Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Keng ~~~~~~~~~~~~~~!!!

Ngay sau khi những quả chùy khí và kiếm khí va đập vào nhau rồi tan biến trong không khí, “roẹt” một cái, Diệp Thiên Hành đã xuất hiện ngay trên đỉnh đầu của Dương Kiệt, hai tay nắm chặt cán kiếm theo thế thái sơn áp đỉnh bổ thẳng vào đầu đối phương.

Dương Kiệt không chút e dè vung lên chống đỡ, hai vũ khí va đập vào nhau vang lên tiếng ma sát giữa kim loại ghê rợn tới nỗi sởn cả tóc gáy, đóm lửa tung bắn tứ tóe.

Diệp Thiên Hành vẫn giữ lấy tư thế đó dùng sức ghìm mạnh xuống, cả hai từ trên không trung tựa như thiên thạnh lao thẳng xuống mặt đất ở phía dưới.

Rầm ~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Khói bụi tung bắn tứ phía, hai chân của Dương Kiệt gần như khảm sâu vào bề mặt mặt đất, cơ thể có chiều hướng không ngừng lún sâu xuống.

“ AAAAAAAAAAA ~~~~~~~~~~~~~!!!” Dương Kiệt cắn chặt răng, gân xanh nổi đầy trên trán dốc hết toàn bộ sức lực bú sữa của mình hất tung Diệp Thiên Hành ra xa, thoát khỏi thế giằng co gây bất lợi cho mình.

Vù ~~~~~~~~~~~~~!!!

Diệp Thiên Hành vừa mới nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, cơ thể tựa như tên bắn thêm lần nữa lao thẳng về đối thủ tiếp tục tung đòn phủ đầy.

“ Mẹ kiếp, tưởng bố mày dễ ăn lắm hả? Bố mày cho mày thành tổ ong luôn, đỡ nè ~~~~!!!” Tay xoay nút công tắc một cái, hai tay Dương Kiệt lập tức xuất hiện hai cây bí thủ có hình dáng giống như cây phi tiêu, không chút do dự chọi thẳng về phía Diệp Thiên Hành.

Roẹt ~~~ roẹt ~~~ roẹt ~~~~~~~~~!!!

Hai cây bí thủ vừa mới rời khỏi tay Dương Kiệt lập tức nhân bản lên thành hàng chục hàng trăm cây khác, tựa như trận mưa tên chi chít khiến đối thủ cũng phải cảm thấy tê tái cả da đầu.

Quả thật, nhìn thấy cảnh tượng đó, Diệp Thiên Hành không kềm được phải biến sắc.

Không dám dùng tấm thân máu thịt của mình để thử thử độ sắc nhọn của những cây bí thủ đang bắn tới, Cùng Cực Cự Giải Kiếm lập tức được ném ra ngay phía trước, hai tay múa mây tạo thành dấu ấn kỳ lạ, miệng hét lớn: “ Bát Kiếm Đồng Quy, mở ~~~~~~~~!!!”

Cùng Cực Cự Giải Kiếm giống hệt như những cây bí thủ của Dương Kiệt cũng được nhân bản lên, chỉ là không nhiều như của đối phương, chỉ khoảng 10 cây là cùng.

Mười thanh Cùng Cực Cực Giải Kiếm dựng đứng thẳng lên, sắp xếp thành hình tròn xoay chuyển liên hồi, tựa như một tấm khiên kiên cố che chắn ngay trước mặt Diệp Thiên Hành.

Keng ~~~~ keng ~~~~ keng ~~~~~~………….!!

Những cây bí thủ chạm vảo bề mặt “tấm khiên” lập tức bị đẩy bật trở về, bản thân Diệp Thiên Hành cũng không dễ chịu chút nào, tấm khiên kiếm và cơ thể hắn không ngừng bị đẩy lùi về phía sau.

Roẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Biết rõ không thể cứ thế chịu đòn, cơ thể của hắn đột nhiên tựa như bốc hơi trong không khí, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ngay sau lưng Dương Kiệt, tay tạo thành chảo, trực tiếp móc thẳng vào phần lưng của Dương Kiệt.

“ Thiên Ma Thị Huyết Chảo, chết này ~~~~~~~~~~~~~!!!”

Cảm giác ớn lạnh xuất hiện ở sau gáy, Dương Kiệt lập tức biết rõ đối phương đã áp sát ngay sau lưng mình tấn công, nhưng thời gian không cho phép anh ta quay người chống đỡ, chỉ còn cách tung người về phía trước theo tư thế “ chó đói vồ phân” ngã nhào lộn vào vòng trên mặt đất để nhường qua cú chảo khí màu đỏ sẫm từ trong tay Diệp Thiên Hành phóng thích ra.

Pằng ~~~ pằng ~~~~ pằng ~~~~ …..!!!

Cú chảo khí mất đi mục tiêu tấn công, tiếp tục bắn thẳng về phía trước với tốc độ nhanh như tia chớp, đâm thủng hàng chục cây thụ lớn nhỏ khác nhau ở khu rừng phía xa.

Rầm ~~~ rầm ~~~ rầm ~~~~ ……!!

Nhìn thấy những cây đại thụ “ đáng thương” bị tan xác rơi rải khắp nơi trên mặt đất, Dương Kiệt không kềm được nuốt mạnh miếng nước bọt vào cổ họng.

Mẹ kiếp ~~!! Nếu như bị cú chảo khí đó đánh trúng vào người, tuyệt đối không đơn giản chỉ là bị móc thịt móc xương thôi đâu nhỉ??

Roẹt ~~~~~~!!

Cùng Cực Cự Giải Kiếm bay trở về trong tay, Diệp Thiên Hành tung người nhảy lên không trung, hai tay nắm chặt cán kiếm, từ trên xuống dưới chẻ thẳng về phía vị trí Dương Kiệt đang nằm lăn lộn.

Vù ~~~~~~~~~!!!

Thân kiếm tựa như được phóng to ra gấp trăm lần, tựa như tòa tháp khổng lồ bị đổ ngã xuống, đè thẳng về phía đối thủ của mình.

“ Càn Khôn Tháp, hiện, võ hồn mỡ, Phì Lũ Mỡ Bụng Hộ Thể, mở ~~~~~~~!!”

Cảm nhận uy lực của thanh kiếm khổng lồ đang “đè” xuống, Dương Kiệt không dám do dự, trực tiếp kích hoạt hết toàn bộ kỹ năng phòng thủ của mình ra chống đỡ.

Boong ~~~~!! Crack ~~~~~!! Uỳnh ~~~~~~!!! Crack crack ~~~~~!!!

Càn Khôn Tháp, bị đẩy bật ra trực tiếp bay trở về cơ thể của Dương Kiệt ~~~~!!! Mỡ Bụng dạng khí, vỡ ~~~~~~~~!!!

Hoàn toàn không đủ sức chống đỡ uy lực của chém đáng sợ của Diệp Thiên Hành.

Xoay công tắc một cái, tấm khiên khổng lồ màu xanh lá xuất hiện trong tay, lại chẻ mạnh ba nhát thanh kiếm trên thắt lưng, cơ thể xoay chuyển ba trăm sáu chục độ liên hồi trên không trung, tựa như bị bao bộc bởi một trái dưa gang dạng khí khổng lồ.

Uỳnh ~~~~~~~~~~~~~!!! Phục ~~~~~~~~~~~~~!!!

Thanh kiếm khổng lồ sau khi đánh tan Càn Khôn Tháp và cái mỡ bụng đã yếu đi rất nhiều, lúc này thêm lần nữa chẻ nát quả dưa gang dạng khí ra làm đôi xong, bản thân nó cũng biến mất, nhưng cũng đủ để khiến Dương Kiệt miệng phun máu tươi, bị đánh bật ra xa rơi ngã thê thảm trên mặt đất.

“ AAAAAAAAAA, mi dám làm ta bị đau, không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ ~~~!!!”

“ không hề hấn gì sao??” Nhìn thấy đối thủ vùng dậy ngay tức khắc không mẩy mây bị thương tật gì cả ( do giáp sắc che lại nên không thể nhìn thấy Dương Kiệt bị phun máu), sắc mặt của Diệp Thiên Hành trở nên khó coi vô cùng.

“ Huyền Vũ Chi Lực, kích hoạt ~~~~!!!” võ hồn Huyền Vũ xuất hiện trên đỉnh đầu, nó đột nhiên há to miệng ra gào lớn một tiếng, một áp lực đáng sợ ập thẳng vào đầu của Diệp Thiên Hành, khiến hắn không kềm được run lên một cái.

“ Đó, đó là …..” Cảm nhận thấy võ hồn của mình đột nhiên bị giáng xuống một cấp, thực lực tuột xuống thành ngụy nguyên thần cấp 3, Diệp Thiên Hành tái nhợt sắc mặt.

“ Chết này, Phì Lũ Bổ Dưa Đại Pháp, ta bổ bổ bổ ~~~~~~~~~~~!!!” Chùy Khí tung bay, Diệp Thiên Hành cảm thấy tê tái cả da đầu, đặc biệt là thực lực của bản thân hiện giờ yếu hơn đối thủ tới 1 cấp.

Rầm ~~~~ rầm ~~~ rầm ~~~~~ ………..!!

Không dám dùng tấm thân mình mỏng cơm của mình để thử thử uy lực của những quả chùy khí đáng sợ kia, Diệp Thiên Hành chỉ còn cách tung người nhảy lên không trung để né qua những quả chùy khí đang bắn xuống như trận mưa sao băng đáng sợ.

“ Hahaha, trúng kế bố mày rồi, Phì Lũ Bạo Liệt Quyền, đỡ này ~~~~!!” Diệp Thiên Hành còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm khi né được những quả chùy khí đáng sợ kia, đặc biệt là khi cúi đầu xuống nhìn thấy những cái hố sâu chi chít xuất hiện ngay vị trí mình vừa đứng lúc nãy, không kềm được nuốt mạnh miếng nước bọt vào cổ họng.

Đột nhiên bên tai vang lên tiếng cười đầy phấn khích của Dương Kiệt vang lên ở phía trước, sắc mặt khó coi miệng thét lên: “ không hay ~~!!”

Cú đấm khí khổng lồ xung quanh lượn lờ vô số tia sét màu tím xanh như những con rắn nhỏ lao tới trước mắt, vì đang trong tư thế tung người trên không trung, giờ muốn né cũng chỉ có cách né bằng niềm tin mà thôi.

“ Thiên Kiếm Thập Tam Thức, Diệt Phong Quyết, ta phá phá phá ~~~~~!!!” Cơ thể tựa như biến thành cơn gió lốc khổng lồ, trực tiếp lao thẳng vào phía trước va đập với cú đấm khí đáng sợ đang lao tới ở trước mặt.

Đừng hỏi vì sao Diệp Thiên Hành có thể thi triễn tuyệt học bí truyền của Thiên Kiếm Tông, chỉ cần hắn muốn, hoàn toàn có thể thi triễn cả tuyệt học của Bách Hoa Cốc, Khoái Hoạt Lâm và thậm chí là Lãnh Binh Cung.

Vì đám thuộc hạ của hắn là đệ tử chủ chốt trong cả ngũ đại tông môn, muốn học tuyệt học gì chỉ cần lên tiếng một cái, mấy tên thuộc hạ chắc chắn sẽ vô cùng cung kính hai tay dâng lên hết toàn bộ tuyệt học bình sinh của mình để hắn lựa chọn cho mà xem.

Uỳnh ~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Hai đòn tuyệt học va đập vào nhau, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang dội trên không trung, hình thành vô số cơn gió lốc có thể cuốn bay mọi thứ trên đời này.

Cú đấm khí của Dương Kiệt chỉ chạm nhẹ vào cơn gió lốc do Diệp Thiên Hành tạo ra lập tức bị đánh tan ra, chỉ là Diệp Thiên Hành đột nhiên biến sắc khi phát hiện cơ thể của mình tựa như đang bị một lực đẩy cực lớn đẩy mạnh về phía sau, cơ thể không thể duy trì trạng thái bay trên không trung mà trực tiếp rơi ngã xuống đất. Nhất thời không thể cử động được gì cả.

Đó chính là mục đích chính của Dương Kiệt khi thi triễn chiêu Phì Lũ Bạo Liệt Quyền này, biến đối thủ thành bị thịt nằm yên để mình nhào nắn xào nấu kiểu nào chả được.

“ hahaha, dính chiêu rồi hả ku, tuy hơi đáng tiếc vì chưa kích hoạt hiệu ứng nổ tung, nhưng chưa đâu, chỉ mới bắt đầu thôi, còn nhiều trò hay ho hơn nữa chào đón mày đây, Phì Lũ Lôi Đình Phi Cước, ta đá ~~~~~~~~~!!!” Nhìn thấy Diệp Thiên Hành nằm bất động trên mặt đất, mặt ửng đỏ như tôm luộc do đang gắng sức vùng vẫy, Dương Kiệt đưa chân phải ra phía trước như tư thế đá, miệng gào lớn.

Roẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!

Bàn chân sét khổng lồ từ chân phải của Dương Kiệt phóng thích ra, tựa như con quái thú đang há to miệng ra chuẩn bị nuốt chửng con mồi “ đáng thương” ở phía dưới.

“ mẹ kiếp, lại, lại chiêu này nữa hả?????” Không ~~~~~!!!” Nhìn thấy bàn chân sét kia, hình ảnh “ thê thảm đáng thương” của Tạ Thiên Hào hồi ở đại hội tỷ võ tông môn lập tức hiện ra trong đầu của Diệp Thiên Hành, không cần nói đâu cho xa, ngay cả mấy tên thuộc hạ của mình lúc này cũng có vài tên bị dính chiêu biến thành con gà thui đen đấy thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui