Khi bóng người mờ mờ ảo ảo đó lộ ra nguyên hình, Dương Kiệt không kìm được giật mình hoảng hốt.
Chỉ thấy người này mặc bộ đồ văn sĩ màu xanh, đầu búi tóc bởi một vải thô nhô cao như gắn thêm một cái bánh bao nhỏ trên đỉnh đầu, mày rậm, mũi gồ, râu ngắn, nước da ngâm đen từ đầu tới chân, trong lúc xuất hiện lộ ra vẻ ngơ ngác hoang mang, miệng không tự chủ há to ra, hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ cặp răng hàm vàng khè, quá đáng nhất là răng hàm không hoàn chỉnh, thậm chí có nhiều chỗ bị mất đi một chiếc, và đặc biệt là đôi mắt gần như lòi hẳn ra khỏi tròng, có thể nói là xấu đau xấu đớn, xấu xúc phạm người nhìn.
Nếu như so với Lý Nguyên Bá trước kia, khuôn mặt của người chỉ có thể dùng từ kinh thiên động địa để hình dung. khuôn mặt của đối phương khiến Dương Kiệt có chút muốn lao tới đấm vài cú vào mặt đối phương cho bổ ghét.
Đối với việc này, Dương Kiệt có chút cười khóc không được. Không hiểu vì sao dạo gần nay nhân vật chiêu mộ tới đều mang theo hình tượng “ không mấy đẹp đẽ” như thế này, chẳng lẽ hệ thống muốn tôn vinh phụ họa cho vẻ đẹp điển trai của mình, nên cố tình làm thế chăng???
Chỉ là khi nhìn kỹ bảng thông tin về người vừa xuất hiện, Dương Kiệt không dám tỏ ra thái độ khinh thường nữa, vì cái uy danh đỉnh đỉnh của đối phương đã khiến anh ta choáng váng suýt chút nhảy cẫng lên vì phấn khích.
Họ Tên: Bàng Thống ( Tự Sĩ Nguyên, hiệu Phượng Sồ)
Lv: 55 ( tương đương xuất khiếu tầng thứ 5)
Điểm kinh nghiệm: 35682/5000000000
Kỹ năng tuyệt học:
Phượng Hỏa Liêu Nguyên ( thần giới sơ cấp): triệu hồi hỏa phượng giáng thế thêu đốt xóa sổ mọi thứ dám cản đường nó.
Tỏa Thiên Liên Hoàn Xích ( thần giới trung cấp): triệu hồi thiên xích khóa chặt toàn bộ kẻ địch trong phạm vị 1000 mét vuông, khiến kẻ địch rơi vào trạng thái bất động tê liệt.
Thánh Hỏa Chi Thể ( Bí thuật thần giới trung cấp): khi kích hoạt bí pháp, mọi kỹ năng thuộc tính lửa sẽ gia tăng thêm uy lực 200%, đồng thời miễn nhiễm với mọi đòn tấn công có thuộc tính lửa.
Che Thiên Mãn Địa ( bí pháp thần giới sơ cấp): khi kích hoạt bí pháp, trừ khi rơi vào trạng thái chiến đấu, người thi triễn sẽ trở thành tàng hình trong mắt kẻ địch và không phân biệt chênh lệch đẳng cấp.
Sau khi đọc xong thông tin của Bàng Thống, đặc biệt là các kỹ năng mà đối phương sở hữu, Dương Kiệt không kìm được nuốt nước bọt thèm thuồng.
Hai kỹ năng đầu thì không nói, Thánh Hỏa Chi Thể tuyệt đối là kỹ năng buff với hiệu quả kinh hoàng, miễn nhiễm với toàn bộ kỹ năng hệ hỏa?? nghĩa là cho dù một đại năng đạt tới cảnh giới độ kiếp hay thậm chí là hóa vũ, nếu như người đó tu luyện kỹ năng tuyệt học hệ hỏa khi giao chiến với Bàng Thống, cho dù kém gần hơn vài chục cấp, Bàng Thống có đứng yên cho đối phương đánh tới tết công gô cũng chưa chắc có thể khiến hắn bị trầy da nữa là.
Đáng sợ nhất là kỹ năng cuối cùng, tuyệt đối là kỹ năng ám sát nghịch thiên. Thử nghĩ xem, chỉ cần Bàng Thống kích hoạt trạng thái tàng hình, lén lén áp sát vào mục tiêu cần tiêu diệt, kẻ địch thậm chí còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đã bị Bàng Thống đánh lén trảm sát mất tiêu rồi, và nên nhớ rằng kỹ năng này không giới hạn thời gian và không giới hạn chênh lệch đẳng cấp, nghĩa là nếu như Bàng Thống muốn, thậm chí áp sát ngay sau lưng đại năng độ kiếp hóa vũ mà đối phương cũng không tài nào phát hiện ra được, nếu như trong tay Bàng Thống sở hữu báu vật có thể trảm sát kẻ mạnh độ kiếp và hóa vũ, hoàn toàn có thể nhất kích tất sát, vượt vài chục cấp trảm sát kẻ địch đấy chứ!!
Quan trọng nhất là, Bàng Thống vừa mới xuất hiện đã đạt tới cảnh giới xuất khiếu tầng thứ 5, hoàn toàn có thể giúp Dương Kiệt tình cảnh nguy hiểm vào thời điểm này, thậm chí trảm sát kẻ thù đáng ghét không đội trời chung của anh ta cũng không phải là vấn đề nữa là.
Bàng Thống vừa mới đặt chân lên đại lục Huyền Thiên, sau một thoáng ngơ ngác mơ màng, vội vã quay đầu liếc nhìn tứ phía, khi đôi mắt gần như rơi ra khỏi tròng dán chặt vào bóng người thô to tròn trịa như một quả bóng khổng lồ, lập tức rực sáng, trên môi mang theo nụ cười tự cho là “ thân thiện dễ nhìn nhất”, khẽ chỉnh tề lại quần áo trên người, nhẹ nhàng bước tới gần như áp sát ngay mặt Dương kiệt, chắp tay khẽ cúi người thi lễ nói: “ Bàng Thống bái kiến chúa công.”
Bàng Thống dường như vẫn còn mang theo thói quen xưng hô thời Tam Quốc, gọi Dương Kiệt là chúa công chứ không phải chủ nhân như Lý Nguyên Bá và Kiều Phong.
“ Sĩ Nguyên không cần đa lễ, mau mau đứng dậy, ta được Sĩ Nguyên, như hổ mọc thêm cánh, như cá về với nước, như …….” Dương Kiệt không dám lộ ra vẻ khó chịu thậm chí suýt chút nữa nôn ói khi hơi thở nặng mùi của Bàng Thống phả thẳng vào mặt khi chào hỏi lúc nãy( Má ơi, mặt đã xấu ma chê quỷ khóc rồi còn có thêm hơi thở nặng mùi nữa, thử hỏi có chết không chứ?? à mà với bộ răng hàm bị sâu nặng của đối phương, dường như không có gì bất ngờ nhỉ???), cố gắng duy trì nụ cười chân thành trên môi, đưa hai tay ra trịnh trọng đỡ đối phương thẳng người lại, miệng không ngừng buông ra những lời tán thưởng lấy lòng.
Nhìn thấy thái độ và nụ cười đầy “ chân thành’ của Dương Kiệt, Bàng Thống tỏ ra cảm động vô cùng. Hình tượng của bản thân như thế nào, bản thân tất nhiên là hiểu rõ, từ trước tới giờ tuy bản thân tài năng vô song, nhưng chính vì cái hình tượng khó coi này đã khiến mình mất điểm ngay trước người mới tiếp xúc lần đầu, ai nấy đều dùng ánh mắt thái độ đầy khinh bỉ đối xử với mình, tuy có tài mà không được chư hầu trọng dụng ( thậm chí ngay cả Lưu Bị lúc ban đầu cũng không có thiện cảm với hắn nữa là), nên lúc đầu còn tỏ ra lo lắng thấp thỏm không yên, lo sợ chủ nhân mới của mình tỏ ra không hài lòng thậm chí khinh thường xa lánh.
Nên nhớ rằng Bàng Thống bị hệ thống triệu gọi tới thế giới này, đồng nghĩa mạng sống của hắn đã gắn kết và nằm trong tay của Dương Kiệt, cho dù bị đối xử bất công, thậm chí bị sỉ nhục, cũng không dám có suy nghĩ phản kháng hay tạo phản ( cùng lắm tự tay vỗ lên vầng trán tự sát để biến mất khỏi thế giới này). Nếu như chủ nhân mới không hài lòng ác cảm với mình, tương lai trở nên mù tịt, có tài năng mà không thể thi triễn, tuyệt đối không phải là điều mà Bàng Thống muốn nhìn thấy.
nhưng khi nhìn thấy Dương Kiệt tỏ ra nhiệt tình chân thành như vậy, mọi lo âu trước đó lập tức tan biến theo chiều gió, thậm chí trong đầu xuất hiện suy nghĩ phải tận tâm tận trung phù trợ chủ nhân bằng mọi giá, thậm chí có hy sinh sinh mạng cũng không tiếc nữa là.
Những người có tâm lý tự ti như Bàng Thống, chỉ cần để hắn cảm nhận được sự chân thành của bạn, đối phương chắc chắn sẽ đền đáp lại hơn gấp chục lần trăm lần những gì bạn trao ra.
“ Chúa công ~~~~~!!” “ Sĩ Nguyên ~~~~~~~!!!”
Bàng Thống đã cảm động tới nỗi dưng dưng nước mắt, hận không thể ôm chặt chủ nhân vào người để bày tỏ cảm xúc của mình.
Dương Kiệt cũng dưng dưng nước mắt khi phải cố gắng chịu đựng để bản thân đừng bị nôn ói ra bởi hơi thở đầy kinh dị của đối phương, đồng thời nhìn thấy tình cảnh như thế này, đã diễn thì diễn cho tới, trực tiếp chủ động ôm chặt Bàng Thống vào người, và thế là thân hình " bé bỏng" của Bàng Thống hoàn toàn nằm gọn trong lòng của Dương Kiệt.
Chưa hết, thậm chí tên khốn đó còn không ngừng làm ra động tác vuốt lưng đối phương, cộng thêm kỹ năng dùng nước mắt cá sấu của đại ca Lưu Bị để cảm hóa thuộc hạ của mình, khiến đối phương mãi mãi tận trung tận thủy với bản thân.
Chỉ là, màn kịch này khó diễn quá, nếu như không phải bản thân có thể nín thở thời gian dài, có thể hấp thụ không khí xung quanh không cần thông qua lỗ mũi, e rằng đã không thể diễn được tới thời điểm này mà đã ngất đi từ lâu rồi.
Nhìn thấy hai tên đàn ông khóc lóc ôm choàng vào nhau, Mộ Dung Tuyết và tam công chúa không kìm được run bắn người lên sởn cả tóc gáy, thậm chí trong nhóc hắc kỵ hoàng gia đã có không ít người khẽ cúi người xuống buồn nôn muốn ói trước cảnh tượng kinh tởm đang diễn ra ở trước mặt, đặc biệt là cảnh vuốt lưng lẫn nhau của cả hai.
má ơi, lá bưởi ~~~!! ở đâu có lá bưởi??? phải đi rửa mắt ngay tức khắc mới được ~~~!!!
Quyết định rồi, sau này tuyệt đối không được để tên khốn dơ bẩn đó đụng vào người mình và cả con trai mình nữa ~~~!!!
Dương Kiệt không ngờ hành động thu phục lòng người của mình lại khiến cho Mộ Dung Tuyết đã cấm cửa anh ta động chạm vào người mình và thậm chí cả đứa con trai cưng một thời gian dài.
Mẹ kiếp!! Bố mày nào muốn thế đâu??? Chỉ là không diễn không được!!!
Vào thời điểm đó, Dương Kiệt chỉ còn cách ngẩng đầu lên nước mắt lưng tròng.
Éc ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!
Trịnh Hổ không biết có phải chịu không nổi cảnh tượng “ kinh tởm” ở trước mặt hay không, sau một thoáng bàng hoàng vì sự xuất hiện đột ngột của Bàng Thống đã nhanh chóng bừng tỉnh trở lại, miệng rú lên một tiếng, cơ thể thêm lần nữa tựa như mũi tên phóng thẳng về phía Dương Kiệt và Bàng Thống vẫn còn đang nhiệt tình ôm choàng vuốt lưng lẫn nhau.
Xì tưởng gì?? Chỉ là một tên mặt chuột xấu ma chê quỷ khóc, thậm chí trên người không có lấy chút khí thức của người tu luyện( Bàng Thống khi không rơi vào trạng thái chiến đấu, khí thức trong người gần như giảm xuống bằng 0, người ngoài nhìn vào không khác gì một người không có chút thực lực gì cả.), vậy thì không cần phải khách sáo làm gì nữa, tiện tay xử lý luôn tên khốn xúc phạm người nhìn cho bổ ghét.
“ Súc sinh, biến ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!” Bàng Thống đang chìm đắm trong hưởng thụ tình cảm chân thành của Dương Kiệt tỏ ra khó chịu khi bị phá đám, mẹ kiếp, bộ không thấy bầu không khí bên này đang ấm cúng vô cùng sao??? Thế mà mi nỡ lòng nào đi phá hủy nó, quả thật không thể tha thứ ~~!!
Thậm chí không thèm quay đầu, chỉ khẽ đưa tay vẫy nhẹ một cái về hướng Trịnh Hổ đang lao tới, một luồng lửa màu phóng tím đột ngột xuất hiện trong không khí, bùng nổ dữ dội lao thẳng ra phía trước nuốt chửng cả cơ thể khổng lồ của Trịnh Hổ.
Phừng phực ~~~!!! Phừng Phực ~~~~~~~~~~!!! éc éc éc ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!
Trịnh Hổ kêu gào đầy đau khổ dưới chùm lửa có nhiệt độ có thể làm tan chảy bất kỳ thứ kim loại nào trên thế gian này, cũng may là Bàng Thống chỉ khẽ vẫy tay tung ra một đòn đơn giản với mục đích dạy đối phương một bài học nhớ đời, tất nhiên là không thiếu phần muốn sỉ nhục đối phương, nên mạng sống của lão đã được bảo tồn, chỉ là toàn thân lúc này đã cháy đen như gà đen Châu Phi, thậm chí trên cơ thể đã bị rụng lông nhiều chỗ, trông thảm hại vô cùng.
“ Xuất, xuất khiếu, đối phương là kẻ mạnh xuất khiếu?????” Trịnh Hổ vừa phẫn nộ vừa hoảng sợ gào thét trong lòng, đôi mắt đầy kinh hãi nhìn chằm chằm vào Bàng Thống ở phía xa.
Tuy lúc này thực lực của Trịnh Hổ đạt tới ngụy xuất khiếu tầng thứ 7 đáng sợ, nhưng nên nhớ rằng Bàng Thống là chân xuất khiếu tầng thứ 5, với thực lực bị giảm một nửa khi ngụy đối với chân, không có ngụy xuất khiếu tầng thứ 10 cũng đừng mong cầm cự được Bàng Thống lúc này.
Nhớ kỹ, chỉ là cầm cự thôi đấy, còn muốn trực tiếp đối đầu ngang tài ngang sức ư??? Không có ngụy hợp thể tầng thứ 1, tầng thứ 2 cũng đừng nên nghĩ tới nữa.
Không chỉ Trịnh Hổ, ngay cả tam công chúa cũng tỏ ra bối rối hoảng sợ trước thực lực đáng sợ của Bàng Thống, đôi mắt khẽ liếc nhìn xung quanh, cơ thể không ngừng giật lùi về phía sau, trông có vẻ chuẩn bị đào tẩu thì phải.
Trịnh Hổ tuyệt đối không thể trông mong được rồi. Đùa à, lúc này lão có giữ được mạng của mình hay không còn là cả một vấn đề, một khi con cọp già đó tử nạn, tam công chúa không nghĩ rằng Dương Kiệt sẽ để cho mình lành lặn an toàn quay về vương thành.
Nên tranh thủ lúc mọi người dồn hết mọi tập trung vào Trịnh Hổ, tam công chúa vô cùng quả quyết bỏ chạy trước tính sau.
Con cọp già đó chết thì chết đi, quan trọng nhất vẫn là mạng sống của mình, không phải sao???