cậu định mai mới đến trường đúng không?"

"Không đến nỗi đấy, chắc là chiều đi." Phương Trì cười.

"Ăn đi, cũng chỉ đảm bảo nóng nửa tiếng thôi, chốc nữa chắc là nguội đấy." Tôn Vấn Cừ lái xe tới cổng sau khu nhà.

"Anh ăn chưa?" Phương Trì hỏi.

"Ăn rồi," Tôn Vấn Cừ nói, "Sáng nay thím cậu nấu mì cho."

"Thím tôi..." Phương Trì dừng một lúc mới nhớ ra được thím cậu là ai, "À."

"Cậu ngày nào cũng chạy bộ đến trường à?" Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu.

"Ừ, chạy một lúc cho dễ chịu," Phương Trì vừa ăn vừa nói, "Lúc tan học đi bộ cùng bạn học một đoạn, sau đó chạy về, nếu không một ngày mà không vận động một lúc thì thực sự không chịu được."

"Là cùng với người bạn học hôm qua à?" Tôn Vấn Cừ hỏi, "Lần trước cũng thấy hai người các cậu đi với nhau."

"...Ừ." Phương Trì hơi do dự rồi gật đầu, "Cậu ấy là... bạn cấp ba tốt nhất của tôi."

"Không thấy cậu nhắc tới." Tôn Vấn Cừ nói.

"Người khác tôi cũng không nhắc mà," Phương Trì nói, mì vằn thắn ăn ngon lắm, cậu nhét hết miếng này tới miếng kia vào miệng, chẳng mấy chốc đã ăn xong, sau đó cầm hộp cơm nhìn Tôn Vấn Cừ, "Anh lái xe vững chút, tôi phải húp nước."

"Uống sữa đậu nành đi, nước này có gì ngon mà uống," Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn phía trước, "Đến chỗ đèn đỏ thì uống thêm."

"Tôi thích uống nước mì, nước sủi cảo, nước mì vằn thắn, nước lẩu purine..." Phương Trì nói.

Tôn Vấn Cừ dừng xe lại: "Uống nhanh đi! Lắm lời thế không biết."

Phương Trì ngửa đầu, húp cạn nước mì, rồi cầm sữa đậu nành qua từ từ uống: "Đã quá."

"Cậu bé này," Tôn Vấn Cừ cười, "Bình thường cậu ăn sáng cái gì?"

"Nhét bừa cái gì đấy, tiểu long bao, sủi cảo hấp, tào phớ, có lúc ăn ngoài khu nhà, có lúc ăn ở trường cùng bạn học." Phương Trì rút giấy ăn ra lau miệng.

"Buổi tối còn ăn khuya không?" Tôn Vấn Cừ hỏi cậu.

"Không ăn nhiều lắm, sợ béo." Phương Trì cười nói.

"Còn biết làm đẹp kia." Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng, đưa tay gảy một cái trên mặt cậu.

Lúc còn nửa đường nữa là tới trường học, Phương Trì nhìn ra bên ngoài: "Dừng ở đây đi, tôi tự đi bộ đến."

"Sao thế," Tôn Vấn Cừ dừng xe ven đường, "Cứ lái đến luôn cổng trường học cũng được mà."

"Thôi, chốc nữa....để bạn học nhìn thấy." Phương Trì ôm cặp, nói có hơi ngượng ngùng.

"Nhìn thấy thì làm sao?" Tôn Vấn Cừ không hiểu lắm.

"Chỉ là....không muốn....để bạn học nhìn thấy," Phương Trì nói rất chật vật, "Là...là..."

Tôn Vấn Cừ cười, nhéo nhéo vai cậu: "Vậy tự cậu đi bộ đến đi."

"Chốc nữa anh nhớ lái xe cẩn thận," Phương Trì mở cửa xe rồi đóng lại, "Anh nhớ đường không?"

"Nhớ, tôi cũng có mù đường đâu." Tôn Vấn Cừ thở dài, "Xin cậu đừng bật mode bận tâm."

"Tôi đi đây," Phương Trì xuống xe, lúc đóng cửa xe lại liền nhìn qua hai bên, rồi đột nhiên chui lại vào xe, cầm lấy tay Tôn Vấn Cừ kéo một cái, hôn lên khóe miệng hắn, "Đến rồi thì nói với tôi một tiếng."

"Ừ." Tôn Vấn Cừ cười.

Phương Trì đóng cửa xe, khoác cặp lên lưng, bước chân nhẹ nhàng về hướng cổng trường.

Tôn Vấn Cừ cười, lúc chuẩn bị quay đầu xe, nhìn lướt qua vỉa hè xong, chân chuẩn bị đạp chân ga lại thả ra.

Người bạn học của Phương Trì đã từng được gặp hai lần, chính là người cậu nói là bạn tốt nhất của cậu, đang đi phía sau Phương Trì chừng mười bước.

Đáng lẽ với quan hệ của bọn họ, giờ hẳn là sẽ đuổi tới chào hỏi, nhưng lại đi một trước một sau như thế...

Tôn Vấn Cừ híp hai mắt lại, đạp chân ga quay đầu xe lái về hướng ra khỏi thành phố.

Câu Phương Trì nói không muốn để cho bạn học nhìn thấy, có lẽ thật ra nhất là một người bạn học cụ thể nào đó.

Phương Trì cảm thấy hôm nay ăn sáng cũng không ăn bao nhiêu, mà không biết tại sao lại rất no, bụng no, tâm trạng cậu cũng rất tốt.

Lúc đi vào cổng trường, có người đập một cái lên vai phải cậu, cậu theo thói quen định quay mặt sang bên phải, mà lấy lại tinh thần rồi lại quay mặt qua trái.

Tiếu Nhất Minh quả nhiên đang đứng bên trái cười với cậu: "Ăn sáng chưa?"

"Ăn rồi," Phương Trì cười, "Mày có đồ ăn à?"

"Có," Tiếu Nhất Minh gật đầu, "Mày còn ăn được nữa à?"

"Ăn được chứ," Phương Trì nói, "Giờ ăn không được, tan học sẽ ăn được, tan học không ăn được, buổi trưa luôn ăn được."

"Aiii," Tiếu Nhất Minh cười, lấy túi đồ ăn ra từ trong cặp, "Cánh gà hôm qua mẹ tao kho, bảo mang một ít cho mày, giờ vẫn còn nóng, đến trưa mới ăn thì đi vào phòng lão Lý mượn lò vi sóng đi."

"Thế thì giờ ăn một cái." Phương Trì cầm một miếng ra, vừa đi vừa ăn.

"Mẹ tao bảo, mày cứ ăn mì suốt không thì sang nhà tao ăn, mẹ tao hầm thịt cho."

"Làm sao quý báu được như mày." Phương Trì cắn đầu ngón tay, định lau tay lên quần, mà hôm nay không mặc quần bò, cậu cảm thấy quần bò khá chịu được bẩn.

Tiếu Nhất Minh đang mặc quần bò, cậu hơi do dự, lau ngón tay lên quần Tiếu Nhất Minh.

"Có tin tao cởi quần đập mày luôn không!" Tiếu Nhất Minh nhìn cậu chằm chằm.

"Không tin." Phương Trì nói.

"Được rồi, thế thì quên đi." Tiếu Nhất Minh cười.

Tin nhắn Tôn Vấn Cừ là giữa trưa gửi tới, Phương Trì đang cùng bọn Hứa Chu và Tiếu Nhất Minh cùng ăn bên trong hàng lẩu đối diện trường học.

Hiện giờ, mấy người bọn họ thi thoảng lại cùng nhau bỏ tiền ăn một bữa lẩu nhỏ, ấm áp, ăn ngon, còn có thể nghỉ ngơi một lúc.

Tôn Vấn Cừ gửi tới là tin nhắn thoại, Phương Trì nghiêng đầu đi, bật lên nghe.

"Tôi đến nơi rồi, cậu ăn chưa, bà nội nấu sủi cảo cho tôi, ước ao không?"

Phương Trì hơi do dự, đứng lên đi sang bên cạnh, định gửi tin nhắn thoại cho Tôn Vấn Cừ.

"Này, Phương Trì làm gì đấy?" Có người hỏi một câu.

Phương Trì không nói gì, quơ điện thoại di động.

"Không phải chứ, gọi điện thoại à? Còn phải tránh bọn tao nữa?" Hứa Chu quay đầu sang nhìn Tiếu Nhất Minh, "Nó đang yêu ai à? Nhất định là thế!"

Câu này vừa nói ra một cái, mấy đứa bạn học liền dạt dào hứng thú, cùng nhau nhìn Tiếu Nhất Minh chằm chằm, những lúc thế này, bất kỳ một tin tức nhỏ nào cũng khiến mấy quả trứng đang giãy dụa giữa biển đề thi trở nên hào hứng.

Phương Trì có hơi căng thẳng, cậu không quay người lại, nhưng vẫn để ý lắng nghe.

"Đùa à, giờ còn đâu thời gian nữa," Tiếu Nhất Minh nói, "Bây giờ từ 6 giờ sáng đến 12 giờ đêm đều bận rộn, nó mà muốn yêu ai chắc cũng chỉ yêu được con mèo nhà nó."

Cả đám đều cười.

"Cái xe kia của anh, dừng ở sân sau đi, sân sau có một cái lều, con xe kia của anh đỗ vào đó đi," Phương Trì nói với điện thoại, "Tôi đang ăn lẩu với bạn học, chẳng hề ghen tị với anh tí nào."

Nói xong, cậu đứng bên cửa sổ đợi một lúc, tin nhắn của Tôn Vấn Cừ rất nhanh đã gửi về: "Hôm qua ăn lẩu chưa đã cơ à, lại ăn nữa?"

Nói đến lẩu ngày hôm qua... trên người trên đùi Phương Trì đều tê rần, lấy lại bình tĩnh được rồi, cậu liền liếc mắt nhìn về phía bàn ăn bên kia, Tiếu Nhất Minh vừa khéo quay đầu lại nhìn cậu.

Cậu nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nói một câu: "Anh mau đi ăn sủi cảo đi."

Tôn Vấn Cừ đi rồi, cuộc sống của Phương Trì lại trở về với sách vở và đề thi yên ả.

Thật ra lần này Tôn Vấn Cừ quay lại, thời gian hai người bọn họ gặp mặt cộng hết lại cũng chẳng quá thời gian đọc sách một ngày của cậu, nhưng lần này Tôn Vấn Cừ đi rồi, Phương Trì chẳng hiểu sao lại có cảm giác không quen, không biết từ đâu ra.

Cậu bắt đầu dùng cây bút máy Tôn Vấn Cừ tặng cho cậu để làm bài, còn rất dễ viết, nét rất nhỏ nhắn, làm cho chữ viết nhìn như gà bới của cậu trở nên thoáng đãng ra không ít.

Tôn Vấn Cừ hẳn là trở về rồi liền bắt đầu bận rộn, số lần hai người bọn họ liên hệ vẫn không nhiều như cũ, bình thường là buổi tối, lúc cậu tan buổi tự học buổi tối chạy trở về, có lúc sẽ trò chuyện mấy câu với Tôn Vấn Cừ.

Tuy rằng vẫn giống như trước, cũng không trò chuyện ra được cái gì, nhưng sẽ cảm giác được chân thật.

Thậm chí, cảm giác hơi ngượng ngùng câu được câu không lúc cậu chủ động liên lạc với Tôn Vấn Cừ cũng đã biến mất.

Rất tốt.

Lúc đang học thêm buổi tối, cậu và Tiếu Nhất Minh hai đứa mặt đối mặt cúi đầu trên bàn làm bài, Tiếu Nhất Minh ngẩng đầu lên hỏi một câu: "Bút này mua lúc nào thế?"

"Hả?" Phương Trì nhìn bút trong tay, "Bạn tặng."

"Quà sinh nhật à?" Tiếu Nhất Minh nói.

"Ừ." Phương Trì gật đầu.

"Cũng hợp với tình hình lắm." Tiếu Nhất Minh cười nói.

"Quà mày tặng cũng hợp với tình hình lắm." Phương Trì nói.

Quà Tiếu Nhất Minh tặng cậu là một cái che mắt, loại cắm điện tỏa nhiệt, trước khi đi ngủ buổi tối đeo lên, hẹn nửa tiếng, cũng rất dễ chịu.

"Dùng tốt không?" Tiếu Nhất Minh hỏi.

"Ừ," Phương Trì cười, "Vành mắt thâm cũng mất luôn."

"Làm gì thần kỳ được như thế." Tiếu Nhất Minh cười, cúi đầu tiếp tục làm bài.

Những ngày tiếp theo, Tôn Vấn Cừ vẫn luôn chẳng có cơ hội quay lại thành phố, ngược lại là Mã Lượng tới hai lần, lần thứ hai lúc sắp đi còn gọi điện hỏi cậu xem có đồ gì muốn gửi nhờ không.

"Không có." Phương Trì trả lời.

"Chẳng tình, tình cảm gì cả." Mã Lượng nói, "Vậy có lời gì cần gửi, gửi qua không?"

"Cũng không phải thời cổ đại." Phương Trì nói.

"Vậy có đồ gì muốn, muốn mang, cho không?" Mã Lượng lại hỏi.

"Cái này phải hỏi Tôn Vấn Cừ chứ." Phương Trì nói.

"Haha!" Mã Lượng cười, "Cậu không, không phải là ghen, ghen tị với tôi chứ, thái, thái độ kiểu gì thế."

"Mang ít thịt bò khô đi," Phương Trì suy nghĩ, "Cảm ơn chú Lượng Tử."

Bên trong luống hoa ven đường có hai đóa hoa nhỏ đã nở rồi, lúc Phương Trì đi qua ven đường liền chụp lại, định buổi tối nhắc Tôn Vấn Cừ nhớ chụp cho cậu hoa trong cái chậu "Khỉ Con" kia.

Tối hôm nay phải học thêm, nhưng lúc cậu đến chỗ giáo viên lại không thấy Tiếu Nhất Minh đâu.

Bình thường Tiếu Nhất Minh đều đến sớm hơn cậu, đến rồi sẽ hỏi giáo viên một vài bài không giải quyết được, Phương Trì gửi cho cậu hai tin hỏi cậu tại sao còn chưa tới, cậu cũng không gửi lại.

Lúc sắp vào học rồi, Phương Trì liền gửi mấy tin nhắn, còn chưa nhận được tin trả lời, cậu liền gọi điện thoại, đầu bên kia cũng không có ai nghe.

Cậu nhíu mày, Tiếu Nhất Minh thế này là làm sao?

Buổi tối tổng cộng có hai tiết, giờ nghỉ tiết đầu, giáo viên gọi cho mẹ Tiếu Nhất Minh, nói là hôm nay ốm người khó chịu, buổi học thêm hôm nay không đến được.

"Bị ốm?" Phương Trì ngây người, cả ngày hôm nay cũng không thấy Tiếu Nhất Minh có gì khó chịu, lúc tan học buổi chiều còn ăn hạt dẻ rõ hăng mà, tự nhiên lại bị ốm.

Hơn nữa, ốm kiểu gì mà tin nhắn cũng không trả lời được, điện thoại cũng không nghe được?

Hôn mê luôn rồi à?

Lúc Phương Trì đi ra từ chỗ giáo viên dạy thêm vẫn còn hơi chưa nghĩ ra được, đeo tai nghe vừa chạy vừa suy nghĩ, cứ cảm thấy có gì đó không yên tâm lắm.

Chẳng còn mấy tháng nữa là thi đại học, cuối tuần trước, lớp hai còn có một bạn nữ thành tích học tập rất tốt đột nhiên có vấn đề về tâm lý, vừa khóc vừa cười trong phòng học, được người nhà dẫn về rồi, vẫn chưa trở lại trường.

Trong lớp thỉnh thoảng lại có người bị ốm, phát sốt, giáo viên nói rằng áp lực lớn, tố chất thân thể không tốt, những lúc thế này dễ phát bệnh.

Phương Trì vẫn kiên trì ngày nào tan học cũng chạy, một là vì cậu thích chạy, hai là cũng coi như rèn luyện, cậu cũng không muốn bị ốm vào lúc này, quá làm lỡ dở việc.

Tiếu Nhất Minh tự nhiên không hiểu ra sao mà bị ốm, cậu cảm thấy rất lo lắng.

Về đến nhà, Hoàng tổng còn đang quay lưng ra cửa ngồi trên bệ cửa sổ, từ khe rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nghe thấy cậu vào nhà, đầu cũng không thèm ngoảnh lại.

Cảnh tượng hôm đó Hoàng tổng rúc vào trong áo cậu cứ như một giấc mơ, mơ một giấc dậy là chẳng còn dấu vết gì nữa, sau đó lại trở về trạng thái lạnh nhạt với cậu, thật giống như thể hôm đó ăn nhầm thuốc tiêu chảy.

Kể từ ngày cậu nói cẩn thận với Lương Tiểu Đào cuối tuần này sẽ mang Hoàng tổng đi cắt trứng, bị Hoàng tổng nghe thấy, Hoàng tổng lại càng làm lơ không thấy cậu.

Phương Trì đổi cát mèo, vứt xuống dưới tầng, lúc lên tầng nghe thấy điện thoại mình đang vang lên.

Trong lòng cậu đầu tiên là nhói lên một cái, sốt ruột lấy chìa khóa ra mở cửa, mà nghe thêm, liền không vội vàng nữa, không phải Tôn Vấn Cừ, tiếng chuông cho số của Tôn Vấn Cừ cậu đã đặt riêng một bài khác, nếu như nghe thấy "Tổ quốc chúng ta là một vườn hoa, hoa trong vườn thật tươi đẹp,"* vậy mới là Tôn Vấn Cừ.

Cậu vào phòng, vừa thay giày vừa cầm điện thoại di động trên tủ giày qua nhìn, là Tiếu Nhất Minh.

"Mày có chuyện gì thế?" Phương Trì nghe điện thoại, "Mẹ mày bảo là mày ốm không dậy nổi giường."

"...Không khác mấy đâu." Tiếu Nhất Minh nói.

"Sao thế?" Phương Trì hỏi, giọng Tiếu Nhất Minh nghe chẳng có tinh thần chút nào, nhưng cảm giác cũng không giống bị ốm.

"Mày có đang ở nhà không?" Tiếu Nhất Minh hỏi cậu, trong giọng có lẫn tiếng gió, như đang đi trên đường.

Phương Trì liếc mắt nhìn giờ: "Mày đang ở đâu?"

"Sắp đến khu nhà mày rồi," Tiếu Nhất Minh nói, "Mày mang cho tao cái áo khoác ra đi."

"Áo khoác?" Phương Trì sửng sốt, "Mày cởi trần à?"

"Không có áo khoác thì cũng không đến mức cởi trần chứ," Tiếu Nhất Minh thở dài, "Lấy hộ tao cái áo khoác nào dày dày ra đi, chắc khoảng năm phút nữa tao tới."

"Được." Phương Trì cúp điện thoại.

Cậu không biết Tiếu Nhất Minh bị làm sao, nhưng vẫn lập tức vào phòng lấy từ trong tủ ra cái áo khoác lông vũ dày dặn nhất của mình, bình thường cậu rất ít khi mặc cái áo này, quá dài, chạy bộ không tiện.

Cậu ôm áo khoác lông vũ chạy tới cổng khu nhà, lúc đang định gọi điện thoại cho Tiếu Nhất Minh hỏi lại là đi từ chỗ nào đến để cậu ra đón, liền thấy bên phải đường có một người đang chạy tới.

Mặc áo len dày.

Tuy nói là giờ đã bắt đầu vào xuân, hoa cỏ cũng bắt đầu nở một hai đóa, nhưng tuần trước vẫn còn tuyết rơi, gió Bắc vẫn rất chuyên nghiệp mà không hề nghỉ ngơi, mặc thành như thế, không ốm cũng như tự tìm ốm.

"Mày làm cái gì đây?" Phương Trì chạy tới, dúi áo vào lồng ngực cậu.

"Cảm ơn," Tiếu Nhất Minh mặc áo vào, kéo khóa kéo xong liền thở phào nhẹ nhõm mà dựa vào cây bên cạnh, "Ôi, đông chết tao rồi."

Bên trái mặt Tiếu Nhất Minh có hơi sưng, vừa nhìn đã biết ít nhất là hiệu quả của hai cái lòng bàn tay mới tát ra được.

"Mày bị ai đánh thế?" Phương Trì hỏi.

"Không." Tiếu Nhất Minh khịt mũi.

Phương Trì không nói gì nữa, chỉ nhìn cậu.

Qua rất lâu sau, Tiếu Nhất Minh mới thở dài: "Mẹ tao."

"Mày làm gì mà lại chọc giận mẹ mày rồi?" Phương Trì hỏi, mẹ Tiếu Nhất Minh rất mạnh mẽ, nhưng rất thương Tiếu Nhất Minh, ngay cả với mấy người bạn học như bọn họ cũng rất dịu dàng.

"Mày nói xem?" Tiếu Nhất Minh liếc mắt nhìn cậu.

__________________________________________________________________________________________

*Nhạc chuông em Trì đặt riêng cho Tôn papa là bài hát tên 娃哈哈, nghe ngã cây thật sự, câu trên kia bắt đầu từ 0:26 s

https://.youtube.com/watch?v=GbdooEgA7UM


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui