Phi Lai Hoành Khuyển



Trình Mạc vẫn đang chờ tin của Phương Trì, thế nhưng lại cũng không thấy thúc giục gì, thứ anh ta muốn có cũng không tính là phiền phức, chỉ là mấy chuyện như tên của Tiếu Nhất Minh, giờ đang học ở trường nào, có bạn trai hay không, có điều Tiếu Nhất Minh cũng chưa cho bất cứ tin tức gì cả, cậu cũng không có cách nào trả lời cho Trình Mạc được.

"Tao thấy anh ta có vấn đề về thần kinh." Tiếu Nhất Minh tổng kết rất ngắn gọn.

"Vậy tao cứ chuyển câu này cho anh ta?" Phương Trì hỏi.

"Đừng." Tiếu Nhất Minh nở nụ cười, "Thế cũng bất lịch sự quá, thì cứ nói là giờ tao không có thời gian kết bạn, bạn bè bình thường cũng không có thời gian, đây là nói thật, tao hai hôm trước vừa xin được việc làm thêm rồi."

"Việc làm gì?" Phương Trì không ngờ Tiếu Nhất Minh lại hành động nhanh vậy.

"Một gia sư dạy kèm tại nhà, với khu vui chơi trẻ em trong trung tâm thương mại, cuối tuần đi làm nhân viên an ninh," Tiếu Nhất Minh nói, "Mày nói xem giờ tao còn thời gian đâu mà quen ai nữa."

"Vậy ngộ nhỡ anh ta chỉ muốn biết thôi, cũng không muốn làm quen với mày thì sao?" Phương Trì cảm thấy Trình Mạc cũng rất ổn, liền trôi chảy mà nói một câu.

"Hỏi thăm nửa buổi còn không muốn quen tao, vậy tao càng không quan tâm chứ sao, quá mất mặt." Tiếu Nhất Minh nở nụ cười.

"...Được rồi," Phương Trì thở dài, "Tao cứ nói mày không có thời gian là được."

"Ừ," Tiếu Nhất Minh cười, "Mày với chú Tôn thế nào rồi?"

"Rất tốt," Phương Trì gãi đầu, "Tao giờ đang làm quen một chút, nhưng tập quân sự vừa xong, anh ấy sẽ tới đây chơi hai ngày, rồi cùng tao quay về....sau mấy ngày như thế, chắc tao lại làm quen lại?"

"Vậy cũng làm quen một lần nữa chứ sao," Tiếu Nhất Minh nói, "Đây là chứng minh hai người đang yêu nhau còn gì."

"Mày biết nói chuyện quá đi," Phương Trì nở nụ cười, "Vậy tao nói rõ trước, mày làm thêm một lúc mấy việc cũng phải để lại thời gian, bọn tao tập quân sự còn hai ngày nữa thôi, xong rồi tao qua tìm mày đi chơi."

"Ừ, không thành vấn đề." Tiếu Nhất Minh nói.

Tập quân sự ở trường xong rồi, dễ dàng hơn so với Phương Trì tưởng tượng nhiều, cường độ còn không nặng bằng tập quân sự hồi bọn họ học cấp ba, nhưng mà chơi rất vui, thời gian bắn bia gì đó cũng nhiều hơn, trước lúc kết thúc còn để cho bọn họ bắn CS người thật một lần.

Câu trả lời của Tiếu Nhất Minh, cậu vẫn chưa nói cho Trình Mạc, cứ cảm thấy quá tổn thương lòng người, Trình Mạc coi như không phải thầm mến hai ba năm này, thì ít nhất cũng đã ghi nhớ hai ba năm, kết quả là Tiếu Nhất Minh lại không nể mặt mũi gì như vậy...

Cùng ngày tập quân sự kết thúc, Trình Mạc liền chặn Phương Trì lại trước bàn ăn trong nhà ăn.

"Cậu làm việc rề rà thật đấy," Trình Mạc thả khay thức ăn xuống trên bàn, ngồi đối diện cậu.

"Tôi không muốn làm anh thất vọng thôi." Phương Trì cúi đầu ăn cơm.

"...Cậu ấy có bạn trai rồi?" Trình Mạc hỏi, ngẫm lại còn nói thêm, "Đây cũng không coi là làm tôi thất vọng."

"Không," Phương Trì liếc mắt nhìn y, "Nó không có thời gian để ý đến anh."

"Cái gì?" Trình Mạc ngây người.

"Nó bận lắm, làm một lúc hai ba việc không có thời gian." Phương Trì nói.

"Tôi cũng có định làm gì đâu, chỉ muốn biết cậu ấy..." Trình Mạc nói được nửa thì ngừng, nhìn chằm chằm Phương Trì một lúc lâu, "Nghe câu này của cậu, cậu ấy cũng học ở đây đúng không?"

"Ơ?" Phương Trì nhìn y.

"Nếu không phải ở đây, cậu ấy sao lại nghĩ đến đi làm thêm không có thời gian được? Không ở đây, cùng lắm là thêm bạn tốt rồi nói vài câu," Trình Mạc cười nhích lại trước mặt cậu, "Đồ bóp d*i đồng đội, nói đi, cậu ấy học ở trường nào?"

"Mẹ kiếp," Phương Trì không ngờ Trình Mạc lại phản ứng nhanh như thế, cũng không biết nên nói gì cả, "Anh đi thi trường cảnh sát được đấy."

"Không nói cũng không sao," Trình Mạc nhìn có vẻ tâm trạng không tệ lắm, bắt đầu ăn cơm, "Không sao cả."

Trình Mạc không cố truy hỏi, Phương Trì thở phào nhẹ nhõm, cũng không xen vào chuyện này nữa.

Lập tức sẽ nghỉ quốc khánh, không ít bạn học hai ngày nay đã chuẩn bị để nhanh chóng về nhà, Phương Trì không vội, theo kế hoạch của cậu, ngày mai sẽ tìm Tiếu Nhất Minh chơi, ngày kia Tôn Vấn Cừ lái xe lại đây, hai người bọn họ chơi ở đây hai ngày rồi cùng nhau quay về.

Cậu đã nói với ông bà là Thủy Cừ mấy ngày quốc khánh sẽ tới chơi, bà nội cũng đã dọn dẹp lại phòng, còn hô hào muốn đi chợ, mua thức ăn ngon.

Sáng sớm dậy khỏi giường, Tiếu Nhất Minh gọi điện tới, hỏi cậu đi bằng gì qua, hai người hẹn chín giờ rưỡi gặp nhau ở cửa cây xăng trường Tiếu Nhất Minh.

Phương Trì ngáp một cái, cảm thấy thật ra những ngày tháng này cũng không phải quá khó sống, chớp mắt cái đã qua nửa tháng, chuyện ngày hôm đó Tôn Vấn Cừ đưa cậu tới vẫn còn mới tinh rõ ràng, giờ lại sắp gặp mặt nữa.

Cũng không có gì mà!

Tết Dương lại được nghỉ, Tết Âm lại nghỉ, gặp mặt cũng không có gì khó, còn có cả cuối tuần nữa.

Phương Trì cười ha ha trên giường mấy tiếng.

Từ chỗ này đến bên trường Tiếu Nhất Minh, không ngồi xe ôm được, bởi vì phải đi qua nội thành, xe máy không được vào, phải ngồi xe buýt hoặc là gọi xe.

Phương Trì đợi ở bến xe buýt một lúc, rồi quay người đi thêm mấy trăm mét, đến cổng một khu dân cư gọi xe.

Bến xe buýt toàn bộ là sinh viên trường cậu, ra ngoài chơi, đến bến xe, chen chúc đến mức bến xe buýt cũng sắp không thấy đâu, chen lên xe được không chừng đã tới luôn chín giờ rưỡi.

Người bắt xe trên đường cũng đông đúc y như vậy, cuối cùng lúc đến được chỗ trường Tiếu Nhất Minh, cũng đã hơn mười giờ, Tiếu Nhất Minh đang ngồi ở một bệ đá ven đường chơi điện thoại, mặc áo phông quần shorts, trên chân đi đôi dép xỏ ngón màu xanh da trời.

"Này," Phương Trì đá hòn đá nhỏ về phía cậu, hòn đá đập lên chân cậu, "Giờ mày đã không còn hình tượng gì thế này rồi à."

"Cũng chẳng có ai nhìn," Tiếu Nhất Minh cười đứng lên, phủi quần, "Đường đông à?"

"Ừ," Phương Trì nhìn về hướng cổng chính trường Tiếu Nhất Minh, cổng trường từ xa trông đã rất khí thế, cổ hương cổ sắc như thể cổng thành, cậu lấy điện thoại di động ra chụp mấy tấm, "Cổng chính trường đại học xịn sò trông cũng như đồ cổ."

"Đi vào đi dạo trước không?" Tiếu Nhất Minh nói, "Hôm nay không có ai cả."

"Ừ," Phương Trì gật đầu, "Mày không về nhà à?"

"Không về," Tiếu Nhất Minh thở dài, "Tết rồi nói sau đi."

"Còn đủ tiền không?" Phương Trì lại hỏi.

"Đủ," Tiếu Nhất Minh nói, "Mày đừng có lo nữa, không đủ tao đảm bảo sẽ tìm mày."

Hai người vừa tán gẫu vừa đi về hướng cổng chính, khu này cũng không khác khu đại học thể thao lắm, đều là buôn bán ăn theo trường đại học, có điều đa phần sinh viên đều đã về nhà rồi, người xung quanh cũng không coi là nhiều.

Khu bên này cũng có không ít xe ôm, đều đang chờ chở sinh viên, bên này gần ga tàu, còn không phải đi qua nội thành, cho nên rất nhiều sinh viên đều ngồi xe ôm đến ga tàu, xe ôm cũng nhiều hơn bên đại học thể thao.

Phương Trì còn có thể nghe thấy phía sau có tiếng xe ôm đi theo, bọn họ đi hai bước, có thể nghe thấy tiếng động cơ xe gắn máy, ầm ầm mà đi theo cùng.

Phương Trì cảm thấy ánh mắt của người xe ôm này không được tốt lắm, cậu và Tiếu Nhất Minh vừa nhìn cái là biết sẽ không ra ngoài, lại vẫn cứ bám theo như thế....

Cậu quay đầu lại liếc mắt nhìn, vừa khéo xe ôm cũng đang rồ ga theo cùng, nhìn thấy cậu quay đầu lại, liền dừng cách đó mười mét.

Đây không phải là xe ôm, Phương Trì vừa nhìn thấy xe liền ngây người, đây là chiếc Kawasaki Ninja 250*, người trên xe cũng không mặc quần áo của xe ôm, đội mũ bảo hiểm không nhìn rõ mặt...nhưng Phương Trì thấy người này có đeo bảo hộ cổ tay.

Phía trên còn in cả phù hiệu của đại học thể thao.

"Má nó?" Phương Trì trợn tròn hai mắt, hơi khó tin mà nhìn chằm chằm người này.

Trăm phần trăm là Trình Mạc!

Đây là bám đuôi?

Theo dõi?

Thần kinh à!

Biến thái đi xe máy!

"Sao thế..." Tiếu Nhất Minh cũng quay đầu lại theo, lúc nhìn thấy người phía sau cũng ngây người, "?"

"Mẹ nó đây là... chuyện này..." Phương Trì nhìn chằm chằm vào Trình Mạc.

Trình Mạc đội mũ bảo hiểm, vẻ mặt thế nào cũng không nhìn rõ, nhưng lúc hai người bọn họ đều quay đầu lại rồi, Trình Mạc vặn tay ga, quay đầu xe một cái định lái bỏ đi.

"Trình Mạc!" Phương Trì gọi một tiếng, xông tới một phát bắt được cánh tay y.

Trình Mạc không nói gì, xe còn đang lái chầm chậm đi, Phương Trì đành phải nhấc chân nhảy lên chỗ ngồi phía sau, "Anh làm chuyện gì đây? Anh theo dõi tôi đấy à?"

"Nhỏ giọng thôi," Trình Mạc đẩy mũ bảo hiểm, cuối cùng cũng mở miệng, "Không thể coi như vô tình gặp được à?"

"Vô tình gặp được cái gì? Vô tình gặp được ở đây có khó tin quá không!" Phương Trì quả thực không thể nào hình dung được cảm xúc của cậu về người này.

"Vậy thì giới thiệu một chút chứ sao." Trình Mạc dừng xe lại.

"Tôi..." Phương Trì quay đầu lại nhìn về phía Tiếu Nhất Minh, Tiếu Nhất Minh đã tới đây rồi, cậu xuống xe: "Chuyện này giới thiệu kiểu gì được?"

"Để tôi tự làm," Trình Mạc tháo mũ bảo hiểm ra, nhìn qua gương xe rồi quay người lại duỗi tay về phía Tiếu Nhất Minh, "Xin chào, anh là Trình Mạc."

"Tôi là..." Tiếu Nhất Minh rõ ràng là ngạc nhiên, do dự một lúc rồi mới đưa tay ra, "Tiếu Nhất Minh."

Trình Mạc cười, "Cuối cùng cũng biết được tên em."

"Anh đang chặn đường kìa." Tiếu Nhất Minh nói.

"Hả?" Trình Mạc quay đầu lại liếc mắt nhìn, xe y đang dừng ở giữa đường, chặn lại một chiếc xe đẩy hàng, y nhanh chóng đẩy xe lên ven đường.

"Chính là anh ta à?" Tiếu Nhất Minh nhân lúc này hỏi thật nhanh một câu.

"Ừ," Phương Trì gật đầu, nhỏ giọng nói, "Mẹ nó, tao thật sự không biết anh ta bám theo tới đây."

"Làm sao bây giờ?" Tiếu Nhất Minh nhìn y.

"Tao cũng không biết," Phương Trì cũng nhìn y, "Ấn tượng của mày về anh ta thế nào? Nếu không quá tệ, hay là nói chuyện vài câu?"

"Đột ngột như thế, tao làm sao có thời gian sắp xếp ấn tượng gì được." Tiếu Nhất Minh nói.

Trình Mạc dừng xe xong liền đi tới, cười với Tiếu Nhất Minh: "Ngại quá, Phương Trì cái gì cũng không nói, nên anh đành theo tới."

"Cái gì kia..." Tiếu Nhất Minh có vẻ là hơi lúng túng, "À."

"Anh cũng không có ý gì khác," Trình Mạc nói, "Anh là trước đây lúc cậu ta thi đấu... Chắc Phương Trì kể với em rồi đúng không?"

Tiếu Nhất Minh gật đầu: "Ừ."

"Vốn là anh cũng không nghĩ gì đâu, chỉ cảm thấy, chắc là rất có duyên?" Trình Mạc nhìn cậu, "Có thể cho anh cách liên lạc được không?"

"Hả?" Tiếu Nhất Minh ngước mắt lên nhìn y, "À."

Trình Mạc cười, không nói gì nữa, ba người đứng thành vòng tròn sắp được mười giây, y lại nói một câu: "...Cho anh đi..."

"À." Tiếu Nhất Minh giờ mới cúi đầu lấy điện thoại mình ra.

Thêm bạn tốt xong, Trình Mạc cất điện thoại đi: "Anh đi đây."

"Đi à?" Phương Trì hỏi, cậu còn nghĩ là Trình Mạc sẽ cố ép kéo đi ăn bữa cơm, giờ lại dứt khoát mà đi như thế?

"Ừ," Trình Mạc gật đầu, rồi nhìn Tiếu Nhất Minh, "Có thời gian thì liên hệ."

"Được." Tiếu Nhất Minh đáp.

Trình Mạc phất tay một cái, đi về trước quay đầu xe, vặn tay ga lái đi.

Phương Trì giờ mới nhớ ra chưa hỏi anh ta xem cái xe này của anh ta là từ chỗ nào tới.

"Ôi," Tiếu Nhất Minh giật giật cổ áo, "Ngượng chết tao rồi."

Phương Trì ngẫm lại liền thấy buồn cười, vừa cười vừa hỏi: "Giờ có ấn tượng gì chưa?"

"Cũng được, làm quen thôi không có vấn đề gì," Tiếu Nhất Minh lấy tay quạt quạt, "Tao mời mày đi ăn ít đồ mát đi, bình tĩnh lại."

"Ừ." Phương Trì càng nghĩ lại càng buồn cười, cười một tràng không ngừng được.

"Đủ rồi đấy," Tiếu Nhất Minh cười nói, "Không yên được à, tao còn chưa bao giờ cười mày đâu."

"Tao có gì buồn cười đâu." Phương Trì chép miệng.

"Mày còn gọi chú Tôn là ba đúng không?" Tiếu Nhất Minh quay phắt đầu lại.

Phương Trì sững sờ, nhếch miệng nửa buổi cũng không nói nên lời.

Tiếu Nhất Minh liền chép miệng: "Xem ra là thật, lúc mày bảo tao gọi chú tao cũng đã cảm giác được rồi, hai người bọn mày cũng biết chơi thật..."

"Ai!" Mặt Phương Trì lập tức đỏ lên.

Trình Mạc và Tiếu Nhất Minh sau đó có liên lạc hay không, Phương Trì không hỏi, cậu không để ý hỏi, ba Tôn sắp qua đây rồi, cậu từ đêm hôm trước đã mất ngủ, trong đầu ngập tràn mong chờ.

Đến sáng hôm sau mới ngủ được.

Lúc Tôn Vấn Cừ gọi điện thoại tới, cậu bất thình lình nhảy dậy từ trên giường, suýt nữa ngã xuống đất.

"Anh đến rồi à?" Phương Trì hỏi.

"...Không, đang ở trạm nghỉ chân, mới mấy giờ mà đã tới được?" Tôn Vấn Cừ cười nói.

"Ôi, làm em sợ chết đi được, em còn tưởng em ngủ quên rồi," Phương Trì nhìn đồng hồ, vừa mới qua chín giờ.

"Ngủ thẳng đến chín giờ đâu phải phong cách của cậu." Tôn Vấn Cừ nói.

"Đêm hôm qua em không ngủ," Phương Trì xoa mũi, "Giờ em dậy đây."

"Ngủ tiếp một lúc đi, tôi phải qua trưa mới đến nơi." Tôn Vấn Cừ nói.

"Tỉnh rồi không ngủ được nữa," Phương Trì cười ha ha, "Chốc nữa anh đến em dẫn anh đi ăn đồ ngon, em đã đi thử kha khá rồi."

"Ừ." Tôn Vấn Cừ cười.

Con đường cao tốc này, trước đây lúc đưa Phương Trì tới và lúc mình trở về đều không cảm thấy dài lắm, mà ngày hôm nay Tôn Vấn Cừ cứ cảm giác không biết bản thân có đi nhầm đường không, lái nửa ngày rồi cũng chưa tới.

Trên đường, hắn dừng ở trạm nghỉ chân hai lần, đi vệ sinh, mua ít đồ ăn vặt ăn lúc lái xe.

Xe vẫn là con Cayenne không biết Mã Lượng lôi từ đâu ra kia, lái dù sao cũng rất thoải mái, chỉ là lái như không có tốc độ, đi mãi cũng chẳng tới nơi.

Gần hai giờ, Tôn Vấn Cừ rút cuộc cũng nhìn thấy biển trạm thu phí đường cao tốc, lúc dừng xe xếp hàng, điện thoại Phương Trì tới.

"Đến chưa?" Phương Trì hỏi to, ""Lái xe con bọ hay là xe khác?"

"Chú Lượng Tử mượn cho xe Cayenne," Tôn Vấn Cừ nói, "Đã ở trạm thu phí cao tốc rồi, chuẩn bị trả tiền."

"Giờ à?" Phương Trì lại hỏi.

"Ừ," Tôn Vấn Cừ đáp, xe phía trước đi rồi, hắn vừa lái xe qua vừa lấy tiền, "Đóng tiền, chốc nữa lại gọi cho cậu."

"Được." Phương Trì ngắt điện thoại.

Tôn Vấn Cừ đưa tiền xong, lái xe ra khỏi trạm thu phí, dừng bên đường.

Đang định sửa sang lại một đống tiền lung tung cùng với đồ ăn vặt, có người đập một cái lên cửa kính ghế phụ.

Hắn sợ hết hồn, ngẩng đầu lên liền thấy Phương Trì ở ngoài cửa xe, mặt tươi cười rạng rỡ.

"Sao cậu lại ở đây!" Tôn Vấn Cừ giật mình nhìn cậu, mở khóa xe.

"Đến đón anh chứ gì nữa," Phương Trì kéo cửa xe ra, mông còn chưa đặt lên được xe đã nhào về người hắn, hôn mạnh lên môi hắn hai cái, "Vậy là có thể gặp anh sớm hơn một chút."

"Cậu tới thế nào?" Tôn Vấn Cừ cười, nâng mặt cậu lên xoa xoa.

"Bắt xe đến," Phương Trì cười đến mức hai mắt cũng không thấy đâu, "Bất ngờ không?"

"Bất ngờ cực kỳ luôn, tôi còn tưởng cậu cùng lắm là tới ngã tư trường học các cậu canh thôi." Tôn Vấn Cừ nói.

"Em thấy dù sao thì chờ trong ký túc xá cũng chẳng có việc gì nữa, nên dứt khoát đến đây luôn," Phương Trì tươi cười hớn hở, "Nên gọi xe tới luôn, tài xế còn tưởng em đi đón bà xã nữa, hào hứng quá mà."

"Vậy giờ đến trường học các cậu luôn hay là đi đâu?" Tôn Vấn Cừ khởi động xe.

"Đi ăn gì trước đi," Phương Trì lấy từ đâu đó ra miếng socola ra, bóc vỏ rồi đưa tới bên miệng hắn, "Anh có đói không?"

"Không đói," Tôn Vấn Cừ cắn miếng socola, "Không thì cậu lái đi, tôi nghỉ một lúc."

"Ừ." Phương Trì nhảy xuống xe, đổi chỗ cho hắn.

Tôn Vấn Cừ gầy đi, Phương Trì cảm thấy Tôn Vấn Cừ một khi gầy đi liền nhận ra được rất rõ ràng, gần đây có lẽ là hắn đã mệt ngất ngư, còn có hai tháng nữa là bộ đồ gốm kia phải đi tranh giải, giờ chính là giai đoạn căng thẳng bận rộn nhất.

"Anh lại gầy đi rồi," Phương Trì lái xe lên đường vào nội thành, nhìn qua hắn.

"Vậy không phải tốt lắm à," Tôn Vấn Cừ ngáp một cái, "Đỡ cho cậu phải suốt ngày lo tôi béo."

"Mệt lắm đúng không, anh không phải bảo là chỉ cần nói với kỹ thuật viên làm thế nào là được rồi à?" Phương Trì hỏi.

"Thế cũng phải đứng canh chứ, nhỡ nung hỏng hoặc là nung không ra được màu sắc mong muốn," Tôn Vấn Cừ nhắm mắt lại, "Chủ yếu vẫn là vì nhớ cậu."

"Câu này em thích nghe." Phương Trì lập tức nở nụ cười.

Cậu dẫn Tôn Vấn Cừ đến một nhà hàng không lớn lắm, là Hà Đông Bảo giới thiệu cho, anh ta là người địa phương, còn rất thích ăn linh tinh trên đường, những nơi này đều hiểu rất rõ.

Đây là nhà hàng cá ven sông, đủ loại cá làm cực kỳ ngon, Tôn Vấn Cừ rất thích ăn cá, Phương Trì cảm thấy hắn sẽ thích.

Dừng xe trong bãi đậu xe của nhà hàng xong, Phương Trì phát hiện ra Tôn Vấn Cừ đã ngủ rồi.

Mỗi lần nhìn thấy Tôn Vấn Cừ ngủ trên xe, cậu đều cảm thấy rất đau lòng, kiểu người đã quen yếu ớt lớn lên như Tôn Vấn Cừ, một người cứ tùy theo tính tình mà sống nhiều năm như vậy, tự nhiên mệt mỏi thành thế này, nhìn mà cảm thấy nóng ruột.

Phương Trì không vội đánh thức hắn, chỉ dừng xe mà lẳng lặng ngồi nhìn, cũng không dám tắt điều hòa trong xe đi, trời tháng mười đã không còn nóng như lúc nghỉ hè nữa, thế nhưng loại người mùa hè cũng phải bật điều hòa 20 độ quấn chăn ngủ như Tôn Vấn Cừ, điều hòa vừa tắt đi cái chắc chắn sẽ dậy ngay lập tức.

Cậu ngắm nhìn gò má Tôn Vấn Cừ.

Tuy rằng trước đó vừa mới cảm thấy nửa tháng này trôi qua rất nhanh, mà bây giờ lúc nhìn thấy Tôn Vấn Cừ, cậu lại cảm thấy đã lâu lắm rồi không được nhìn thấy hắn.

Từng cái nhìn đều rất thân thuộc, cũng vẫn làm cậu động lòng như trước.

Đẹp đẽ.

Ngắm thế nào cũng không ngắm đủ..

Còn có thể tim đập nhanh, còn có thể thở bất ổn.

Còn có thể sẽ....phất cờ.

Phương Trì có hơi bất đắc dĩ mà thở dài khe khẽ, đối với cậu, Tôn Vấn Cừ quả thực chính là một cái công tắc, làm cho cậu chuyển đổi không ngừng giữa thanh niên lành mạnh và lưu manh không biết xấu hổ.

Phương Trì không biết mình đã cầm cờ như người dẫn đầu đoàn diễu hành mà ngắm Tôn Vấn Cừ bao lâu, Tôn Vấn Cừ rút cuộc cũng nhíu mày, mơ mơ màng màng hừ hai tiếng rồi hé ra một con mắt.

"Tỉnh rồi à?" Phương Trì nhỏ giọng hỏi.

"Đến rồi?" Tôn Vấn Cừ nhắm mắt lại chậm rãi xoay người.

"Đến từ lâu lắm rồi," Phương Trì nói, "Em thấy anh ngủ say quá nên không gọi anh dậy."

"Tối hôm qua tôi cũng không tài nào ngủ được," Tôn Vấn Cừ cười, ngồi thẳng dậy, rút tờ giấy ướt ra lau mặt, "Buồn ngủ chết tôi rồi."

"Vậy thì đi ăn cơm đi đã," Phương Trì nhìn qua xung quanh, đã qua giờ ăn cơm, bãi đậu xe không còn mấy xe nữa, có hơi không kín đáo, nhưng cũng không có ai, cậu lại gần kéo cánh tay Tôn Vấn Cừ về phía mình, "Em hôn cái nào."

Tôn Vấn Cừ cười, chóp mũi cọ nhẹ nhàng lên chóp mũi cậu, hôn lên môi cậu.

Giây phút bờ môi mềm mại ướt át dán lên, Phương Trì cảm thấy công tắc lưu manh đâu chỉ có được bật, mà còn bị chỉnh đến mức mạnh nhất.

Cùng lúc đầu lưỡi tiến vào miệng Tôn Vấn Cừ, tay cậu cũng len vào trong áo Tôn Vấn Cừ.

Hơi thở quen thuộc, xúc cảm quen thuộc, khiến hơi thở cậu trong chốc lát đã không còn nghe lời nữa.

Giữa môi răng đều là ý loạn tình mê.

...

*Kawasaki ninja 250:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui