“ Nguyên Bá, không sao chứ???” trơ mắt theo dõi quân đội Thanh Mãng dần dần rút hết khỏi chiến trường, Dương Kiệt thầm thở phào nhẹ nhõm. Thú thật, ngay cả bản thân anh ta cũng không biết mình còn có thể cầm cự được thêm bao lâu nữa, cũng may là viện binh xuất hiện kịp thời, nếu không thì cũng chỉ có nước quỳ mà thôi.
Vội vã chạy tới dìu lấy Lý Nguyên Bá như lao đao muốn ngã, quan tâm hỏi.
“ Không, không sao, chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian, mọi thứ không thành vấn đề ạ.” Đôi mắt đỏ rực như máu đã biến mất, vẻ mặt cuồng sát khát máu cũng đã quay trở về trạng thái ngây ngô như lúc ban đầu, không ngừng gãi tai gãi đầu cười ngây ngô đáp lời.
Đùng đoàng, đùng đoàng ~~~~~~~~~~~!!!
Chỉ thấy Hắc Kỵ Hoàng Gia sau khi nhận được mệnh lệnh rút quân, không chút do dự quay đầu ngựa di chuyển nhanh về hướng vị trí chỉ định, hoàn toàn không thèm quan tâm tới cả hai còn đang trơ trọi đơn lẻ đứng giữa núi xác trên chiến trường nữa.
“ rốt cuộc ai đã dẫn quân tới chi viện cho chúng ta nhỉ??” Dương Kiệt khẽ díu mày nhìn chằm chằm vào đoàn Hắc Kỵ Hoàng Gia nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn, miệng lẩm bẩm nói rõ.
“ thôi mặc kệ, miễn sao đại họa của Bán Nguyệt thành cũng đã trôi qua, suy nghĩ chi cho mệt óc, chúng ta vào thành thôi.”
- -- --------
Thời gian quay trở lại hai khắc giờ trước, bên trong Bán Nguyệt thành nhóm tam công chúa vẫn còn đang cắn răng quyết tâm tử thủ tới cùng, mặc dù lúc này có thể nhìn thấy binh sĩ phê mình đang đổ ngã xuống với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, chỉ còn lại một nhóm chỉ hơn 1 vạn người co cụm lại ngay trước trang viên, bị vây chặt bởi tầng tầng lớp lớp binh sĩ Thanh Mãng và quân phản loạn.
Từ lúc công thành chiến nổ ra cho tới lúc này, thậm chí chưa đầy một canh giờ, hai vạn hắc kỵ hoàng gia và ba vạn cấm vệ quân của vương triều Thiên Ưng, lúc này chỉ còn lại một vạn tử thủ một cách khó khăn, thậm chí có dấu hiệu toàn quân bị xóa sổ bất kỳ lúc nào, nếu như Ưng Hoàng có mặt ở đây không chừng cũng phải tức tới nỗi phun máu ngất xỉu tại chỗ.
“ Chẳng, chẳng lẽ kết thúc thật rồi sao???” Tam công chúa ngồi dựa lưng trên cánh cổng sắt khổng lồ ngay trước trang viên, mang theo ánh mắt thất thần, vẻ mặt đau khổ và bất cam, hít thở dồn dập không ngừng lẩm bẩm nói như một người mất hồn vậy.
“ công chúa …….” Ngô đội trường mình như nhuộm đỏ bởi máu tươi của kẻ địch và thậm chí của cả đối phương, với hơi thở nặng nề mệt mỏi bước tới trước mặt tam công chúa, chuẩn bị lên tiếng khuyên can cô ta nhanh chóng rút ra khỏi Bán Nguyệt thành trước khi quá muộn.
Nếu như tam công chúa còn cứng đầu không chịu rút, Ngô đội trưởng chỉ còn cách cưỡng chế kéo cô ta rút bằng mọi giá, cho dù sau này có bị xử phạt như thế nào đi nữa, còn hơn phải bỏ mạng ở nơi này.
Tam công chúa nhìn chằm chằm vào Ngô đội trưởng ở trước mặt, nhìn tới nỗi ông ta phải sởn cả tóc gáy nhanh chóng cúi đầu xuống, nhưng sự kiên quyết trong lòng vẫn không thay đổi, phải dẫn theo tam công chúa bỏ chạy trước khi quá muộn.
“ vậy thì ……….”
“ rút, rút quân ~~~~~~~~~~~~~~~!!!!” “ Hả, vì sao?? Chúng ta sắp chiến thắng rồi mà???” “ Không biết, chủ soái vừa ban lệnh xuống, tất cả mọi người mau chóng rút hết ra khỏi Bán Nguyệt thành quay trở về vương thành ngay tức khắc.” “ rút, phải rút quân thật sao??? Chỉ còn chút nữa, chỉ còn chút nữa thôi mà, ta không cam tâm ~~~~~~~~!!!” “ Không cam tâm thì sao nào, quân lệnh là tuyệt đối, sao còn đứng đó, bộ muốn bị tướng quân xử phạt theo quân lệnh sao???” “ rút, rút thôi ~~~~~~!!!!”
Dưới ánh mắt kinh ngạc khó tin của người của vương triều Thiên Ưng và cả binh sĩ bạo loạn của Bán Nguyệt thành, binh sĩ Thanh Mãng đang nổ lực xung phong vây giết kẻ địch đột nhiên tựa như nước lũ triều cường rút sạch hết khỏi Bán Nguyệt thành, thậm chí còn nhanh hơn cả khi họ xông thẳng vào thành lúc nãy.
Kỷ luật, quyết đoán, binh sĩ vương triều Thanh Mãng cho thiên hạ thấy rõ họ chuyên nghiệp và tinh nhuệ tới mức độ như thế nào.
Nhưng mà, ê ê, các ngươi nói rút là rút, còn, còn bọn ta thì sao??? Bán Nguyệt thành là quê hương của bọn tôi, các ngươi có chỗ để rút, còn bọn ta rút đi đâu đây???
Binh sĩ bạo loạn Bán Nguyệt thành ai nấy đều mang theo vẻ mặt mơ màng, ánh mắt kinh hãi người này nhìn vào người kia, nhất thời hoảng loạn không biết phải xử lý tình huống này như thế nào.
Họ dám nổi loạn tấn công binh sĩ Thiên Ưng, chủ yếu là hưởng ứng chạy theo phía sau ăn kế vài cái, giờ quân “ chủ lực” rút hết, thử hỏi họ còn ai để dựa hơi mà tiếp tục tấn công kẻ địch “ đáng sợ” ở trước mắt nữa chứ.
Nên nhớ tuy Thiên Ưng bị tổn thất nặng nề, nhưng toàn bộ binh sĩ của họ đều là quân đội chính quy tinh nhuệ vô cùng, nếu như không được ăn kế “ đồng minh”, có cho vàng họ cũng không dám giao chiến với binh sĩ vương triều Thiên Ưng, chỉ sợ một cái xung phong của người ta cũng đủ để quét sạch đội quân tạp nhảm được thành lập từ những người dân thường không qua tu luyện như bọn mình rồi.
Nhìn thấy binh sĩ Thanh Mãng rút quân, Trương tướng quân lập tức cảm nhận được có chuyện không hay, không chút do dự chần chừ, lợi dụng tình huống đang náo loạn vô cùng, nhanh chóng âm thầm hòa mình lẻn theo phía sau binh sĩ Thanh Mãng rút ra khỏi Bán Nguyệt thành, bỏ mặc toàn bộ binh sĩ bạo loạn của mình sống chết ra sao mặc kệ.
Đùa à, lúc này không trốn, chỉ sợ phía Thiên Ưng có phản ứng, muốn trốn cũng không còn cơ hội để trốn nữa rồi. Còn đám binh sĩ của mình, mặc kệ chúng chứ, không gì quan trọng bằng mạng sống của mình cả, ai biểu ngu nghe theo lời dụ dỗ của mình thì ráng chịu, trước khi lũ ngu xuẩn kia hưởng ứng mình, chẳng lẽ không nghĩ tới trường hợp xấu nhất có thể xảy ra như lúc này sao??? Có chơi có chịu, đúng không nè?? Các ngươi nên cầu nguyện lũ người Thiên Ưng sẽ nhân từ với các ngươi, nếu không thì … hô hô, chào tạm biệt, ồ không, vĩnh biệt mới đúng chứ nhỉ??
“ Hahahahaha, phản công, phản công, giết sạch lũ phản nghịch trời đánh kia báo thù cho đồng đội của chúng ta ~~~~~~~~!!!” Ngô đội trưởng chỉ khẽ ngẩn người trong tích tắc, nhanh chóng bừng tỉnh ngẩng cao đầu cười như điên như dại, tựa như muốn dùng nụ cười đó để trút hết nỗi sợ hãi áp lực mà mình phải hứng chịu từ nãy giờ, đôi mắt tràn đầy gân máu nhìn chằm chằm vào đám binh sĩ bạo loạn đang tỏ ra hoảng loạn không biết phải làm gì ở phía xa, trực tiếp hạ lệnh, bản thân chủ động tung người lên lưng ngựa, trảm mã kiếm nắm chặt trong tay, thúc ngực xung phong lao thẳng về phía loạn quân trút hết toàn bộ cơn phận nộ trong người vào kẻ địch, trảm sát không thương tiếc quân bạo loạn đã gần như mất hết ý chí và sức phản kháng.
Truy sát binh sĩ Thanh Mãng có thể không dám chứ, còn trảm sát lũ tạp nhảm phế vật như các ngươi cũng không thể sao??? Cơ hội báo thù đã tới, vậy thì không cần phải khách sáo làm gì nữa, hahahaha ~~~~~!!
“ sát ~~~~ sát ~~~~ sát ~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!” Không khác gì so với Ngô đội trưởng, binh sĩ vương triều Thiên Ưng nãy giờ cũng đã chịu đựng đủ sự đàn áp của binh sĩ Thanh Mãng, sợ hãi, phẫn nộ đã gần như xâm chiếm hết lý trí của họ vào lúc này, tựa như bầy sói khát máu xông thẳng vào bầy “ dê béo” đáng thương trảm sát một cách không thương tiếc quân phản loạn ở trước mặt.
Nhất thời tiếng kêu gào khóc thét vang trời, Bán Nguyệt thành như muốn nổ tung vì những âm thanh hỗn tạp đầy đẫm máu và chết chóc đó.
“ Quân phản loạn nghe đây, cho các ngươi một cơ hội, buông bỏ vũ khí quỳ xuống sẽ được sống, bất kỳ kẻ nào dám chống cự sẽ giết không tha ~~~~~!!!!” Tam công chúa cũng nhanh chóng từ cơn hoang mang bừng tỉnh trở lại, nhìn thấy binh sĩ của phe mình đang tàn sát quân phản loạn, lập tức cảm thấy không hay, vội vã lên tiếng hét lớn.
Tuy đám phản quân quả thật đáng hận, có chết trăm lần ngàn lần cũng không hết tội. Nhưng là người đứng ở bề trên, tuyệt đối không được để phẫn nộ che mờ cả lý trí. Khó khăn lắm mới kiểm soát được Bán Nguyệt thành, nếu như lúc này để mặc binh sĩ trảm sát phản quân mà không ngăn cản, tam công chúa không dám nghĩ tới hậu quả mà mình phải gánh chịu sau khi cuộc chiến kết thúc.
Một sai lầm tuyệt đối không thể để phạm sai tới hai lần.
Lần trước giết ba vạn dân thường đã khiến cho Bán Nguyệt thành bạo loạn, hận thù đôi bên còn chưa nguôi ngoa, tuy lần này trảm sát quân phản nghịch cái lý nằm ở phía mình, ngay cả người của Bán Nguyệt thành cũng không dám lên tiếng chỉ trích bao che, nhưng tuy miệng ngoài không nói gì, nhưng chắc chắn cái gai trong lòng của dân chúng Bán Nguyệt thành sẽ không ngừng phình to tới mức có thể mất cả kiểm soát, đó tuyệt đối là điều mà tam công chúa không muốn nhìn thấy vào lúc này.
Và nếu như có thể,tại sao không thừa cơ hội lần này để củng cố quyền kiểm soát Bán Nguyệt thành vào trong tay mình chứ nhỉ??
hạ lệnh trảm sát toàn bộ quân phản nghịch chỉ có thể khiến mình hả giận nhất thời, nhưng nếu như nắm lấy thời cơ tạo ra hình tượng " nhân từ, rộng lượng, bao dung" cho cả thiên hạ nhìn thấy vào lúc này, lợi ích nhận lại được sau này tuyệt đối là con số không thể đếm xuể.
“ đầu hàng, tôi đầu hàng ~~~~” “ Đừng, đừng giết tôi, tôi bỏ vũ khí rồi, tôi đầu hàng ~~~~~~~!!” ……………………….
Câu nói của tam công chúa tựa như tiếng hát ngân nga từ trên thiên đàng vang phát lên, ít nhất khi lọt vào trong tai của binh sĩ phản loạn là như vậy, họ không chút do dự chần chừ, vội vã vứt bỏ vũ khí trong tay hai tay ôm đầu quỳ xuống hay thậm chí nằm thẳng xuống đất, toàn thân run rẫy phó mặc số phận, hy vọng người của vương triều Thiên Ưng sẽ giữ đúng lời hứa không trảm sát mình, hoàn toàn không có chút ý chí phản kháng gì cả.
Ngô đội trưởng và binh sĩ Thiên Ưng tuy vô cùng căm phẫn và bất cam, nhưng tam công chúa cũng đã lên tiếng rồi, tuyệt đối không dám làm trái, chỉ còn cách cắn răng nhổ nước bọt vào những tên quân phản loạn đã bỏ vũ khí quỳ xuống đầu hàng, tiếp tục lao đi trảm sát những tên chưa kịp phản ứng, hy vọng giết càng nhiều càng tốt trước khi lũ phản nghịch đó đầu hàng hết.
Hứng chịu hàng tá bã nước bọt nhổ vào người, quân phản loạn chỉ biết cắn răng nằm đó hứng chịu mà không dám lộ ra vẻ bất mãn phản kháng. Thà bị sỉ nhục còn hơn phải bỏ mạng, không phải sao???
Nhìn thấy người của Thiên Ưng tha cho tất cả những ai bỏ vũ khí quỳ xuống đầu hàng, hiệu ứng domino nhanh chóng được kích hoạt, quân phản loạn ai nấy đều nhanh chóng vứt bỏ vũ khí trong tay quỳ xuống ôm đầu đầu hàng để được giữ mạng.
Tất nhiên, cũng còn không ít người tỏ ra do dự hoặc chưa kịp vứt bỏ vũ khí đã bị binh sĩ Thiên Ưng lao tới trước mặt chém bay đầu, chết một cách tức tưởi.
Nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ đó, không ai dám do dự chần chừ cả, nếu như có thể, thậm chí ngay cả quần áo cũng muốn tháo hết ra vứt hết ra ngoài ngay tức khắc chứ nói chi vũ khí.
‘ hừ, may cho các ngươi ……..” nhìn thấy loạn quân đã quỳ xuống hết đầu hàng, Ngô đội trưởng tỏ vẻ tiếc nuối và bất mãn vô cùng, xem ra nãy giờ ông ta vẫn giết chưa đã tay, chỉ mong đám ngu xuẩn đó do dự chần chừ thêm đôi chút, thì đôi tay của mình đã được sướng thêm nữa rồi.
“ bắt trói lại hết ~~~~~~~~~~~~~~~!!!” Ngô đội trưởng lập tức vẫy vẫy tay ra lệnh cho binh sĩ bắt trói tống hết quân phản loạn vào nhà lao, tuy đã hứa tha mạng cho chúng, nhưng tội chết có thể tha, tội sống không thể bỏ qua, nếu không có trừng phạt thích đáng, không có tấm gương giết gà dọa khỉ, sau này ai muốn phản loạn thì phản loạn à?? Mình lấy đâu ra thời gian và hơi sức suốt ngày lo đi trấn áp bạo loạn chứ??
Tam công chúa cũng yên lặng không lên tiếng, xem như chấp nhận hành sự của Ngô đội trưởng vào lúc này, trực tiếp quay người đi thẳng vào trong trang viên của mình. Lúc này cả thể xác và tâm hồn đã quá mệt mỏi sau cuộc chiến khốc liệt, không còn đủ tâm trí và sức lực để ý tới những chuyện còn lại nữa rồi.
“ lão gia, chẳng lẽ người không định ra tay cứu các binh sĩ của ….” “ mỗi người đều phải có trách nhiệm cho việc làm của mình, lão phu đã ban phát mệnh lệnh và dặn dò là tuyệt đối không được tham gia vào cuộc chiến lần này, thế mà vẫn có người phất lờ làm theo ý của mình, giờ thì trách cứ được ai đây??”
Trên một tòa lầu cát cách trang viên không quá xa, Âu Dương Thiện và Âu Dương phu nhân đứng song song đưa mắt nhìn chằm chằm về phía trang viên, Âu Dương phu nhân tỏ ra lo lắng nói, nhưng nhanh chóng nhận được câu trả lời đầy kiên quyết của Âu Dương Thiện.
“ nhưng mà …..” “ vể thôi, nghe nói lão đại đang bị thương khá nặng, chúng ta về phủ xem sao.” Không để Âu Dương phu nhân nói hết câu, trực tiếp quay người rời khỏi lầu cát quay trở về thành chủ phủ của mình.
Không phải Âu Dương Thiện máu lạnh, nhưng rõ ràng chuyện này cái sai thuộc về quân bạo loạn, muốn bênh vực cũng không biết bênh vực như thế nào. Quan trọng nhất là, phía vương triều Thiên Ưng đã chấp nhận cho quân phản loạn đầu hàng, mạng sống của họ đã được đảm bảo, nên không cần thiết phải ra tay nữa.
Tất nhiên, chịu chút đau khổ là điều không thể tránh khỏi, xem như là bài học dành cho những kẻ cứng đầu không biết điều, hy vọng sau này chúng sẽ “ thông minh” hơn với lựa chọn và hành động của mình.