Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

“ Kiệt ca ca, huynh bị sao thế??” Hoàng Dung giật mình hoảng hốt khi phát hiện Dương Kiệt mang theo đôi mắt gấu trúc, tròng mắt tràn đầy gân máu thất thần, vẻ mặt mệt mỏi bơ phờ như người sắp chết rơi ngã sóng soài trên mặt đất.

Cũng phải thôi, cả đêm bị treo trên không trung, đã vậy còn hít phải không ít "thuốc kích dục" và không ngừng bị những âm thanh, hành động gợi dục kích thích cả đêm, đừng nói một tên thanh niên tinh lực dồi dào như Dương Kiệt, ngay cả một thánh nhân cũng chịu không thấu cho mà xem.

Nghe thấy giọng nói đầy hoảng hốt lo lắng của Hoàng Dung vang lên bên tai, Dương kiệt từ từ ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt như của thú dữ nhìn chằm chằm vào cô ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “ Dung, Dung nhi, muội, muội có biết, biết là mình đang, đang đùa với, với lửa không??”

Dưới ánh mắt ngơ ngác khó tin của Hoàng Dung, Dương Kiệt tay phải tạo thành nắm đấm, không chút do dự đấm thẳng vào vị trí giữa háng, hai mắt trợn ngược, ngất xỉu tại chỗ.

“ Kiệt ca ca ~~~~~~~~~~~!!” Hoàng Dung không biết chuyện gì xảy ra cả đêm với Dương Kiệt, nhìn thấy hành động ‘ bất thường” của anh ta, không tự chủ bịp miệng kêu thét lên, sau đó vội vã chạy tới bên cạnh dìu lấy Dương Kiệt ngả vào lòng mình, nhưng thật đáng tiếc, lúc này anh ta đã bị ngất xỉu mất tiêu rồi, hoàn toàn không có cơ hội cảm nhận cơ thể mềm mại của Hoàng Dung.

Dương Kiệt không thể không tự đánh mình ngất xỉu, bị khiêu khích cả đêm, lúc này lửa dục vọng đã gần như xâm chiếm cả lý trí, nếu như không phải anh ta có đạo tâm vững chắc, e rằng đã dục hỏa công tâm, tẩu hỏa nhập ma mất tiêu rồi.

Cộng thêm tình hình lúc này đang như con sư tử động tình, phát hiện một con sư tử “ cái “ ở ngay trước mặt, kìm chế nổi mới là lạ á. Nên mới sử dụng hạ sách tự mình đánh ngất mình đi, để trách trường hợp xảy ra điều đáng tiếc tồi tệ.

Bố mày đụng không được chẳng lẽ còn tránh không được sao?? Trực tiếp rơi vào trạng thái hôn mê cho xong chuyện.

“ Rốt cuộc, rốt cuộc huynh ấy đã trải qua hình phạt như thế nào mà lại ra nông nỗi như thế này nhỉ?? Mình có quá nặng tay không nhỉ?? Hay là, hay là lần sau nhẹ tay với huynh ấy chút.” Sau khi bế Dương Kiệt nằm ngay ngắn trên giường ngủ, Hoàng Dung lộ ra vẻ lo lắng nhưng không thiếu tâm trạng mát lòng mát dạ vì sự trả thù “ ngọt ngào” của mình, trong lòng quyết định sau này có trừng phạt nữa cũng nên nhẹ tay hơn với đối phương chút.

Nếu như để Dương Kiệt biết được suy nghĩ của Hoàng Dung lúc này, chắc chắn sẽ phẫn nộ nhảy cẫng lên hét lớn: “ cái gì?? Muội còn muốn lần sau nữa hả??”

Sau khi xác nhận Dương Kiệt đã ngủ say và hoàn toàn không có thương tích gì cả, nhẹ nhàng quay người rời khỏi phòng ngủ bắt đầu công việc của một phó bang chủ của mình, không thể cả ngày đứng ở bên cạnh canh chừng chứ nhỉ???

Quá mệt mỏi và căng thẳng, nên Dương Kiệt ngủ từ ngày hôm nay tới sáng hôm sau mới từ từ mở mắt thức tỉnh, khẽ trở người ngồi dậy, phát hiện mình đang nằm trên giường ngủ của mình, thầm lắc đầu thở dài một tiếng đầy mệt mỏi, cổ họng khô rát, thậm chí nghe thấy tiếng phản đối dữ dội từ bụng mình vang lên.

Đáng sợ nhất là, ở vị trí giữa háng, tiểu Dương Kiệt đã sưng phồng lên như bỏ theo hai trái banh đũa vào trong đó, vừa đau vừa rát, nếu như lúc này bước ra ngoài, chắc chắn sẽ trở thành trò cười của thiên hạ cho mà xem.

Nhưng mà Dương kiệt cũng không quá lo lắng, với sức hồi phục của một kẻ mạnh tông sư, chắc chỉ khoảng một vài ngày là có thể hồi phục lại như xưa, không ảnh hưởng tới chức năng và năng lực của một người đàn ông chân chính cả.

Sau khi xác định tiểu Dương Kiệt không có vấn đề gì quá nghiêm trọng, lại quay đầu liếc nhìn về phía chiếc bàn gỗ mới đã được thay mới, phát hiện trên bàn đã bày đầy đồ ăn thức uống, không cần phải hỏi, chắc là do Hoàng Dung mang tới trong lúc mình đang rơi vào trạng thái ngủ say, nhưng không lỡ đánh thức mình nên cứ để sẵn ở đó đợi mình tỉnh dậy có cái mà ăn đây mà.

Nghĩ tới điều đó, nỗi oán hận trong lòng đối Hoàng Dung đã nguội bớt lại đôi chút, không chút do dự, vội vã lao tới bàn ăn bắt đầu chén sạch những món ăn đã chuẩn bị sẵn trên đó.

Cộc cộc ~~~~~~~~~~~~!!!

Sau khi cơm no rượu say xong, Dương Kiệt nhất thời không biết nên làm gì vì không thể xuất đầu lộ diện với hình tượng lúc này, chẳng lẽ phải ngồi lì trong phòng suốt ngày để chờ nó " xẹp" xuống?? đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“ ai thế ~~~~~??” Cánh cửa phòng khẽ mở ra, Dương Kiệt thận trọng từ bên trong thò nửa cái đầu ra.

Tuy miệng hùng hổ tuyên bố không chút e ngại người của Huyết Sát Lầu, nhưng thực ra trong lòng run sợ thấy ba, chẳng qua ba hoa khoác lác quen rồi nên mới mạnh miệng mà thôi, ấy ấy, lúc này cả vẻ mặt thận trọng của Dương Kiệt đã chứng tỏ không như những gì hắn từng tuyên bố.

Tất nhiên, quan trọng nhất là tuyệt đối không được để ai nhìn thấy hình tượng giữa háng của bản thân vào lúc này, nếu không thì hình tượng uy danh vừa mới thiết lập được( do hắn tự nghĩ thế) không bao lâu sẽ đổ sông đổ biển hết cho mà xem.

“ Bang chủ??!!” Nhìn thấy dáng vẻ thận trọng cảnh giác của Dương Kiệt, Cửu thúc có chút cười khóc không được.

“ Cửu thúc??? Vào, vào đây nhanh ~~~!!” Không đợi Cửu thúc kịp lên tiếng, Dương Kiệt trực tiếp kéo thẳng ông ta vào phòng mình, trước khi đóng cửa lại còn không ngừng đưa mắt liếc nhìn xung quanh đầy cảnh giác, chẳng khác gì đôi gian phu dâm phụ đang vụng trộm vậy.

“ bang chủ, có cần thiết như thế này không??” nhìn thấy vị trí nhô cao ở giữa háng của Dương Kiệt, Cửu thúc cố gắng nén nhịn tới nỗi đỏ phồng cả khuôn mặt để bản thân không cười thẳng ra.

“ Sao không cần thiết, cẩn thận vẫn hơn chứ, ai mà biết được lũ chuột nhắt đó có mai phục ở gần nay không? Lần trước chính vì thiếu cảnh giác mà mất luôn cả mạng, tuyệt đối không bao giờ để chuyện đó xảy ra thêm lần nữa.” Mặc dù biết Cửu thúc đang nói về vấn đề gì, nhưng Dương Kiệt nhanh chóng phất lờ đi và lái sang vấn đề khác ngay tức khắc.

Dương Kiệt nói thế cũng không phải là không có lý, người ta thường nói, thương trước mặt dễ đỡ, cung bắn lén khó phòng, đặc biệt là đối với những tên sát thủ chuyên nghiệp, không thận trọng bỏ mạng lúc nào không hay đấy.

Nếu như chúng quang minh chính đại giao chiến trực diện, Dương Kiệt chưa chắc sợ người của Huyết Sát Lầu, nhưng đối với ám sát thì không thận trọng không được, từ cổ chí kim biết bao kẻ mạnh cao thủ đã phải bỏ mạng vì những vụ ám sát như thế này rồi.

Cửu thúc không biết dùng lời lẽ gì để phản bác Dương Kiệt, đành lắc đầu một cái, sau đó từ trong ngực áo rút ra một chiếc nhẫn Càn Khôn nhét vào trong tay Dương Kiệt nói: “ nguyên liệu và phương thức luyện đan mà bang chủ cần tới đều nằm trong nhẫn Càn Khôn này. Chỉ là, lão không thể không nhắc nhở bang chủ vài câu, nếu như thật sự không thể, đừng miễn cưỡng và hao phí, mang đi bán lại ít nhiều cũng gỡ gạc được đôi chút, cho nên ……” “ Được rồi, được rồi, Cửu thúc hãy yên tâm, cháu chắc chắn sẽ cho chú một bất ngờ, hihi ~~~~!!!”

Cửu thúc vẫn còn chưa mấy tin tưởng Dương Kiệt có thể luyện đan thành công, nên không ngừng căn dặn chỉ nên thử chơi vài lần nếu không thành công thì ngưng ngay tức khắc, không muốn anh ta ném hết tiền qua cửa sổ. Chỉ là Dương Kiệt tỏ ra tự tin tuyệt đối về hệ thống luyện đan của mình, nhanh chóng phất lờ lời căn dặn của đối phương, mọi chú ý đều tập trung hết vào chiếc nhẫn càn khôn trong tay.

Khẽ dùng thần thức kiểm tra vật phẩm trong nhẫn, ngoại trừ năm tờ giấy riêng lẻ để sang một bên, trong không gian ảo của nhẫn Càn Không chứa đầy linh thảo linh quả, chất thành từng quả núi nhỏ nằm song song với nhau, ít nhất phải lên tới 3 quả núi nguyên liệu cao gần 10 mét, bề ngay gần hai chục mét là ít.

Một tài sản khổng lồ!!

Cũng phải thôi, tiêu hết cả cả trăm triệu linh thạch để mua nguyên liệu, đặc biệt chỉ là những nguyên liệu rẻ tiền chỉ để luyện chế đan dược cấp 3 trở xuống, không nhiều mới là lạ á.

Nhưng vấn đề quan trọng là, luyện chế hết đống nguyên liệu này, phải tốn mất bao nhiêu thời gian nhỉ???

Dương Kiệt cũng có chút do dự không quyết, vì theo ghi chú của luyện đan thuật, Càn Khôn Tháp mỗi lần có thể luyện chế số lượng lớn cùng một lúc, chỉ là số lượng lớn này có chút mông lung không rõ ràng, cũng không biết là luyện hết đống nguyên liệu này phải tốn hết bao nhiêu thời gian.

1 ngày?? 2 ngày?? 1 tháng?? 2 tháng hay thậm chí 1 năm. Dương Kiệt cũng không dám khẳng định, phải luyện rồi mới biết, chỉ mong không tới nỗi nào, chứ tốn một năm hay vài năm để luyện hết đóng linh thảo linh quả này, Dương Kiệt tuyệt đối không có kiên nhẫn đó rồi.

“ Cửu thúc, cháu chuẩn bị bắt đầu luyện đan, nếu như không có việc gì quan trọng, tuyệt đối không được để ai bén mảng tới gần phòng này để đề phòng trường hợp bị mất tập trung dẫn đến luyện đan thất bại, được chứ??” cái gì mà bị làm phiền mất tập trung chẳng qua chỉ là cái cớ, chủ yếu là không muốn người ngoài biết được quá trình luyện đan của mình là nhờ hoàn toàn vào Càn Khôn Tháp, còn bản thân mình chẳng biết mô tê gì cả mà thôi.

Những điều đại kỵ trong lúc luyện đan, Cửu thúc ít nhiều cũng nghe thấy qua, nên cũng không nghi ngờ gì ngật đầu hứa sẽ không canh phòng cẩn thận, không để một ai tới gần phòng của Dương Kiệt.

“ ủa, Cửu thúc, sao chú còn đứng đây???” mang theo tâm trạng phấn khích chuẩn bị bắt tay vào việc luyện đan, đột nhiên nhìn thấy Cửu thúc chôn chân ở đó giương to đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình mà không có dấu hiệu rời khỏi, tỏ ra khó xử lên tiếng hỏi.

Cửu thúc khẽ trợn mắt trắng với Dương Kiệt, ý ngươi là muốn đuổi khéo lão đi chứ gì??

Thực ra Cửu thúc có ý định ở lại quan sát theo dõi Dương Kiệt luyện đan như thế nào, chỉ cần yên lặng đứng sang một bên nhìn, tuyệt đối không ảnh hưởng tới quá trình luyện đan của Dương Kiệt.

Cửu thúc muốn ở lại không phải vì muốn học lén thuật luyện đan của anh ta, vì cho dù luyện đan sư có luyện đan ngay trước mặt bạn, nếu như bạn không có tư chất, có nhìn trăm lần ngàn lần cũng không học được thứ gì cả. Cửu thúc ở lại chủ yếu là muốn theo dõi nếu như Dương Kiệt thất bại quá nhiều, sẽ lập tức lên tiếng ngăn cản không cho anh ta tiếp tục nữa.

Nói cho cùng, Cửu thúc đang xót tiền thay cho Dương Kiệt đây mà.

Nhưng người ta đã lên tiếng nói thế này rồi, Cửu thúc không mặt dày tới nổi đuổi mà không đi, nhưng cũng không quên dặn dò vài câu cuối cùng, mang theo tâm trạng bất cam mở cửa rời khỏi phòng ngủ của Dương Kiệt.

“ phù, cuối cùng cũng đuổi khéo được lão già cứng đầu đó đi rồi. Tuy biết ổng xót tiền thay mình, nhưng, hì hì ~~~~~~!!!” Dương Kiệt nhanh chóng từ trong nhẫn Càn Khôn rút ra 5 tờ giấy ghi chép phương pháp luyện đan mà Cửu thúc thu mua được.

Đại Kim Sáng Dược, Đại Phục Khí Đan, Ngưu Hoàng Giải Độc Đan, Đại Tích Khí Đan, và cuối cùng là Đại Luyện Khí.

Chỉ là những dạng đan dược thông thường không có gì đặc sắc, có thể do Cửu thúc cho rằng Dương Kiệt đang luyện tập, nên chỉ thu mua những phương pháp luyện đan đơn giản cho anh ta. Vả lại, những loại đan dược này đều là những loại đan dược thông dụng và bán chạy nhất ở đại lục Huyền Thiên.

Ba loại trước dùng để giữ mạng, hai loại sau dùng để tu luyện, đều được cái tu sỉ sử dụng hằng ngày, nhiều lúc cầu vượt quá cung, không sợ không bán được.

Dương Kiệt thậm chí không thèm xem qua phương pháp ghi chú trong đó( đọc cũng có biết mẹ gì đâu, đọc chi cho mệt), trực tiếp tế Càn Khôn Tháp của mình ra, ném hết vào trong Càn Khôn Tháp để nó tự giải quyết.

“ dính dong, mỗi lần chỉ có thể luyện chế một loại đan dược, mời bạn lựa chọn đan dược mình cần luyện chế và thực hiện lại quy trình ạ.” Vừa mới ném 5 tờ giấy vào trong Càn Khôn Tháp, bên tai lập tức vang lên câu thông báo nhắc nhở của hệ thống.

Nghĩ là một lần chỉ có luyện một loại đan dược, bắt Dương Kiệt lấy lại 4 tờ đan dược khác ra khỏi Càn Khôn Tháp đây mà.

Nghe theo hướng dẫn của hệ thống, Dương Kiệt nhanh chóng rút lại bốn tờ giấy luyện đan ra, chỉ để lại tờ hướng dẫn luyện Đại Kim Sáng Dược bên trong Càn Khôn Tháp, quyết định luyện loại đan dược này trước.

Phương thức luyện đan có rồi, chỉ còn thiếu nguyên liệu, Dương Kiệt nhanh chóng từ nhẫn Càn Khôn chuyển hẳn một núi nguyên liệu và trong Càn Khôn Tháp, mang theo ánh mắt kỳ vọng nhìn chằm chằm vào đó, để xem quá trình luyện đan Càn Khôn Tháp diễn ra như thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui