Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Hoàng Dương mỉn cười quay sang liếc nhìn Dương Kiệt, anh ta lập tức hiểu ý từ trong nhẫn Càn Khôn rút ra một chiếc nhẫn chứa đầy đan dược cần bán đưa qua cho cô tiếp viên kiểm tra.

Cô tiếp viên dùng thần thức quét qua không gian bên trong nhẫn Càn Khôn, không kềm được biến sắc khi phát hiện đan dược trong đó.

Tuy số lượng đan dược không nhiều, nếu như không muốn nói là quá ít, nhưng phẩm chất của chúng đã khiến cô tiếp viên suýt chút không kềm được phải kêu thét lên vì bất ngờ, cũng may là tính chuyên nghiệp đã giúp cô ta đủ bình tĩnh để kềm chế cảm xúc của mình.

“ Cái này, vụ giao dịch này đã vượt quá quyền hạn cho phép của tiểu muội, xin hai vị quý khách hãy chờ đợi đôi chút, để tiểu muội liên hệ với quản lý phụ trách tầng thứ 1 để tiến hành giao dịch với quý vị ạ.” Cô tiếp viên nhanh chóng từ trên ghế ngồi đứng bật dậy, giọng nói tỏ ra cung kính hơn lúc nãy khá nhiều, nhận được sự cho phép của cả hai, nhanh chóng rời khỏi phòng tiếp khách để đi liên lạc với quản lý trong lời cô ta vưa nói.

Trong lúc cô tiếp viên đi tìm quản lý, Dương Kiệt và Hoàng Dung ngồi đó trò chuyện vui đùa với nhau, thưởng thức ly linh trà bánh trái được bày sẵn trên bàn.

Cộc cộc ~~~~~~~!! Két ~~~~~~~~~~~!!!

Ngay sau tiếng gỗ cửa vang lên bên ngoài, cánh cửa phòng từ từ được mở ra, người bước vào là cô tiếp viên lúc nãy, ngoài ra phía sau lưng cô ta còn một bóng người đàn ông đi theo ở phía sau.

“ Là, là ………………!!” quai hàm của Dương Kiệt suýt chút nữa rơi xuống đất khi nhìn kỹ bóng người đàn ông đi theo phía sau lưng cô tiếp viên, từ trên ghế ngồi nhảy cẫng lên vì kinh ngạc.

Chỉ thấy người đàn ông trung niên này mang theo vẻ mặt phúc hậu, sở hữu thân hình mập ú không thua kém gì Dương Kiệt khi chưa biến hình, lúc nào cũng mang theo nụ cười ôn hòa điềm nhã trên môi, quan trọng nhất là, người đàn ông chính là người ‘quen cũ” của Dương Kiệt, chủ quản chi nhánh thành Ngư Tang, Vạn Phúc.

Tên khốn này không phải chủ quản bên Ngư Tang sao??? Sao đột nhiên biến thành chủ quản vương thành Khương Lộc vậy trời? Chẳng lẽ lão vừa được thăng quan tiến chức rồi hả??

Vạn Phúc tỏ ra khá bất ngờ trước biểu hiệu của Dương Kiệt khi nhìn thấy mình, khẽ dùng tay xoa xoa mặt mình, không có gì bất thường cả, díu mày hỏi: “ tại hạ và quý khách có quen biết nhau???”

Vạn Phúc tất nhiên là không nhận ra được hình tượng biến đổi của Dương Kiệt rồi, cố gắng từ trong trí ức để tìm kiếm hình ảnh của Dương Kiệt lúc này, hoàn toàn không có ấn tượng gì cả, nên lên tiếng hỏi.

“ à không, không có gì, chắc do tại hạ nhìn lầm người.” sau một hồi sắc mặt biến đổi liên tục, Dương Kiệt khẽ nhún nhún vai nói đại một lý do nào đó, lòng thời trong lòng tỏ ra cảnh giác vô cùng.

Tên gian thương này tuyệt đối không dễ đối phó.

“ e hèm, xin được tự giới thiệu, tại hạ Vạn Phúc, chủ quản khu vực tầng 1 của chi nhánh vương thành Khương Lộc. tại hạ nghe Diệu nhi nói rằng hai vị quý khách muốn bán một số đan dược đạt phẩm chất cao đẳng, không biết có thể cho tại hạ xem qua không ạ?” nhìn thấy đối Phương chuyển đổi đề tài, Vạn Phúc cũng không quá bận tâm làm gì, lập tức đi vào vấn đề chính, tinh thần tỏ ra phấn chấn bội phần.

Hắn không thể không phấn chấn, mới cách nay nửa năm, vì “ chém đẹp” được một con heo mập, nghiệp chức tăng cao, không chỉ được cấp trên khen thưởng, còn trực tiếp phá cách thăng chức thành chủ quản của một chi nhánh ở vương thành trung cấp, địa vị không biết gia tăng gấp bao nhiêu lần so với chủ quản của một chi nhánh thành trì cấp thấp trước kia. Tất nhiên, để có được địa vị này, hắn phải lo lót không ít cho cấp trên. Nhưng nếu như không có nghiệp chức tương ứng, cho dù lo lót tới phá sản, cũng không tài nào được thăng quan tiến chức được.

Giờ nay lại nghe nói có khách hàng “ lớn” tới rao bán đan dược đạt tới phẩm chất cao đẳng, tuy không quá nhiều, nhưng nếu nuốt hết tuyệt đối không tuyệt đối kiếm được một nghiệp chức không nhỏ. Quan trọng nhất là, lần giao dịch này tuyệt đối không phải là lần cuối, vì đối phương có một số lượng đan dược cao đẳng không nhỏ đem bán, phía sau tuyệt đối có một đội luyện đan sư chống lưng, nếu như có thể phát triễn quan hệ làm ăn lâu dài, còn sợ gì không có nghiệp chức, không thể thăng quan tiến chức nữa chứ??

Tới khi đó đừng nói là chủ quản chi nhánh vương thành trung cấp, thậm chí có thể thăng tiến thành vương thành cao cấp hoặc dược gọi thẳng về khu vực trung ương cũng không chừng.

Nghĩ tới điều đó, Vạn Phúc không kềm được run bắn lên vì phấn khích, Dương Kiệt và Hoàng Dung ở trước mắt tựa như biến thành “ con dê béo” để tế cho con đường thăng cấp của mình.

Chỉ là tên gian thương này không biết rằng Dương Kiệt đã vô cùng cảnh giác và ám ảnh vì vụ giao dịch trước kia, dễ gì cho hắn “ chém đẹp” thêm lần nữa chứ.

Mặc dù không có thiện cảm với đối phương, nhưng đã vào tới nơi này rồi, không thể tay không quay trở về chứ? Nên nhanh chóng ném chiếc nhẫn Càn Khôn qua cho Vạn Phúc để hắn kiểm tra.

Hảo tiểu tử ~~~!!! Hơn mười ngàn viên Đại Phục Khí Đan, năm ngàn viên Ngưu Hoàng Giải Độc Đan, đại tích khí đan và đại luyện khí đan mọi lại trên ba ngàn viên, quan trọng nhất là, tất cả đều có phẩm chất đạt tới cao đẳng, nếu như nuốt hết đóng này không có hơn trăm triệu linh thạch cũng đừng mong đụng vào.

Bỏ- trăm triệu linh thạch thu về xong, thông qua bàn tay của Vạn Bảo Các tung ra thị trường, ít nhất cũng phải thu về trên gần nửa tỷ linh thạch chứ không ít.

Nhưng vấn đề hiện giờ là phải chém sao cho hợp tình hợp lý, khuếch đại lợi ích cá nhân, vấn đề này khiến Vạn Phúc có chút do dự chưa quyết.

Nếu như đối Phương bán những vật phẩm như nội đan binh khí hay thậm chí là vật phẩm quý hiếm, có thể cho rằng đối Phương may mắn lâu lâu mới có được, những đối tượng như thế này thường chỉ làm ăn được một, hai lần là cao, như trường hợp của “ con heo mập” trước kia, có thể chém đẹp một cách không thương tiếc.

Còn đan dược lại khác, đối Phương có đan dược mang tới thương hội để bán, tuyệt đối là do phía sau có nguồn cung dồi dào tuyệt đối không chỉ làm ăn có một hai lần như những đối tượng nói trên. Nếu như chém quá mạnh tay, không chừng sẽ khiến đối Phương phản cảm, đánh mất cơ hội làm ăn lâu dài, tuyệt đối là mất nhiều hơn được.

Đối với một tên gian thương cáo già như Vạn Phúc, tuyệt đối không thể để bản thân phạm một sai lầm nghiêm trọng được.

Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, cắn răng nói: “ Đại Phục Khí Đan 6000 linh thạch một viên, Ngưu Hoàng Giải Độc Đan 5000 linh thạch, đại Tích Khí Đan và Đại Luyện Khí Đan chúng tôi thu giá 15000 linh thạch một viên. Nếu quý khách bán hết, Vạn Bảo Các sẽ thu lại tất cả với giá một trăm bảy mươi lăm triệu linh thạch.”

Vẻ mặt của Vạn Phúc lúc này tựa như bị ai đó cắn mất khúc thịt, đau xót tiếc nuối vô cùng. Nếu như người ngoài không biết rõ tính cách gian thương của hắn, chắc chắn sẽ bị “ diễn xuất” quá sâu của hắn lừa gạt cho mà xem.

Dương Kiệt dùng ánh mắt nghi ngờ khó tin nhìn chằm chằm vào lão mập đang “ diễn sâu” ở trước mặt.

Chẳng lẽ tên gian thương hôm nay lương tâm bị cắn rứt à??

Tuy vẫn còn khoảng cách giá trị theo dự tính của Dương Kiệt, nhưng giá trị đó là khi bán cho người sử dụng, còn bán cho thương hội, giữ được giá gấp 2 lần rưỡi tới 3 lần là cao lắm rồi. Không ngờ tên khốn đó lại cho ra cái giá gấp 3 lần so với giá trị gốc, có gì đó sai sai thì phải.

Dương Kiệt tất nhiên là không biết rằng trong lòng Vạn Phúc lúc này đang đau xót tột cùng, chỉ là muốn tạo mối quan hệ làm ăn lâu dài, không thể không cắn răng cho ra một cái giá để đối Phương cắn câu, tất nhiên với cái giá này sau khi qua tay của Vạn Bảo Các vẫn còn có lời, thậm chí không ít, nhưng rõ rằng nếu như có thể, tuyệt đối không bao giờ ra một cái giá thu mua cao thế này lần nữa.

Chỉ lần đầu thôi, đúng, chỉ lần đầu thôi mục đích là dụ đối Phương cắn câu, còn lần sau ư?? Cho giá gấp đôi so với giá gốc đã là có lương tâm lắm rồi.

Lẽ ra Dương Kiệt còn định chờ đợi đối Phương báo một cái giá khốn khiếp trực tiếp lấy lại nhẫn Càn Khôn bỏ đi, nhưng giờ thì khỏe rồi, tên khốn tuy ra giá hơi thấp hơi giá thị trường một chút, nhưng vẫn thuộc diện có thể chấp nhận được.

Có thể giải quyết nhanh chóng phần lớn hàng tồn với giá hợp lý, không có lý do gì phải từ chối cả.

Khẽ suy qua nghĩ lại, Dương Kiệt quyết định giữ lại số lượng còn sót lại định mang tới nhiều nơi để bán, tuyệt đối không được bỏ hết toàn bộ trứng vào chung một cái rổ, chỉ bán số lượng đã đưa ra lúc nãy mà thôi.

“ hợp tác vui vẻ ~~~!!!” Dương Kiệt mang theo nụ cười “ hài lòng” đứng bật dậy, giơ tay ra phía trước ý muốn bắt tay hoàn thành vụ giao dịch làm ăn như những vị tinh anh kinh doanh khi bàn bạc làm ăn vậy.

Vạn Phúc lộ ra vẻ bất ngờ trước hành động “ bắt tay” của Dương Kiệt, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ý, vội vã đứng bật dậy, mang theo nụ cười “ miễn cưỡng của người thua trận”, bắt tay với đối Phương.

Thực ra trong lòng hắn lúc này thầm thở phào nhẹ nhõm, ít ra cái giá đã khiến đối Phương hài lòng, duy trì được mối làm ăn lâu dài quan trọng hơn cả.

“ hợp tác vui vẻ ~~!!! Nếu như sau này quý khách muốn tiếp tục đẩy đi số đan dược số lượng và chất lượng như thế này, xin hãy ưu tiên cho Vạn Bảo Các, chúng tôi sẽ đưa ra một “cái giá hợp lý” nhất có thể cho quý vị ạ.” Vạn Phúc nhấn mạnh chữ “ cái giá hợp lý”, ý muốn nhắc nhở Vạn Bảo Các đã quá đủ thành ý rồi, cái giá này đã quá cao so với quy định rồi, lần sau nếu có giao dịch nữa sẽ không có giá như vậy nữa đâu.

Dương Kiệt tất nhiên là nghe được câu nói đầy ngụ ý của đối Phương, nhưng vẫn giả vờ không hiểu, nếu như lần sau trả giá thấp hơn quá nhiều, cùng lắm là đi kiếm mối làm ăn khác, làm gì có chuyện chỉ giao dịch với mỗi mình Vạn Bảo Các các ngươi chứ.

“ Vạn tổng quản, số linh thạch giao dịch được xin hãy giúp tôi trích ra khoảng một trăm triệu để thu mua nguyên liệu luyện chế đan dược bao gồm Đại Kim Sáng Dược và bốn loại đan dược vừa bán cho quý các, “ sư phụ” của tại hạ cần phải dùng tới ạ.” Dương Kiệt vô cùng tỉnh táo tạo ra một vị “ sư phụ” hư cấu cho bản thân, tuyệt đối không được để việc mình có thể luyện chế đan dược lan truyền ra ngoài, nếu không thì rắc rối sẽ không ngừng ập thẳng vào đầu mình cũng không chừng. quan trọng nhất là, có thể tạo ra cảm giác có thể làm ăn “lâu dài” cho đối Phương, để đối Phương phải suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra những quyết định bất lợi cho hai bên.

Mày tốt, tao tốt, cả hai cùng tốt, không phải sao??

Dương Kiệt không sợ rắc rối, nhưng nếu như có thể, tuyệt đối không để rắc rối tới làm phiền tới mình, đó là Phương châm sống của anh ta từ trước tới giờ.

Nghe xong lời yêu cầu của Dương Kiệt, đôi mắt của Vạn Phúc lập tức rực sáng, xem ra mình đã đoán không lầm, đối phương có một luyện đan sư cao cấp ở phía sau đỡ lưng, thu mua nhiều nguyên liệu như vậy, chắc chắn sẽ có mối làm ăn lớn sau này nữa cho mà xem.

“ tiểu huynh đệ hãy yên tâm, mọi thứ để lão ca đây giải quyết.” thái độ của Vạn Phúc thay đổi nhanh tới mức chóng mặt, ngay cả cách xưng hô cũng đã thay đổi bằng sự thân mật hơn nữa.

“ Diệu nhi, hãy đi chuẩn bị nguyên liệu mà vị huynh đệ này cần, nhớ kỹ, hãy lựa chọn những nguyên liệu tốt nhất có thể.” Quay sang cô tiếp viên tên Diệu nhi dịu giọng ra lệnh, sau đó vẫy vẫy tay để đối Phương đi làm công việc mà mình giao xuống.

“ ấy chết, tới giờ vẫn chưa biết được danh tánh của huynh đệ, xin hỏi quý danh của tiểu huynh đệ ạ.” tranh thủ thời gian chờ đợi, Vạn Phúc bắt đầu công việc thắt chặt mối quan hệ song Phương, lên tiếng hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui