Phi Lai Hoành Khuyển



Phương Trì vừa nói câu "Trình Mạc" ra khỏi miệng xong, cả bọn đều ngây người, lúc Trình Mạc bảo mấy người bọn họ tới ngồi ở cái bàn kia, vậy mà không đứa nào di chuyển, ai nấy đều đứng không nhúc nhích.

"Làm sao thế?" Trình Mạc nhíu mày, "Ngồi đi, muốn đứng thì bỏ ghế ra là được, lại đây đứng."

Phương Trì cười, đi qua ngồi xuống, mấy đứa kia giờ mới đi qua ngồi cùng.

"Đại ca," Lý Tranh ngồi xuống xong liền lập tức gật đầu với Trình Mạc, "Cám ơn đại ca để bọn em ngồi chung bàn."

"Gọi món đi," Trình Mạc cầm thực đơn qua ném tới trước mặt bọn họ, "Bọn anh còn chưa gọi món, các cậu gọi đi, chốc nữa của ai người nấy trả."

"Vầng," Lý Tranh cầm menu lật qua lật lại, rồi đưa cho Lưu Vũ, "Cậu gọi đi."

Lưu Vũ đi tới lật hai lần, không hề nói gì, rồi đưa thực đơn bỏ tới trước mặt Phương Trì.

Phương Trì thở dài, cầm thực đơn qua bắt đầu xem, quán ăn này giá cả cũng không đắt, cậu quay đầu lại nhìn bàn đang ăn bên cạnh, lượng đồ ăn còn rất nhiều, vì thế dựa theo số người, dứt khoát gọi sáu món ăn một món canh.

"Học đi," Trình Mạc cười với mấy người bọn họ, "Gọi món thôi mà cũng mất công thế."

Lý Tranh lắm lời đạt đỉnh cấp, vừa mới đầu có lẽ là vì biết được đây là Trình Mạc tối hôm qua ba chân đạp nát tan cửa phòng kí túc, hai phút giải quyết xong ẩu đả rồi thành công chạy trốn, cho nên hơi căng thẳng.

Mà căng thẳng cũng chỉ giữ được mấy phút, lúc nhân viên phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên, cậu ta đã bắt đầu trò chuyện liên thiên với bạn học Trình Mạc,

"Thật, anh của em ở khoa tin tức," Nó uống một ngụm trà, "Ngày hôm qua kể với em đạp cửa là Trình Mạc mà."

"Anh cậu sao không đến phỏng vấn tôi luôn đi." Trình Mạc nói.

"Không thì để em gọi điện thoại hẹn." Lý Tranh mặt mày nghiêm túc.

"Thư ký này, gần đây tôi có rảnh không?" Trình Mạc xoay mặt qua hỏi người bên cạnh.

"Phòng bảo vệ còn đang điều tra người đấy, anh bận trốn rồi, không có thời gian nhận phỏng vấn." Người kia cũng mặt mày nghiêm túc.

"Tháng sau là lắp camera giám sát rồi, nói là tầng bọn tôi lắp ba cái, tôi cảm giác có một cái sẽ lắp ở cửa phòng ký túc tôi," Trình Mạc gắp một đũa đồ ăn, "Phương Trì, cậu là Lão Tây à, gọi đồ ăn chuyên nghiệp vậy."

"Không phải," Phương Trì nói, "Đẻ ra đã biết gọi như thế."

Trình Mạc liếc mắt nhìn cậu, cười.

Vốn là nghĩ bữa ăn này sẽ hơi căng thẳng, nhưng bởi vì có Lý tranh ở đó, cả bàn người lại còn trò chuyện rất vui vẻ.

Phương Trì không nói lời nào, nghe bọn họ nói chuyện, vừa ăn vừa cúi đầu nhắn tin với Tôn Vấn Cừ.

Tôn Vấn Cừ vừa tới chỗ Mã Lượng, giờ đang nói là định đi ăn cơm, Phương Trì định gọi điện cho hắn nói mấy câu, mà nghĩ lại vẫn thôi, giờ đang là lúc vừa mệt vừa đói, tối rồi nói sau đi.

"Trường học có đội leo núi, năm ngoái vừa thành lập," Trình Mạc đột nhiên quay đầu nói với cậu một câu, "Cậu có muốn tham gia không?"

"Hả?" Phương Trì nhìn anh ta, "Không được."

"Không được," Trình Mạc hơi bất ngờ, "Tại sao?"

"Tôi không có thời gian," Phương Trì nói, "Tôi phải huấn luyện, còn phải làm thêm nữa."

"Ồ." Trình Mạc gật đầu.

"Anh ở trong đội leo núi của trường à?" Phương Trì hỏi, Trình Mạc cũng không chơi leo núi, nhìn tay là biết.

"Không," Trình Mạc nhấp một ngụm bia, "Tôi đánh cầu lông."

"Vậy anh còn lo chuyện leo núi nữa cơ đấy." Phương Trì cười.

"Nhân tiện quảng cáo luôn, đội trưởng của bọn họ cùng một phòng ký túc với tôi," Trình Mạc nói, "Trình độ của bọn họ hiện giờ không ổn lắm, cậu mà tới sẽ là cấp bậc huấn luyện viên, không thì cậu làm cố vấn đi."

"A?" Phương Trì sững sờ.

"Được không" Trình Mạc nhìn cậu.

"Không." Phương Trì trả lời rất kiên quyết.

"....Ha, tôi cũng giận rồi đấy," Trình Mạc sững sờ, "Chim non năm nhất đã cứng thế rồi cơ à? Đổi là người khác tôi đã động tay chân rồi đấy cậu biết không."

"À," Phương Trì đáp, "Sao không đánh tôi."

Trình Mạc quan sát cậu nửa buổi, Phương Trì đang suy nghĩ xem liệu người này có thể nào đột nhiên lên cơn động kinh nhảy lên đánh nhau với cậu không, thì Trình Mạc mở miệng: "Bởi vì tôi có một mục đích không thể để cho ai biết với cậu."

Đũa Phương Trì đang duỗi về phía đĩa rau liền dừng ở trên mâm, cậu quay đầu lại trừng Trình Mạc một lúc lâu mới nói một câu: "Cái gì?"

"Sau này hẵng nói, chưa tới lúc." Trình Mạc nói xong cũng không nhìn cậu nữa, tiếp tục vừa ăn vừa nói chuyện.

Cơm nước xong xuôi, mọi người thanh toán tiền, mấy người Trình Mạc về trường học luôn, đám người phòng ký túc xá Phương Trì tiếp tục theo kế hoạch đi loanh quanh bốn phía trường.

Phương Trì là người duy nhất đã đi một vòng trường, cho nên cậu làm dẫn đường.

Mấy người đã uống ít bia, giờ chém gió cực kỳ hăng say, vừa đi dạo vừa nói vô cùng tưng bừng, Phương Trì vẫn chậm rãi đi theo, không nói lời nào.

Trước đó cậu cảm thấy Trình Mạc này có hơi thần kinh, giờ nghe thấy câu nói "mục đích không thể cho ai biết" kia, lại càng quá không bình thường.

Lời này rút cuộc có ý gì, cậu cũng không hỏi nhiều, kể cả Trình Mạc tiện mồm mà giật mồng một câu, cậu tùy tiện quét lỗ tai là xong.

Có điều, giờ càng nghĩ càng thấy có chút tò mò không hiểu ra sao.

Đi vòng quanh hai con đường xong, điện thoại Tôn Vấn Cừ gọi tới, Phương Trì vừa nghe thấy tiếng nhạc chuông cậu cài riêng cho Tôn Vấn Cừ xong, lập tức liền nhảy ra tại chỗ, dùng tốc độ có thể sánh được với trộm cắp chuyên nghiệp rút ví mà lấy điện thoại ra.

"Alo? Ăn xong chưa?" Phương Trì nghe điện thoại, cùng lúc mở miệng nói, nụ cười liên không thể nào kiềm chế được mà từng chút một cong lên trên khoé miệng.

"Mới vừa ăn xong," Giọng Tôn Vấn Cừ vẫn lười biếng như cũ, nghe vào liền khiến người ta thoải mái, "Cậu vẫn chưa về ký túc xá à?"

"Đang đi dạo phố, là theo hai con đường hôm qua chúng ta đi," Phương Trì nói, "Càng đi càng nhớ anh."

"Các cậu ngày mai là bắt đầu tập quân sự rồi đúng không?" Tôn Vấn Cừ hỏi.

"Ừ, phải tập mười ngày." Phương Trì than thở, "Nghe Lý Tranh trong phòng ký túc xá em bảo, tập quân sự ở đại học thể thao còn tàn khốc hơn trường khác, anh nó năm đó học xong gần chết."

"Vậy hôm nay cậu nhớ tôi nhiều một chút đi," Tôn Vấn Cừ cười, "Đến lúc đó chắc không còn sức mà nhớ nữa đâu."

"Không thể nào," Phương Trì chậc một tiếng, "Bình thường em huấn luyện cũng mệt lắm, nhưng vẫn nhớ được mà, tập quân sự có là gì, không chừng huấn luyện viên còn không có thể lực tốt bằng em."

"Người cùng phòng ký túc xá cậu vẫn ổn chứ?"

"Ừ, không có ai cực kỳ làm người khác khó chịu cả," Phương Trì nhìn mấy người đi phía trước, "Nhưng mà có hai người còn ít nói hơn cả em."

Phương Trì vừa nghe thấy giọng nói Tôn Vấn Cừ liền không muốn dập điện thoại, cả đường đi đều nói chuyện, đi xong một vòng Tôn Vấn Cừ nói phải đi tắm, cậu mới luyến tiếc nói một câu: "Vậy được, tối trước lúc anh ngủ nhớ gửi tin nhắn cho em."

"Ừ," Tôn Vấn Cừ cười, "Cậu nói chuyện với bạn học một lúc đi, không là mọi người lại thấy cậu không hòa đồng."

"Vốn em cũng chẳng phải người quá hòa đồng," Phương Trì nói, "Phải kiên trì với phong cách của em."

"Được rồi, tôi dập máy đây." Tôn Vấn Cừ cười nói.

"Ừ, đi tắm đi." Phương Trì nói, lại nghiêng đầu đi, rất khẽ mà hôn một cái với điện thoại.

Lý Tranh mời mỗi đứa một que kem.

"Triền miên với bạn gái xong rồi?" Nó cầm một cái đưa cho Phương Trì.

"....Ừ." Phương Trì nhận lấy cắn mọt miếng.

"Aiii," Trương Quân Nghị thở dài, "Ngưỡng mộ thật."

"Ngưỡng mộ gì." Phương Trì nói.

"Bạn gái tôi trước lúc thi đại học đã chia tay với tôi rồi," Trương Quân Nghị mặt buồn thiu, "Bảo là thi đại học xong thì nối lại, kết quả thi xong nó quen bạn cùng bàn, hai người vào cùng một trường..."

"Chuyện này có gì đâu, cho dù hai người các ông có nối lại đi nữa, không học cùng một trường, nhiều nhất một học kỳ cũng sẽ chia tay," Lý Tranh vừa ăn kem vừa nói, nói xong liền nhanh chóng giải thích với Phương Trì, "Không phải nói ông, tình huống khác biệt, trai đẹp như ông thì bạn gái ông mới phải lo."

"A!" Trương Quân Nghị hô một tiếng, "Ông thế này là kỳ thị người không đẹp trai à!"

Cả đám người cười phá lên, đi mấy bước nữa, Lý Tranh liền tiến tới bên người Phương Trì: "Xem với."

"Cái gì?" Phương Trì ngây người.

"Ảnh, bạn gái ông ấy, cho xem đi." Lý Tranh nói.

Nó vừa nói câu này xong, cả đám người đều tiến tới, muốn xem ảnh bạn gái Phương Trì.

"Từ từ..." Phương Trì cầm điện thoại di động, lòng bàn tay cũng chảy mồ hôi, đừng nói là không có ảnh bạn gái, trong album điện thoại cậu, ấn bừa một cái cũng đều là Tôn Vấn Cừ.

"Đừng có hẹp hòi thế," Lý Tranh nói, "Chốc nữa cũng để các ông xem ảnh bà xã tôi."

Giờ nói lại mình không có bạn gái cũng muộn rồi, nhưng cậu cũng không thể cứ nói rằng thật ra mình có bạn trai được... Lại nói, muốn xem ảnh bạn gái, đây là một đề nghị cực kỳ chính đáng, Phương Trì không thể từ chối, do dự một lúc, cậu cúi đầu lật qua lật lại bên trong đi động.

Lương Tiểu Đào là cứu tinh của cậu.

Trong điện thoại di động của cậu, ảnh con gái nhiều nhất chính là của Lương Tiểu Đào, lần trước cả đám bọn nó về thôn chơi, Phương Trì chụp cho Lương Tiểu Đào không ít ảnh, gửi đi rồi cậu vẫn chưa xóa.

May mà vẫn chưa xóa, còn có cả ảnh selfie chung nữa.

Phương Trì nhanh chóng tạo một album, tìm mấy bức một mình và mấy bức ảnh chung bỏ vào, sau đó đưa cho mọi người nhìn.

"Ồ," Trương Quân Nghị nhìn chằm chằm ảnh, "Bạn gái ông xinh thật!"

"Không tệ, thằng nhóc này cũng tinh mắt thật!" Lý Tranh dựng thẳng ngón tay cái, "Xinh hơn bà xã tôi!"

Mấy người nhìn một vòng xong, hài lòng bỏ qua cho Phương Trì, lại vây quanh Lý Tranh xem bạn gái cậu ta.

Phương Trì thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng chuyện này mà để cho Lương Tiểu Đào biết được, chắc sẽ cho cậu một trận.

Tôn Vấn Cừ cơm tối chẳng ăn được mấy, lái xe mấy tiếng không có khẩu vị gì.

Có điều, trở về căn phòng Mã Lượng thuê cho hắn, sắp xếp xong hành lý mang tới trước xong, tắm xong, cuộn người trên ghế sofa, xem tivi chưa tới một tiếng, hắn đã đói bụng.

Thiết bị trong nhà bếp rất đầy đủ, nồi bát, thìa đĩa, dầu muối dấm chua, cái gì cũng có, Hồ Viện Viện còn rất cẩn thận mua thêm mì, nếu như muốn nấu bát mì, nguyên liệu cũng rất đầy đủ.

Nhưng Tôn Vấn Cừ chắc chắn sẽ không đi nấu.

Hắn đói bụng đến lúc không chịu nổi nữa, mới đứng dậy mở cửa tủ lạnh ra, quả nhiên, trong tủ lạnh còn có một thùng sữa chua, chắc cũng là Hồ Viện Viện mua.

Hắn cầm một hộp sữa chua ra uống.

Vị táo đỏ, thơm ngọt, ngon lành, quả thực khai vị thần khí.

Sau khi uống xong, Tôn Vấn Cừ nằm trên ghế sofa ôm Hoàng tổng, cảm thấy nếu như không ăn gì, tối nay mình sẽ không thể nào chịu nổi.

Hắn để Hoàng tổng lên trên ngực mình, chọc chọc mũi nó: "Con mèo béo chết bầm, biết nấu mì không?"

Hoàng tổng õng ẹo meo một tiếng, ôm lấy tay hắn.

"Mày biết làm gì hả?" Tôn Vấn Cừ thở dài, "Mày từ nhỏ đã ở cùng anh Phương Trì, ngày nào cũng nhìn cậu ấy nấu mì, thế mà không học được?"

Hoàng tổng gặm gặm đầu ngón tay hắn.

"IQ chừng này của mày," Tôn Vấn Cừ ngoắc ngón tay, "Không xứng đáng có trứng."

Cuối cùng, Tôn Vấn Cừ vẫn gọi đồ ăn ngoài, cơm vịt quay* thêm một bình canh dạ dày lợn, còn gọi cả thịt viên chiên xù với cải xanh, nước cam lạnh, bày kín một bàn.

Có điều, giờ khu hắn ở đã nằm ngoài phạm vi cửa hàng ship món ăn, cũng may là không nhiều, thêm phí giao đồ rồi bọn họ vẫn ship tới cho.

Một bữa đồ ăn ngoài mất một trăm, để Phương Trì biết được lại bị cằn nhằn nửa buổi.

Tôn Vấn Cừ nhét tiền tiêu vặt vào trong ví tiền, nhét vào được nửa lại dừng lại, lấy hết tiền trong ví ra đếm, vậy mà chỉ có hơn một ngàn tiền mặt.

Hắn chép miệng, từ lúc ba chặt đứt nguồn kinh tế của hắn, hắn cũng chỉ dùng một cái thẻ, bình thường trên người có bao nhiêu tiền mặt cũng không đếm, giờ đột nhiên nhớ ra thì thẻ của mình đã đưa cho Phương Trì rồi.... Vậy hơn một ngàn này là toàn bộ tiền của hắn?

Không sống nổi nữa.

Trở về ký túc xá, cả bọn lại tiếp tục chém gió, Phương Trì nhân lúc này đi tắm gội.

Buồng tắm trong ký túc xá rất nhỏ, nhưng thiết bị rất đồng bộ, cũng đều là mới hoàn toàn, tắm gội thật thoải mái.

Cậu tắm xong, đám người này mới bắt đầu hô hò đi tắm, tranh nhau thành một đám trước cửa phòng tắm, Phương Trì cười bò lên giường lấy điện thoại ra nhìn, Tôn Vấn Cừ không gửi tin nhắn cho cậu.

Ngược lại, lúc ăn cơm đã thêm bạn tốt với Trình Mạc, giờ có một tin nhắn của anh ta gửi tới.

- Đến đội leo núi làm chỉ đạo kỹ thuật đi.

Phương Trì chậc một tiếng, chưa trả lời.

Câu nói trước đó của Trình Mạc, cậu còn chưa suy nghĩ được rõ ràng, giờ vẫn cảm thấy cứ nghĩ tới người này là cả người đều khó chịu.

Đang định gửi tin nhắn cho Tôn Vấn Cừ, điện thoại Tôn Vấn Cừ đã gọi tới.

"Sắp ngủ à?" Phương Trì đổ người ra gối, nhận điện thoại.

"Chưa đâu, mới vừa ăn xong." Tôn Vấn Cừ nói.

"Mới vừa ăn xong? Không phải đã ăn xong từ lâu rồi à?" Phương Trì sững sờ.

"Nãy ăn cơm tối không ăn được mấy, mới vừa nãy đói bụng nên ăn thêm một bữa." Tôn Vấn Cừ cười.

"Béo mất thôi," Phương Trì nói, ngẫm lại liền hỏi, "Nấu mì à?"

"...Ừ, nấu mì." Tôn Vấn Cừ nói.

Phương Trì hơi dừng lại: "Anh lừa ai đấy, anh tự nấu mì? Tự anh nấu cho anh, giỏi lắm là đứng lên đi ba bước, mở cửa tủ lạnh ra, lấy một bình sữa chua, uống xong vứt bình sữa chua vào thùng rác anh cũng phải mất hai mươi phút để hạ quyết tâm."

Tôn Vấn Cừ không nói gì, cười không ngừng được bên đầu kia điện thoại.

"Gọi đồ ăn ngoài đúng không?" Phương Trì chép miệng, "Anh sớm muộn gì cũng có ngày lười đến mức đồ ăn ngoài cũng không muốn gọi."

"Hôm nay là bất ngờ thôi," Tôn Vấn Cừ vẫn luôn cười, "Không có tiền, ngày nào cũng ăn như thế, không đủ."

"Trong ví tiền của anh còn có một ngàn bảy mà, sao lại không có tiền?" Phương Trì lập tức nói.

"Ôi mẹ ơi," Tôn Vấn Cừ cười đến mức ho khan, "Cậu còn kiểm tra cả ví tiền tôi nữa?"

"Em chỉ nhìn xem anh còn bao nhiêu tiền thôi mà," Phương Trì nói, "Một ngàn bảy không lo ăn ở chỉ để tiêu vặt, dùng hai ba tháng cũng không có vấn đề gì."

"Không được," Tôn Vấn Cừ cười nói, "Gửi cho tôi ít tiền đi, tôi không có năm ngàn tiền mặt trong tay là cảm giác không ra nổi cửa."

Phương Trì không nói gì.

"Này," Tôn Vấn Cừ nói, "Phương Tiểu Trì thân mến, gửi cho tôi ít tiền đi."

"Phá gia chi tử," Phương Trì trở mình quay mặt vào tường, "Anh biết bạn học trong ký túc xá em không, mấy người đều là mỗi tháng chỉ có khoảng một ngàn tiền sinh hoạt phí thôi."

"Tôi cũng không phải sinh viên," Tôn Vấn Cừ nói, "Lúc tôi là sinh viên, một tháng có thể tiêu một vạn tám ngàn."

"Aiii," Phương Trì bất đắc dĩ thở dài, "Đồ bại gia."

"Giờ cậu ngang ngược thật đấy." Tôn Vấn Cừ lại cười vui vẻ.

"Thôi, từ từ đi, anh đang quen tiêu tiền như nước," Phương Trì hơi do dự, "À... anh đi nhìn cái ổ mèo kia của Hoàng tổng đi."

"Ổ mèo?" Tôn Vấn Cừ ngây người, "Giờ ở đây trời nóng, nó còn chưa ngủ."

"Không bảo anh đi ổ mèo nhìn Hoàng tổng, là bảo anh đi nhìn ổ mèo, ở trong không phải có một cái đệm nhỏ à," Phương Trì xoa mũi, "Phía dưới đệm có một cái phong bì."

Tôn Vấn Cừ không nói gì, qua một lúc mới nghe thấy tiếng hắn giật mình: "Mẹ nó, cậu vậy mà bỏ tiền ở đây? Cậu cũng giỏi thật đấy!"

"Tiền dự phòng mà," Phương Trì cười, "Trước đây tiền dự phòng của em đều đặt ở trong đôi giày chạy nát nhất của em."

"...Dự phòng bao nhiêu?" Tôn Vấn Cừ hỏi.

"Năm ngàn," Phương Trì nói, "Anh cầm đi, giờ có thể ra ngoài được rồi đúng không?"

Tôn Vấn Cừ không nói gì, sau một lúc mới nhẹ giọng nói: "Này, tôi phát hiện ra cậu đáng yêu thật sự, Phương Trì ạ."

"Có tiền rồi mới khen em." Phương Trì cười nói.

"Vậy tôi rút lại." Tôn Vấn Cừ nói.

"Anh dám," Phương Trì liếc mắt nhìn bên kia phòng ký túc, mấy đứa kia cuối cùng đã sắp xếp xong thứ tự vào tắm, giờ đang tắm gội hoặc gọi điện thoại, không ai chú ý tới bên cậu, cậu nhỏ giọng nói, "Này, em muốn nhìn anh, mở video lên đi."

"Cậu đang dùng lưu lượng," Tôn Vấn Cừ nói, "Cậu là người biết chi tiêu lắm cơ mà."

"Giờ dùng một ngày đã, bọn em có mạng của trường, không cho dùng wifi, nhưng mà Trương Vũ biết làm," Phương Trì nói, "Nó bảo ngày mai làm thử là dùng được."

"Được rồi." Tôn Vấn Cừ nói.

Cúp điện thoại rồi, đề nghị video của Tôn Vấn Cừ gửi tới.

Phương Trì cắm tai nghe, quay mặt vào tường dùng một tay chống đầu, như vậy có thể dùng người để chắn đi màn hình điện thoại di động, tuy là cậu không che thì cũng không ai nhìn thấy, nhưng vẫn phải phòng có người trúng gió rồi bò lên giường cậu.

Video hơi giật, có điều lúc Phương Trì nhìn thấy mặt Tôn Vấn Cừ, vẫn trở nên kích động, chỉ muốn nhào tới ôm một cái.

"Ký túc xá có máy điều hòa không?" Tôn Vấn Cừ đang uống sữa chua.

"Không, có quạt điện." Phương Trì nói, "Buổi tối không sao, không nóng."

"Cởi áo ra đi." Tôn Vấn Cừ nói.

Phương Trì ngây người, giọng Tôn Vấn Cừ có hơi thấp, nghe rất hấp dẫn, hơn nữa video lại hơi giật, như ngưng lại hai mắt hơi híp lại của hắn trên màn hình, nét lười biếng mê hoặc kia khiến Phương Trì lập tức khô nóng cả người.

Cậu do dự nửa buổi, cũng ngại ngùng cởi áo, đợi đến lúc hình ảnh đã khôi phục lại bình thường, Tôn Vấn Cừ đã ôm Hoàng tổng vuốt lông.

"Không cởi à?" Tôn Vấn Cừ ngoái đầu lại, cà cà mặt trong lông Hoàng tổng, cười nói.

"Em vẫn đang ở phòng ký túc xá mà," Phương Trì nhỏ giọng nói, tuy là cởi áo cho dù là giữa cậu và Tôn Vấn Cừ, hay là cậu ở trong ký túc xá, đều rất bình thường, nhưng cậu vừa nghĩ tới lời nói và vẻ mặt của Tôn Vấn Cừ, lại nghĩ tới cởi áo cũng không chỉ giới hạn trong nghĩa là cởi áo, liền có cảm giác như đang đùa giỡn lưu manh trước mặt toàn bộ người trong ký túc xá, chỉ tưởng tượng thôi mặt đã sắp đỏ hết lên, "Anh đừng trêu em."

"Cậu đòi phải video mà," Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, "Cậu không phải bảo là tôi vừa đi là cậu bình tĩnh được à."

"Em đánh giá thấp dược hiệu của anh rồi," Phương Trì gãi đầu, "Anh..."

Còn chưa nói hết câu, cửa ký túc bị gõ vang, Trương Vũ đi qua mở cửa, người đi vào là lớp trưởng tạm thời của bọn họ.

"Lớp trưởng đến, hình như nói chuyện tập quân sự ngày mai," Phương Trì ngồi dậy, "em đi nghe một lúc đã."

"Đi đi," Tôn Vấn Cừ ngáp, "Tôi đi ngủ."

"Ngủ ngon," Phương Trì nhỏ giong nói, "Hôn một cái."

Tôn Vấn Cừ cầm điện thoại di động, hôn một cái với máy ảnh, Phương Trì lập tức cảm thấy bụng dưới như thế cỏ lông chim đảo qua, rung động một hồi, nhanh chóng cũng hôn một cái với camera, rồi tắt video đi.

Tôn Vấn Cừ ném điện thoại di động lên trên bàn uống nước, ôm Hoàng tổng tiếp tục chui trong sofa xem tivi.

Hắn hơi mệt, nhưng lại không muốn động đậy, từ chỗ này tới phòng ngủ, đường xá có hơi xa xôi cách trở.

Có điều, bên trong tivi đang chiếu gì, hắn cũng không biết, chỉ là mở tivi nghe âm thanh mà thôi, trong đầu vẫn luôn quanh quẩn chuyện bộ lọ chưa nung xong kia, thi thoảng còn xen lẫn nụ cười của Phương Trì.

Hắn vốn cảm thấy, Phương Trì đi học rồi sẽ không ảnh hưởng gì tới hắn, trạng thái hiện giờ còn làm hắn rất bất ngờ.

Trong lòng có hơi trống rỗng.

Điện thoại di động trên bàn uống nước kêu, hắn híp mắt lại nhìn, là Tôn Gia Nguyệt.

Ngáp một cái, hắn đổ người ra ghế sofa, nhắm hai mắt lại, cũng không nghe điện thoại.

Tôn Gia Nguyệt bình thường không có việc gì sẽ không tìm hắn, nhưng hiện giờ hắn không muốn nghe điện thoại, cũng không muốn tiêu tốn thần kinh, lần này Phương Trì đi, hắn cảm giác như thể chó nhà mình nuôi bị mất, có hơi mất tinh thần.

____________________________________________________________________________________________

*cơm vịt quay:



*canh dạ dày lợn:



*thịt viên chiên xù


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui