Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Khi mọi người đã tập hợp đầy đủ, Vương trưởng lão dẫn theo Lý trưởng lão và Tống Thiên Hành từ trong lều trại của mình bước ra.

Khẽ ngật đầu với Tống Thiên Hành ở phía sau một cái. Tống Thiên Hành từ phía sau bước tới trước mặt từng người, phát cho họ mỗi người một vật thể giống hệt như quả pháo bông ở thế giới của Dương Kiệt vậy.

“ Thứ vừa phát cho các vị, chính là pháo cầu cứu đặc chưng của Thánh Hỏa Tông, nếu như bản thân gặp phải nguy hiểm tới tính mạng của mình, có thể truyền chân khí vào đó để kích hoạt báo hiệu cầu cứu. Trong phạm vi một trăm dặm, nếu như có đồng môn ở gần đó, sẽ nhìn thấy pháo cầu cứu và lập tức di chuyển tới hiện trường để giải cứu cho đồng đội của mình, hiểu rồi chứ?”

Sau khi mỗi người một quả pháo trên tay, Vương trưởng lão giải thích công dụng của nó.

“ Hiểu rồi ạ ~~~!!” Hai mươi đệ tử đồng tiếng đáp.

Vương trưởng lão khẽ ngật đầu, vẫy tay một cái, ra hiệu bắt đầu xuất phát tới lối vào bí cảnh thí luyện.

Trước khi cả đám rời khỏi doanh trại, Vương trưởng lão đã kéo Lăng Hàn Phong sang một bên, từ trong nhẫn càn khôn rút ra một tấm thẻ bài, giao qua cho hắn, và dặn dò: “ khi gặp nguy hiểm, hãy truyền chân khí kích hoạt vào tấm thẻ bài này. Trong đó có một phần mười uy lực tấn công của lão phu, tương đương với một đòn đánh của một tông sư tầng thứ nhất. Nhưng hãy nhớ kỹ, chỉ khi nào nguy hiểm tới tính mạng mới được sử dụng, hiểu rồi chứ?”

Dù sao cũng là đệ tử của mình, cho dù bắt đầu có chút bất mãn với nó, nhưng sự an nguy của nó cũng phải nghĩ tới, nên đã dùng một đêm để truyền chân nguyên của mình vào tấm thẻ bài. Vương trưởng lão chỉ hy vọng hắn không cần phải dùng tới tấm thẻ bài này.

Lăng Hàn Phong phấn khích nhận lấy tấm thẻ bài. Tương đương uy lực một đòn đánh của một tông sư tầng thứ nhất, hoàn toàn có thể dễ dàng lấy mạng con heo mập chết dịch kia rồi.

Cái câu mà chỉ sử dụng khi tính mạng đang bị đe dọa đã hoàn toàn bị bỏ ngoài tai của Lăng Hàn Phong. Lúc này hắn chỉ suy tính làm sao dùng món bảo bối này lấy mạng kẻ thù không đội trời chung của mình mà thôi.

“ Đệ tử xin đa tạ sư phụ ạ.” Chắp tay thi lễ một cái, thận trọng bỏ tấm thể bài vào trong nhẫn càn khôn của mình.

Nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lăng Hàn Phong đang đi phía sau đám đông, Vương trưởng lão khẽ díu mày lẩm bẩm nói: “ không biết mình có sai lầm khi giao tấm thẻ bài đó cho nó không đây. Hy vọng nó dùng đúng lúc đúng chỗ, đừng để bị phẫn nộ che mờ lý trí của mình.” Lắc đầu thở dài một tiếng, những gì cần là cũng đã làm hết rồi, kết cục như thế nào, chỉ có trời mới biết mà thôi.

“ Các vị tới hơi trễ rồi đấy. Chẳng lẽ người của Thánh Hỏa Tông không có chút khái niệm thời gian sao?”

Đoàn người Thánh Hỏa Tông vừa đi tới nơi tập tập kết, một giọng nói trầm trầm khô khan vang lên.

Đưa mắt nhìn về phía giọng nói vang lên, phát hiện thì ra là một người đàn ông trung niên râu ria rậm rạp, trên người tràn đầy khí chất đàn ông. Đứng bên cạnh là một thiếu phụ khá xinh đẹp, trên môi đang mang theo nụ cười thân thiện, khẽ cúi người chào hỏi Vương trưởng lão và Lý trưởng lão.

Hai kẻ mạnh nguyên thần ~~~!!

Hai người này chính là người phụ trách hộ tống đoàn đệ tử Lãnh Binh Cung, cũng là đôi vợ chồng với nhau, Trịnh Hổ và Sa Thu Thủy.

“ thời gian mở cửa bí cảnh vẫn chưa tới, nếu như có ai cảm thấy không thể chờ đợi, có thể quay đầu trở về, không cần thiết phải ở đây nói bóng nói gió làm gì.” Vương trưởng lão hừ mạnh một tiếng, không thèm nể mặt đối phương cứng rắn đáp trả.

Một khí thế đáng sợ của kẻ mạnh nguyên thần từ trên người Trịnh Hổ phóng thích ra, nhắm thẳng vào đoàn người Thánh Hỏa Tông.

Hai mươi đệ tử đứng ở phía sau Vương trưởng lão và Lý trưởng không kềm được run bắn người lên vì sợ hãi, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, thậm chí có không ít người có dấu hiệu quỳ ngã xuống đất.

Vương trưởng lão hừ mạnh một tiếng, thứ khí thế đáng sợ đó lập tức tan biến trong không khí. Hai mươi đệ tử nhanh chóng ổn định trở lại, ai nấy đều hít thở dồn dập.

“ Trịnh lão hổ, càng sống càng thụt lùi rồi đấy, có gì cứ nhắm vào lão phu, phát tán khí thế ra hù dọa đám trẻ con làm gì vậy? Để chứng tỏ mình lợi hại sao?” Vương trưởng lão cười lạnh chế giễu.

Trịnh Hổ có dấu hiện tung đòn tấn công về phía Thánh Hỏa Tông, nhưng nhanh chóng bị Sa Thu Thủy kéo lại, hừ mạnh một tiếng, không thèm để ý tới người của Thánh Hỏa Tông nữa, quay về phía đám đệ tử Lãnh Binh Cung gào lớn: “ Tất cả hãy nghe rõ đây, vào tới bí cảnh thí luyện, phàm gặp được đệ tử của Thánh Hỏa Tông, cứ mạnh tay dạy dỗ chúng cho ta, không được lấy mạng chúng thì ít nhất cũng phải đánh chúng thành tàn phế, hiểu rồi chứ??”

Công khai giết người trong cùng liên minh là điều tối kỵ, nên cho dù giận dữ cỡ nào, Trịnh Hổ cũng chỉ dám lên tiếng bảo đệ tử của mình đánh đối phương thành tàn phế mà thôi.

Đó là lý do vì sao Ngạo Văn Long khi nhận lời trừ khử Dương Kiệt, cũng phải đắn đo cân nhắc suy nghĩ một thời gian dài, vì nếu để chuyện giết hại đồng môn truyền ra ngoài, trừng phạt phải đón nhận không nhẹ chút nào đấy.

“ Rõ rồi ạ thưa trưởng lão.” Đám đệ tử Lãnh Binh Cung nhận được lệnh ở phía trên, phấn khích đáp lời.

Thần tiên đánh nhau, phàm nhân vạ lây! Xem ra lão Trịnh Hổ bên Lãnh Binh Cung có hiềm khích không nhỏ với Vương trưởng lão bên Thánh Hỏa tông thì phải. Ngay cả những mệnh lệnh như thế này cũng dám công khai tuyên bố ra. Hoàn toàn không nể mặt đối phương chút nào cả.

Người của Thánh Hỏa Tông nghe xong câu mệnh lệnh khiêu chiến công khai của Trịnh Hổ, ai nấy đều mặt mày giận dữ.

Chơi thì chơi, bộ tưởng bố mày sợ tụi bây hả?

Người của Thiên Kiếm Tông chỉ đứng sang một bên coi hai tông môn kia chó cắn chó, trên môi mang theo nụ cười chế giễu cười trên đau khổ người khác.

Còn người của Bách Hoa Cốc và Khoái Hoạt Lâm chỉ tỏ vẻ dửng dưng, Thánh Hỏa Tông và Lãnh Binh Cung không hợp nhau, vừa gặp mặt đã lao vào khiêu chiến với nhau đã không còn xa lạ gì nữa, coi nhiều riết cũng nhàm chán quá rồi.

“ Ôi dào, hai vị sư huynh cộng lại cũng hơn mấy trăm tuổi rồi, sao lại để cho những hiềm khích thời trai trẻ của mình gây ảnh hưởng tới đám hậu bối chứ?”

Trong khi bầu không khí đang trở nên căng thẳng, một giọng nói thánh thót như chim hoàng anh đang hót vang lên.

Chỉ thấy một thiếu phụ đoan trang thánh khiết từ phía Bách Hoa Cốc bước ra, trên môi mang theo nụ cười thân thiện dịu dàng nói. Nói là thiếu phụ, nhưng vẻ trẻ đẹp của cô ta nói là chị của Mộ Dung Tuyết cũng không ai dám cãi.

Cô ta chính là người phụ trách hộ tống đệ tử Bách Hoa Cốc, Lê Hoa Tiên Nữ, Đàm Bích Kiều.

Trịnh Hổ này giờ vẫn đang hùng hổ gào thét, nhưng khi nhìn thấy Đàm Bích Kiều bước ra, lập tức tựa như tên đầy tớ gặp phải nữ hoàng quyền lực, toàn thân run rẩy, khuôn mặt ửng đỏ, miệng ngậm ngừng nói không nên lời, hoàn toàn khác xa với hình ảnh lúc nãy.

Nhìn thấy bộ dạng mất mặt của chồng mình, Sa Thu Thủy hận không thể đè tên vô dụng đó xuống đập cho một trận. Hai ngón tay biến thành gọm kìm không ngừng nhéo vào cái eo đầy thịt của đối phương. Nhưng không ngờ tuyệt chiêu vô cùng hữu dụng uy lực vô song ngày thường đột nhiên trở nên vô tác dụng, nhéo mãi nhéo mãi vẫn không thấy Trịnh Hổ có chút phản ứng gì cả, lúc này hắn tựa như bị ai đó điểm huyệt rồi vậy.

Không chỉ Trịnh Hổ, ngay cả Vương trưởng lão, Lý trưởng lão và hai vị trưởng lão của Thiên Kiếm Tông, nhìn thấy hình bóng của Đàm Bích Kiều, cơ thể đều không kềm được run lên một cái, hít thở một cách dồn dập, mặt đỏ như tôm luộc, lộ ra vẻ mặt như tên thanh niên trai trẻ khi giáp mặt với nữ thần trong lòng mình vậy.

“ Mấy lão già bao nhiêu tuổi rồi mà còn hám gái, ta khinh bỉ các ngươi.” Mặc dù trong lòng khinh bỉ mấy lão già kia vô cùng, nhưng lúc này Dương Kiệt cũng không khá gì hơn, đôi mắt giương to ra hết cỡ dán chặt vào thân hình của Đàm Bích Kiều, mép miệng thậm chí xuất hiện vũng nước miếng giống hệt như anh Trư.

Nếu như nói Mộ Dung Tuyết chỉ là mật đào chưa chín, chưa đủ sức hấp dẫn Dương Kiệt. Thì Đàm Bích Kiều tuyệt đối là quả mật đào đã chín muồi, chỉ còn chờ ai đó hái xuống ăn mà thôi, những thiếu phụ như thế có sức hấp dẫn chết người đối với những tên trai tân như Dương Kiệt.

Tất nhiên, không chỉ riêng mỗi mình Dương Kiệt có biểu hiện như thế này, đám “ngực đực” có mặt ở đây ai nấy đều không giữ được vẻ thản nhiên bình tĩnh, mọi ánh mắt đều đổ dồn hết vào người Đàm Bích Kiều. Bộ không thấy con rắn độc Lăng Hàn Phong cũng phải trố mắt ra nhìn sao? Nếu như nói có ai điềm tĩnh nhất chắc chỉ duy nhất mỗi tên “mặt đá” Dương Diễn mà thôi. Tên khốn này thuộc dạng “ vô cảm xúc” nên không thèm nói tới làm gì.

Không chỉ đệ tử nam, ngay cả đệ tử nữ cũng không tránh khỏi nhìn chằm chằm vào Đàm Bích Kiều, sau đó so sánh lại với bản thân. Càng so sánh càng thấy tủi thân, ghen tỵ vô cùng.

Chỉ là nếu như để Dương Kiệt biết được rằng tuổi tác của Đàm Bích Kiều có thể làm bà cố của hắn, không biết vẻ mặt của hắn sẽ đẹp đẽ tới cỡ nào nhỉ?

Tất nhiên, tuổi tác ở thế giới này có thể không quá quan trọng. Vì cho dù đã gần 200 tuổi, nhưng thực ra nếu so với tuổi tác của một kẻ mạnh nguyên thần, cô ta cũng chỉ chạc tuổi hai mươi mấy, ba mươi tuổi như phụ nữ ở thế giới của Dương Kiệt mà thôi.

“ Vâng, vâng, đúng … đúng thế… sao có thể… thể để gây ảnh… ảnh hưởng tới đám hậu… hậu bối được chứ…” Trịnh Hổ ấp a ấp úng trả lời, nhưng khi quay đầu nhìn về phía đám đệ tử Lãnh Binh Cung, lập tức thay đổi thành vẻ mặt hung tợn hùng hổ gào lớn: “ nghe kỹ đây, cùng là đệ tử ngũ đại môn phái trong liên minh, khi vào tới bí cảnh, mọi người phải tương thân tương ái, hỗ trợ lẫn nhau để cùng tiến bộ, nếu như để bố mày biết tên khốn nào dám cố tình gây sự hãm hại tới các vị sư huynh đệ của môn phái khác, coi chừng bố mày quay đầu các ngươi như quay dế á, hiểu chưa nào ~~~~!!”

Mép miệng của đám đệ tử Lãnh Binh Cung khẽ co giật vài cái. Mẹ kiếp, đừng chơi kiểu đó chứ, làm mừng hụt nãy giờ.

“ hihi, lời nói của tỷ tỷ có trọng lượng quá nhỉ? Mới nói có vài câu đã khiến con hổ già khi thay đổi ngay tức khắc.Quả thật bái phục, bái phục.”

Lại thêm một giọng nói khiến người khác nghe xong phải dục hỏa công tâm, toàn thân mềm nhũng vang lên.

Lại thêm một thiếu phụ nghiêng nước nghiêng thành, ăn mặc táo bạo bốc lửa, da thịt trắng như tuyết gần như phơi bày hết ra bên ngoài, từ phía Khoái Hoạt Lâm mang theo điệu bộ như đang khiêu vũ từ từ bước ra, trên môi mang theo nụ cười có thể khiến bất kỳ đàn ông trên này sẵn sàng chết vì cô ta cười nói.

Ngọc Diện Hồ Ly, Tô Tiểu Tiểu.

Mà cặp “hung khí” mà cô ta treo trước ngực đang không ngừng tung hứng trong không khí, tuyệt đối không nhỏ như tên gọi của cô. Ít nhất cũng phải trên 36F là ít.

Nếu như nói Đàm Bích Kiều chỉ khiến Dương Kiệt cảm thấy bị cuốn hút thì Tô Tiểu Tiểu tuyệt đối khiến Dương Kiệt chỉ muốn lao đầu vào bất chấp tất cả.

Tất nhiên, so sánh thì so sánh thế, nhưng bảo Dương Kiệt lao đầu vào tuyệt đối không dám, hắn còn yêu đời lắm.

Và đó cũng là suy nghĩ và cảm giác của hầu hết “ ngực đực” đang có mặt ở đây.

“Sao có thể bằng muội muội được, một câu nói của muội muội có thể khiến biết bao đàn ông lao đầu vào chỗ chết, nói về trọng lượng thì tỷ còn thua xa muội nhiều.” Đôi Mắt Đàm Bích Kiều lóe qua tia sáng chán ghét, nhưng vẫn mỉn cười nói.

Bách Hoa Cốc và Khoái Hoạt Lâm, một bên thánh khiết trong sáng, một bên dâm tà lảng lơ, tất nhiên là không thể hòa thuận với nhau được rồi. Cũng như Thánh Hỏa Tông và Lãnh Binh Cung đó thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui