Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

“ Đồ súc sinh, ngươi dám phá hỏng tâm trạng đang trên đà thăng hoa của ta, đó là chưa kể tội ngươi dám làm hại tới chúa công đáng kính của ta, ta quyết định rồi, sẽ tuyên bố xóa sổ ngươi khỏi thế gian này, thậm chí không có cơ hội đầu thai, hừ hừ ~~~~!!!!” Bàng Thống giận tới nỗi toàn thân run rẩy, đôi mắt như muốn phóng lửa nhìn chằm chằm vào Trịnh Hổ ở phía xa, ngẩng cao đầu mạnh miệng tuyên bố.

Éc ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Trịnh Hổ kêu rú lên một tiếng đầy bất mãn, cơ thể lần nữa nhấc bổng lên không trung, đôi cánh khổng lồ sải rộng ra và không ngừng tạo ra những động tác vẫy quét liên hồi, lập tức hình thành vô số cuồng phong có hình dáng lưỡi liềm sắc nhọn tấn công thẳng về phía Bàng Thống ở phía dưới.

Đối diện cuồng phong dày đặc chi chít đang bắn thẳng xuống, Bàng Thống chỉ cười lạnh, thậm chí còn có thời gian khẽ quay đầu lại gợi ý Dương Kiệt đứng lùi ra xa để tránh bị va lây, sau đó hai tay đưa ra phía trước không ngừng vẫy múa vẽ ra những dấu ấn thi triễn tuyệt học, miệng hét lớn: “Phượng Hỏa Liêu Nguyên, đốt cháy hết cho ta ~~~~~!!!’

Một con phượng hoàng lửa khổng lồ xuất hiện ngay trước mặt Bàng Thống, mang theo tư thế xé gió bất chấp những cơn cuồng phong sắc lạnh đang bắn tới trước mặt, trực tiếp đâm thẳng về phía Trịnh Hổ ở phía trên không trung.

Phừng phực ~~~ phừng phực ~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!

Những cơn cuồng phong chỉ khẽ va chạm vào cơ thể của phượng hoàng lửa lập tức bị vỡ tan nát trong không khí, hoàn toàn không thể ngăn cản được bước tiến đầy hiên ngang uy dũng của nó, chỉ trong tích tắc đã lao tới ngay trước mặt Trịnh Hổ vẫn còn đang bất động ngơ ngác ở trên không trung.

Hoàn toàn không cùng đẳng cấp!!   éc ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Trịnh Hổ lần nữa rú lên một tiếng đầy kinh hãi, chỉ là lần này không phải có những hành động phản kháng hay chống cự, mà là trực tiếp đảo ngược cơ thể, quay đầu cong đuôi bỏ chạy một cách dứt khoát.

Đùa à??? Còn ở phía xa đã cảm nhận được sức nóng kinh hoàng của con phượng hoàng lửa mang tới, nếu như để nó đâm thẳng vào người, mình có thể biến thành con chim cút quay ngay tức khắc chứ chả chơi đâu.


Tẩu vi thượng sách ~~~~!!! Cái gì mà trảm sát kẻ thù không đội trời chung hay bắt sống Mộ Dung Tuyết mang về kiếm lợi ích gì gì đó, khó quá bỏ qua đi, giữ được cái mạng lúc này mới là điều quan trọng nhất.

Cả Dương Kiệt vả Bàng Thống đều không thể ngờ được tên khốn lúc nãy còn tỏ ra hùng hổ liều chết, thế mà chỉ trong tích tắc quay đầu bỏ chạy không chút do dự, thậm chí tên khốn trời đánh đó trong lúc bỏ trốn còn hút vài chục hắc kỵ hoàng gia ở phía dưới ném thẳng về phía phượng hoàng lửa với mục đích cản đường con chim lửa đáng sợ, để mình có thêm thời gian bỏ trốn mới đáng chết chứ.

Vô liêm sỉ tới thế là cùng ~~~!!!

Đám hắc kỵ hoàng gia xấu số thậm chí chưa kêu thét câu nào, đã trực tiếp bị phượng hoàng lửa của Bàng Thống nuốt chửng, nhiệt độ kinh hoàng do phượng hoàng lửa bộc phát trực tiếp thêu đốt tất cả thành tro, chết không toàn thây.

“ Chạy, chạy mau ~~~~!!!” “ AAAA, đồ khốn ~~~~~~~!!!” “ bảo vệ công chúa, hộ tống công chúa chạy mau ~~~~~~!!!”

Dưới mặt đất nhất thời hỗn loạn vô cùng, tiếng kêu gào la hét vang trời, mặc dù vô cùng bất mãn và phẫn nộ trước hành vi vô liêm sỉ của Trịnh Hổ, nhưng cũng đành bất lực giương mắt ra nhìn vô số đồng đội bị hút thẳng lên không trung để dùng làm “ vật cản đường” để tên khốn đó bỏ trốn.

Đánh thì đánh không lại, chỉ còn cách mau chóng hộ tống tam công chúa bỏ chạy khỏi hiện trường càng sớm càng tốt để tránh bị vạ lây mà thôi.

“ Chạy??? Để xem các ngươi chạy đi đâu!!!!!” Bàng Thống nhanh chóng bừng tỉnh trở lại, trên môi lộ ra nụ cười nham hiểm, hai tay giơ qua quá đầu, động tác giống hệt như mấy tên pháp sư đang cầu mưa vậy, miệng hét lớn: “ Tỏa Thiên Liên Hoàn Xích, khóa hết lại lũ chuột nhắt cho ta ~~~~~!!!”

Chíu ~~~ chíu chíu ~~~~~~ ……..!!!! “ Cái gì??? Đó là …..” “ không ~~~~!!” “ Thả ta ra, mau thả ta ra ~~~~~~~~!!!”

Ngay sau tiếng hét của Bàng Thống, trên không trung lập tức xuất hiện một lỗ hổng màu đen khổng lồ, vô số sợi dây xích dạng khí có thể tích gần bằng cơ thể của người đàn ông trưởng thành tựa như hàng trăm hàng ngọn con mãng xà từ phía sau lỗ hổng phóng thích ra, lao xuống khóa chặt cơ thể của tất cả mục tiêu ở phía dưới.


Không chỉ Trịnh Hổ, ngay cả tam công chúa và hắc kỵ hoàng gia đang bỏ chạy chưa được bao xa cũng bị dính đạn, toàn thân bị khóa chặt, không ai có thể nhúc nhích được thêm bước nào cả.

Rầm ~~~~~!!! AAAAAA, thả ta ra, thả ta ra mau ~~~~~~~!!!

Trịnh Hổ từ trên không rơi ngã xuống mặt đất nằm bất động, cho dù dốc hết toàn bộ sức lực bú sữa của mình vùng vẫy, cũng không tài nào nhúc nhích được gì cả, thậm chí thoát khỏi trạng thái biến hình quay trở về hình dạng nguyên gốc của mình.

“ Hỏa Phượng Hoàng, nuốt chửng ……” “ khoan đã, khoan đã Sĩ Nguyên ~~~~~!!!”

Trong lúc Bàng Thống định tung đòn kết liễu cuộc đời “ đầy tội lỗi” của Trịnh Hổ và đám đồng bọn của lão, Dương Kiệt vội vã chạy tới ngăn lại.

Đừng hiểu lầm, Dương Kiệt không phải rũ lòng thương hại mà tha mạng cho chúng, chẳng qua anh ta muốn tự tay kết liễu Trịnh Hổ cùng đám lâu la đồng bọn của chúng mà thôi.

Lúc nãy giải quyết gần một nửa hắc kỵ hoàng gia đã giúp Dương Kiệt thu được gần một phần ba điểm kinh nghiệm, nếu như lúc này giải quyết nốt Trịnh Hổ và đám hắc kỵ hoàng gia còn lại, không chừng có thể thăng cấp cũng không chừng, tất nhiên là không thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này rồi.

Nhận được cái gật đầu của Bàng Thống, Dương kiệt hí hửng chạy tới ngay trước mặt Trịnh Hổ đang nằm bất động nhưng vẫn cố gắng giương to đôi mắt mang tính “ đe dọa”, cười lạnh chế giễu nói: “ Trịnh trưởng lão, ngươi có từng tưởng tượng ra rằng một ngày nào đó sẽ như con cá nằm trên thớt bất động chờ bổn thiếu gia tới làm thịt không nhỉ???”

“ ngươi, ngươi dám giết lão phu??? Nên nhớ lão phu là trưởng lão ngoại môn của Lãnh Binh Cung, nếu như ngươi dám làm hại tới lão phu, Lãnh Binh Cung chắc chắn sẽ không tha mạng cho ngươi, cho dù ngươi lên trời xuống biển, cũng không thoát khỏi sự truy sát của cả Lãnh Binh Cung đâu ~~~~~!!!!” Dưới lời hăm dọa chế giễu của Dương Kiệt, Trịnh Hổ khẽ lóe qua tia sáng hoảng sợ nhưng nhanh chóng được lão che giấu đi, thay vào đó là thái độ hùng hổ dọa nạt.


“ hì hì, còn dám hăm dọa bổn thiếu gia nữa hả??? Nếu bổn thiếu gia nhớ không lầm thì, nhờ ơn đức của nhà ngươi, bổn thiếu gia hiện đang là kẻ thù không đội trời chung của cả ngũ đại tông môn, cho dù bổn thiếu gia có giết ngươi không, thì kết quả cũng như thế thôi, không phải sao??” Dương Kiệt cười chế giễu nói, tam tiêm kích không ngừng vẫy múa trong tay, có thể đâm xuống kết liễu Trịnh Hổ bất kỳ lúc nào.

Dương Kiệt vẫn chưa ra tay vội, phải khiến lão già khốn kiếp ở trước mặt cảm nhận nếm trải sự tuyệt vọng trước khi chết mới có thể xoa dịu nỗi căm phẫn và oan ức mà anh ta phải hứng chịu bấy lâu nay.

“ Khoan, khoan đã Dương huynh đệ, chuyện đâu còn có đó, chuyện đâu còn có đó, chúng ta hoàn toàn có thể ngồi lại bàn bạc với nhau, động tay động chân quả thật mất hòa thuận quá đi.” Nhìn thấy Dương Kiệt chuẩn bị đâm kích xuống bất kỳ lúc nào, cộng thời lời hăm dọa đã mất tác dụng, Trịnh Hổ lập tức biến sắc, vội vã lên tiếng dịu giọng trấn an đối phương, không dám chọc điên kẻ đang nắm giữ số phận của mình thêm nữa.

Tam công chúa và đám hắc kỵ hoàng gia đang nằm ngổn ngang ở phía xa ai nấy đều lộ ra vẻ mặt phẫn nộ và khinh bỉ.

Mẹ kiếp, đường đường kẻ mạnh nguyên thần tầng thứ 10, trưởng lão ngoại môn Lãnh Binh Cung, thậm chí gặp Ưng Hoàng cũng có thể đứng ngang hàng, thế mà lúc này lại tạo ra vẻ mặt lấy lòng kẻ thù như một con chó bị luộc chín đầu, quả thật là mất mặt quá đi.

Suy nghĩ của tam công chúa và đám hắc kỵ hoàng gia như thế nào, Trịnh Hổ không thèm quan tâm, quan trọng nhất hiện giờ là làm sao đàm phán để giữ mạng, đợi thoát khỏi đại họa lần này, giết người diệt khẩu, còn ai dám lan truyền chuyện mất mặt của bản thân ngày hôm nay nữa chứ??

“ Bổn thiếu gia không nghĩ là giữa chúng ta còn điều gì có thể đàm phán nhỉ???” Dương Kiệt cười lạnh nói, tất nhiên cánh tay cầm kích đã ngưng lại, “ tạo cơ hội” để lão biểu diễn.

Nhìn thấy động tác “ nhượng bộ” của Dương Kiệt, Trịnh Hổ thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng không dám lơ là, vội vã lên tiếng nói: “ Dương huynh đệ, lão phu đã suy nghĩ kỹ lại rồi, thực ra giữa hai chúng ta hoàn toàn không có tư thù tới mức không thể đội trời chung với nhau, phải không nào??? Cho nên mọi chuyện hoàn toàn có thể giải quyết thỏa đáng bằng một điều hay ho gì đó. Lần này lão phu bại trận dưới tay Dương huynh đệ và vị đại nhân kia, hoàn toàn tâm phục khẩu phục, theo quy định của đại lục Huyền Thiên thì, chỉ cần giữa hai bên không phải có mối thù không thể hàn gắn, hoàn toàn có thể dùng tất cả tài sản của mình để chuộc mạng.

Thú thật, tài sản trong người lão phu mang theo lần này, cộng thêm vơ vết được từ phía vương triều Thiên Ưng thời gian gần nay, con số đã lên tới 1 tỷ linh thạch, một con số khổng lồ không tưởng đúng không nào??

Chỉ cần Dương huynh đệ đồng ý tha mạng cho lão phu, lão phu sẽ hai tay dâng lên hết toàn bộ tài sản trong người cho Dương huynh đệ, xem như là tiền trà nước, và xin hứa với Dương huynh đệ rằng, sau này có giáp mặt huynh đệ, lão phu sẽ lập tức quay đầu bỏ chạy ngay tức khắc, không dám gây chuyện với huynh đệ nữa.”

Trịnh Hổ mang theo vẻ mặt kỳ vọng thậm chí có chút đắc chí thao thao bất tuyệt nói, lão vô cùng tin tưởng rằng khi mình thót ra số tài sản “ khổng lồ” như thế này, trên thế gian này có mấy ai mà không động lòng chứ??? Ít ra trong cái vương triều tầm trung này không có.


Nhưng lần này Trịnh Hổ đã lầm, một tỷ đúng là khối tài sản khổng lồ đối với đại đa số người, nhưng đối với một người có thể luyện đan kiếm tiền như Dương Kiệt, một tỷ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Huống chi anh vừa nhận được “ tài trợ” hơn 5 tỷ từ Triệu Thiên Cơ, và trong lúc giao chiến tốn hơn một tỷ mốt để thăng cấp võ hồn mà mắt không chớp lấy một cái, một tài trong lời Trịnh Hổ, thậm chí không đủ để anh ta huề vốn nữa là.

Rầm ~~~ rầm ~~~ rầm ~~~~~~~!!!

Dương Kiệt không thèm nói năng gì cả, trực tiếp từ nhẫn Càn Khôn của mình ném ra hàng núi hàng núi linh thạch cao chót vót, thậm chí đè thẳng lên người Trịnh Hổ khiến lão suýt chút phải chết gạt.

Không chỉ Trịnh Hổ và Tam công chúa, ngay cả Mộ Dung Tuyết cũng có chút bất ngờ trước độ “ giàu có” của Dương Kiệt.

Không được!!! Sau khi rời khỏi nơi này, phải nhanh chóng cưa đôi tài sản với tên khốn đó, cái đó gọi là tiền chu cấp nuôi dưỡng cho con, đề phòng tên khốn đó biến mất tích thêm lần nữa.

Dương Kiệt không ngờ hành động “ khoe của” của mình đã bị Mộ Dung Tuyết nhắm tới, đúng là tự lấy đá chọi chân mình mà.

“ So với tài sản trên người bổn thiếu gia, cái gọi là tài sản khổng lồ của ngươi, thậm chí không bằng một nửa nữa là. Vả lại, sau khi xử lý ngươi xong, tài sản của ngươi cũng sẽ thuộc về bổn thiếu gia?? Vì sao phải phiền phức giao dịch với ngươi làm gì chứ??” Dương Kiệt cười lạnh chế giễu, đắc chí cười nói.

Phù phù phù phù ~~~~~~~~~~~~!!!

Trịnh Hổ hít thở như chưa từng được thở sau khi Dương Kiệt thu lại hết tài sản của mình, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng.

“ Nếu như không có gì để nói nữa, vậy thì …..” “ khoan đã, khoan đã, lão phu còn một thứ quan trọng có thể dùng để đàm phán với Dương huynh ~~~~!!!”

Trong lúc Dương Kiệt lần nữa vung tam tiêm kích lên, chuẩn bị kết liễu kẻ thù ở trước mặt, Trịnh Hổ lần nữa hoảng hốt kêu thét lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận