Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Không biết là Mộ Dung Tuyết có đọc qua tiểu thuyết của Kim Dung hay không mà lại đặt cho con cái tên như thế này, chẳng lẽ cô ta muốn báo thù chơi xỏ mình??? Biết bao nhiêu cái tên hay không đặt mà đi đặt tên cho con giống một tên phản phái trong tiểu thuyết Anh Hùng Xà Điêu như Dương Khang, thà cô ta đặt là Dương Quá còn đỡ hơn gấp trăm vạn lần nữa là.

Dương Kiệt cũng không ngờ mình có duyên với Kim đại sư như vậy, nhân vật triệu hồi có tới hai người là nhân vật trong tiểu thuyết của ông ta, lúc này ngay cả con trai ruột thịt cũng có tên dính dáng tới nhân vật trong tiểu thuyết của ông ta nữa chứ, đúng là pó tay mà.

Ấy chết, Dương Khang và Hoàng Dung, không biết là sau này khi Dung nhi giáp mặt với con trai mình, sẽ xảy ra tình huống dở khóc dở cười nào đây.

Tất nhiên, Hoàng Dung trước khi được chiêu mộ tới thế giới này đã bị xóa đi ký ức ở thế giới của mình, ngay cả Tĩnh ca ca còn không nhớ, huống chi là Dương Khang chứ.

quan trọng nhất là, tuy cùng họ cùng tên, nhưng con trai của mình là con trai của mình, chẳng dính dáng liên quan gì tới tên Dương Khang trong Anh Hùng Xạ Điêu cả, không phải sao???

Nhìn thấy Dương Kiệt lộ ra vẻ không mấy hài lòng, Mộ Dung Tuyết khẽ díu mày, lạnh lạnh nói: “ ngươi không hài lòng với cái tên do ta đặt cho con trai??”

Cảm nhận thấy thái độ thay đổi của Mộ Dung Tuyết, Dương Kiệt giật mình bừng tỉnh, trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng. Khó chịu không phải vì bất mãn Mộ Dung Tuyết đã đặt cho con cái tên hoặc thái độ thay đổi của cô ta, khó chịu vì bản thân đã có lỗi với hai mẹ con người ta, lúc này còn dám tỏ thái độ, quả thật đáng chết quá đi.

“ không, không phải, chỉ là có chút bất ngờ khi muội đặt tên cho con cái tên này thôi mà, hài lòng, vô cùng hài lòng là đằng khác, sao dám có ý kiến chứ, hì hì ~~!!” Dương Kiệt vội vả lên tiếng giải thích, không muốn vì chuyện không đáng làm tổn thương Mộ Dung Tuyết nữa.

Đồng thời trong lòng không ngừng an ủi bản thân rằng, Dương Khang này là con trai của ta, không liên quan dính dáng gì tới Dương Khang trong tiểu thuyết cả, đúng rồi, chắc chắn là thế rồi.

“ ngươi có quen biết người trùng tên với con trai của chúng ta???” Nhìn thấy vẻ mặt cố gắng lộ ra vẻ hài lòng của Dương Kiệt, Mộ Dung Tuyết biết rõ chắc chắn có vấn đề, tò mò lên tiếng hỏi.

Thực ra thì nếu như lúc này Dương Kiệt muốn đổi lại tên cho con cũng không phải là không thể, vì dù gì cha của thằng bé có quyền lợi đó mà. Chỉ cần tốt cho con và cả Dương Kiệt, Mộ Dung Tuyết hoàn toàn có thể chấp nhận được.


“ phải mà không phải, chỉ là một người từng nghe qua tên, nghe nói là một nhân vật tầm cỡ, khá nổi tiếng ở quê hương của ta, nên khi nghe thấy muội đặt tên cho con là Dương Khang, ta cảm thấy có chút bất ngờ thôi.” Dương Kiệt chỉ còn cách ngượng cười giải thích, chứ chẳng lẽ nói thẳng ra là cái tên Dương Khang này chính là tên của một tên nhận giặc làm cha, thậm chí gián tiếp hại chết cả ba mẹ của mình sao??

“ Dương Khang, sở dĩ ta đặt tên cho con như thế này, là muốn con có cuộc sống an khang hạnh phúc suốt đời, bình bình ổn ổn trưởng thành dưới vòng tay yêu thương của cha mẹ.” Mộ Dung Tuyết lắc đầu thở dài một tiếng, đồng thời phóng ánh mắt oán trách về phía Dương Kiệt.

Ý muốn nói là ngươi đã khiến con ta chịu thiệt thòi một lần rồi, nếu như còn lần nữa thì đừng có trách ta.

Dương Kiệt chỉ biết hô hô ngượng cười, thì ra ngụ ý của Mộ Dung Tuyết khi đặt tên cho con là như thế, chẳng qua do mình tự suy nghĩ lung tung mà thôi.

“ gia đình” cũng đã đoàn tụ xong, việc cần làm tiếp theo chính là bằng cách nào có thể mang theo “vợ con” bỏ trốn khỏi vương thành dưới sự truy sát gắt gao của Trịnh Hổ và cả hoàng thất vương triều Thiên Ưng.

Hành tung của Dương Kiệt đã bị bại lộ, tuyệt đối không thể sử dụng phương pháp như trước đó, âm thầm mai phục chờ thời vượt biên lần nữa rồi, vì anh ta hoàn toàn có thể khẳng định rằng, lúc này cả bốn cổng thành đã mai phục sẵn một lượng binh sĩ đông đảm, chỉ cần anh ta dám bén mảng tới gần đó, tuyệt đối bị vây kín tứ phía, cho dù có mọc thêm đôi cánh cũng đừng mong bay lọt qua được tầng tầng lớp lớp binh sĩ dày đặc đó cho mà xem.

Huống chi lúc này bên cạnh còn có thêm Mộ Dung Tuyết và con trai của mình, thực lực của Mộ Dung Tuyết chỉ mới đạt tới tông sư tầng thứ 2, quá yếu nếu như không muốn nói là vướng chân bận cẳng, Dương Kiệt tự lo bản thân còn chưa xong, lấy đâu ra sức lực bảo vệ thêm hai mẹ con Mộ Dung Tuyết nữa chứ.

“ không được, phải tìm cách, chắc chắn là cách nào đó giúp mình thoát khỏi vương thành.” Đầu óc của Dương Kiệt vận hành tới mức cực đại, suy nghĩ tới nỗi đau cả đầu, chỉ là nhất thời vẫn chưa tìm ra được phương pháp hữu hiệu và nguy cơ phải đối diện thấp nhất có thể.

Nhìn thấy Dương Kiệt díu mày suy nghĩ, Mộ Dung Tuyết bế lấy con đứng sang một bên chờ đợi không làm phiền tới anh ta. Một khi đã xác định quan hệ, lúc này cô ta chỉ muốn trở thành người phụ nữ đứng sau lưng âm thầm ủng hộ và giúp đỡ cho người đàn ông của mình mà thôi.

“ hay là ……” Đột nhiên trong đầu Dương Kiệt lóe qua một ý tưởng, vui mừng phấn khích nhảy cẫng lên, do phấn khích có độ, không tự chủ lao tới ôm lấy Mộ Dung Tuyết vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì hôn nhẹ một cái lên má đối phương.

Mộ Dung Tuyết có chút bất ngờ trước hành động “ quá đáng” của đối phương, định vùng lên tặng cho tên khốn ở trước mặt một chưởng vào người, nhưng suy nghĩ lại, đã tới nước này rồi, đành thở dài chấp nhận để mặc cho Dương Kiệt muốn làm gì thì làm.


Không phải vì mình có tình cảm với con heo mập ở trước mặt, chẳng qua chỉ vì đứa con trong lòng mà thôi, ta nhịn ~~!!

Mộ Dung Tuyết không ngừng dùng lý do đó để an ủi bản thân, mặc dù không biết nhận thức ra rằng thực ra trong tận thâm tâm của cô ta đã bắt đầu có vị trí của Dương Kiệt rồi.

- ----

Thập nhị công chúa phủ!

Từ hồi quay trở về vương thành, thập nhị công chúa Triệu Thiên Bảo luôn chìm đắm trong tâm trạng mệt mỏi buồn chán và thấp thỏm không yên.

Nhưng tuyệt đối không phải là vì việc mình ăn phải Khoái Hoạt Đan trở nên mất kiểm soát mất mặt trước thiên hạ, với tính cách của cô ta, hoàn toàn không để ý tới vấn đề đó làm gì.

Điều khiến cô ta buồn chán thấp thỏm không yên chính là, cuộc so tài giữa tam công chúa và bát hoàng tử đã bước tới giai đoạn nước rút, có thể nói là gần tới hồi kết, với quan hệ giữa đôi bên mà thập nhị công chúa đã bắt đầu cảm nhận được, tuyệt đối có thể nói là một mất một còn, cho dù một trong hai bên thất bại, thậm chí có thể trả giá bằng tính mạng của mình, đó là điều mà thập nhị công chúa không bao giờ muốn nhìn thấy cả.

Tuy nếu như mình lên tiếng cầu xin, bên chiến thắng sẽ tha mạng cho bên bại trận, nhưng giờ này thập nhị công chúa đã trưởng thành rất nhiều, không còn ngây thơ tới nỗi nghĩ rằng kẻ thất bại sẽ cam tâm chấp nhận cúi đầu chịu nhục hưởng sự khoan hồng của kẻ chiến thắng, và kẻ chiến thắng tuy miệng sẽ đồng ý tha mạng cho kẻ thất bại, nhưng chắc chắn sẽ âm thầm tìm cơ hội trừ khử cái gai trong mắt của mình, sau khi trừ khử xong tìm một lý do gì đó để giải thích với mình, tới khi đó mình cũng chỉ biết câm nín chấp nhận sự thật chứ biết phải làm sao.

Cộng thêm thời gian gần nay thập nhị công chúa nhận được thông tin bang chủ ca ca của mình thật ra chính là tội phạm đang bị cả ngũ đại tông môn hùng mạnh truy nã, phụ hoàng và hoàng tỷ cũng đã hưởng ứng nhiệt tình ban phát mệnh lệnh truy bắt Dương Kiệt gắt gao, thập nhị công chúa tỏ ra lo lắng sốt ruột cho sự an nguy của Dương Kiệt không ít.

Dù sao cả hai cũng từng có khoảng thời gian vui vẻ và quan hệ khá tốt với nhau ( chỉ là quan hệ bạn thân anh em), nên thập nhị công chúa lo lắng cho an nguy của Dương Kiệt cũng không phải là chuyện lạ gì cả.


Tất cả những chuyện không như ý cộng lại đổ ập lên cô gái có tính cách hồn nhiên ngây thơ này, cho dù lạc quan tới cỡ nào, cũng không thể nào vui vẻ thảnh nhiên nổi vào lúc này.

ủ rũ ngồi trong phòng mình, hai tay ôm chặt Hao Thiên Khuyển vào lòng, miệng không ngừng buông ra những tiếng thở dài đầy mệt mỏi.

Hao Thiên Khuyển áp phê hưởng thụ trong vòng tay của thập nhị công chúa, chỉ là tỏ ra bất bình thay cho chủ nhân của mình.

Mẹ kiếp, con heo mập kia mạng lớn còn hơn gì, người ta thường nói, người tốt thường sống không thọ, mấy tên gian hiểm trời đánh thường sống dai như quỷ để báo hại người đời, ai mà lấy mạng được tên khốn đó chứ, cần chi phải lo lắng cho con heo mập đó cho mệt xác.

“ không biết bang chủ ca ca hiện giờ như thế nào rồi, huynh ấy vẫn còn an toàn chứ nhỉ???” thập nhị công chúa vừa dùng tay vuốt nhẹ lên bộ lông đen mượt của Hao Thiên Khuyển vừa lẩm bẩm nói nhỏ một mình.

“ Khéo lo cho tên heo mập đó, tên khốn đó sắp tới đây rồi kìa.” Thầm trợn mắt trắng với sự lo lắng vô bổ của thập nhị công chúa, Hao Thiên Khuyển xì mạnh trong lòng thầm nói.

“ công chúa muội muội ~~~~~~!!!” “ bang, bang chủ ca ca, huynh là bang chủ ca ca sao???”

Quả đúng như cảm nhận của Hao Thiên Khuyển, giọng nói của Dương Kiệt khẽ vang lên từ bên ngoài cửa sổ khiến thập nhị công chúa khẽ giật mình hoảng hốt, nhưng khi sực nhớ ra giọng nói quen thuộc của Dương Kiệt, tỏ ra vui mừng phấn khích nhảy cẫng lên, buông Hao Thiên Khuyển ra chạy tới bên cửa sổ mở ra để Dương Kiệt nhảy vào trong phòng.

Với thực lực của Dương Kiệt hiện giờ, nếu như muốn âm thầm đột nhập vào công chúa phủ, tuyệt đối là dễ như trở bàn tay, không ai trong thập nhị công chúa phủ có thể phát hiện ra hành tung của anh ta được.

Đó là lý do vì sao Dương Kiệt chỉ xuất hiện một mình mà không dẫn theo Mộ Dung Tuyết và con trai.

Tuy lúc này Dương Kiệt đã xuất hiện với hình dạng nguyên thủy của mình, nhưng thập nhị công chúa đã từ bản vẽ truy nã nhìn thấy qua khuôn mặt thật của anh ta, cộng thêm giọng nói quen thuộc, tuyệt đối không thể nào nhầm lẫn vào đâu được.

Nhìn thấy Dương Kiệt xuất hiện, Hao Thiên Khuyển chỉ hừ mạnh một tiếng rồi không thèm quan tâm tới anh ta nữa.


Chính vì con heo mập đủ thứ rắc rối mà khiến bổn cẩu gia phải chịu đựng đau khổ cùng hắn, quả thật là đáng hận quá đi.

Thì ra là vào một ngày đẹp trời nào đó, Hao Thiên Khuyển đang nằm phơi nắng thư thả trong sân vườn để thả lỏng thể xác lẫn linh hồn sau khi bị chủ nhân của mình tống hai núi cao lương mỹ vị vào trong họng, cũng là lúc Dương Kiệt bị móc tim ra khỏi cơ thể, linh hồn của Hao Thiên Khuyển lập tức đau nhức dữ dội, linh cảm mách bảo cho nó biết được rằng Dương Kiệt đang rơi vào tình thế có thể nguy hiểm tới tính mạng, cố gắng kìm nén cơn đau thấu tận linh hồn của bản thân, phóng thần thức ra cực độ để định vị vị trí của Dương Kiệt định lao tới giải cứu cho anh ta ngay tức khắc.

Hao Thiên Khuyển sao khi định vị được vị trí của Dương Kiệt, vừa định cắn răng nén nhịn cơn đau khủng khiếp tung mình lao ra khỏi công chúa phủ, đột nhiên cảm nhận thấy cơn đau đáng sợ đang biến mất với tốc độ cực nhanh, điều đó chứng tỏ rằng Dương Kiệt đã tai qua nạn khỏi, ít nhất tính mạng đã được đảm bảo.

khẽ díu mày khó hiểu dùng thần thức quét qua nơi Dương Kiệt đang xảy ra chuyện, phát hiện anh ta tuy đã bị móc tim ra khỏi cơ thể và thậm chí bị bóp nát dưới tay kẻ địch, nhưng thực tế một trái tim khác đã mọc trở lại trong cơ thể của anh ta, và sinh khí trong người đang dần hồi phục với tốc độ cực nhanh.

mấy tên kẻ địch ngu xuẩn không thể nhận ra điều đó, nhưng tuyệt đối không thể qua mắt được thần thức của một vị thần như Hao Thiên Khuyển, cho dù thực lực của nó lúc này đã tuột xuống chỉ còn cảnh giới hợp thể đi nữa, cũng có thể cảm nhận thấy rõ điều đó.

Sau một hồi đắn đo suy qua nghĩ lại, đặc biệt là nhìn thấy Dương Kiệt " giả chết" một cách hoàn hảo, hoàn toàn không để kẻ địch phát hiện ra, nên đã quyết định bỏ mặc anh ta không thèm quan tâm tới nữa, chỉ cần tên khốn đó không nguy hiểm tới tính mạng, Hao Thiên Khuyển chả buồn để ý tới Dương Kiệt làm gì.

mẹ kiếp, khiến bổn cẩu gia phải chịu đựng đau khổ mà còn muốn bổn cẩu gia ra tay giúp đỡ ngươi sao, còn khuya á ~~~!!!

tất nhiên, trong quá trình Dương Kiệt " giả chết", thần thức của Hao Thiên Khuyển vẫn dán chặt về anh ta để đề phòng trường hợp xấu nhất có thể xảy ra lần nữa. Khi phát hiện anh ta vùng dậy phản sát tên xui xẻo đang vác xác anh ta giao nộp cho Trịnh Hổ, sau đó là sự xuất hiện của hai bóng người lạ mặt, lo sợ hai tên lạ mặt có thể làm hại tới anh ta, Hao Thiên Khuyển đã chuẩn bị sẵn, có thể xuất hiện tại hiện trường chỉ trong tích tắc nếu như trường hợp xấu nhất xảy ra, nhưng rốt cuộc thì hai tên lạ mặt không hề tấn công Dương Kiệt mà chỉ vác anh ta đang trong trạng thái ngất đi quay về bát hoàng phủ, thậm chí có sẵn người trong phủ ra tay cứu chữa cho anh ta.

khi nhận thấy đối phương không có ác ý và Dương Kiệt không còn nguy hiểm nữa, Hao Thiên Khuyển thôi không còn quá bận tâm tới con heo mập đã khiến mình phải chịu đứng đau khổ lúc nãy nữa, tiếp tục thảnh thơi hưởng thụ ánh nắng mặt trời dễ chịu thắp chíu xuống cơ thể của mình trong sân vườn.

“ bang chủ ca ca, huynh không sao chứ?? Hiện giờ toàn thành đang truy nã huynh, nếu như ……” thập nhị công chúa lo lắng tới nỗi gần như chảy cả nước mắt, nghẹn ngào lên tiếng quan tâm nói.

“ tình thế vô cùng nguy cấp, nếu không thể rời khỏi vương thành càng sớm càng tốt, huynh thậm chí có thể nguy hiểm tới tính mạng, cho nên, huynh mong nhận được sự giúp đỡ của công chúa muội muội.” Dương Kiệt mang theo vẻ mặt nghiêm túc trầm giọng nói.

“ hả?? Muội có thể giúp đỡ huynh???”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận