Lần này, các thí sinh được chọn vào đội của Hạ Thanh Tây chủ yếu là hát, chẳng hạn như Kim Trí Dạng, Thu Minh, Trịnh Tâm Niệm, Vương Kỳ Vũ.
Chỉ có thí sinh thứ 24 là Tô Thành Tranh không vì lựa chọn.
Hai người nan giải ngồi xếp bằng trong phòng tập, hai tay chống má, cùng nhau thở dài.
“Cậu nói xem tại sao chúng ta lại thảm như vậy.”
Tô Thành Tranh rõ ràng có chất giọng nội lực, trình độ hát của cô có chút lỗi.
Khi cô còn là thực tập sinh, công ty tập trung vào việc trau dồi khả năng rap của cô, mong rằng cô sẽ sử dụng rap thay vì hát.
Sau khi biết cô thực sự sẽ hát một bài hát ngọt ngào như vậy, Tô Thành Tranh không thể nghi ngờ là tan vỡ.
Cô nhìn Hạ Thanh Tây một chút, nói: "Kỳ thực cậu vẫn còn tốt rồi.
Lần này nhiều phiếu hơn Đào Kính Hàn, mặc váy giả vờ đáng yêu nói không chắc nằm liền thắng.
Nhưng mà tớ thì...!vừa mở miệng không chừng fan chạy loạn hết."
Quả thực chính là thực tế của nhân gian!
“Vậy cũng chưa chắc!” Hạ Thanh Tây phản bác: “Tớ chủ yếu sợ không thể kiểm soát được phong cách này, các đạo sư lại cho tớ điểm B.”
“Quên đi.” Hạ Thanh Tây đứng lên: “Lo lắng cũng vô dụng, Tranh Tranh, chúng ta mau tập luyện đi.”
Thanh âm của Hạ Thanh Tây mang tâm tình không tệ, nhưng nàng chưa trải qua đào tạo bài bản, vì lẽ đó mà không được ưu tú, chỉ khá hơn trình độ nữ đoàn một chút.
Do có vấn đề về tính cách nên nàng thường thích hát hip hop, có thể trữ tình một chút, nhưng lần này nàng gặp phải khó khăn.
Phần của họ đã được chia ra, bốn người còn lại đang soi gương để luyện tập phần của mình, nhìn họ đều mang nụ cười dễ thương, thanh âm ngọt ngào.
Hạ Thanh Tây và Tô Thành Tranh giống như là hai con ngỗng đi lạc vào đàn thiên nga.
Hạ Thanh Tây không khỏi tràn đầy phiền muộn: “Chuyện này có hơi khó a.”
Thanh âm của nàng trong trẻo dễ nghe, nghe tới liền là tràn đầy năng lượng, khi hát loại ngọt ngào như vậy thực sự có chút làm khó nàng.
Sau khi tan việc, trên đường đi nàng vẫn lo lắng vấn đề này, chương trình còn hai lần công diễn là kết thúc, lúc này nàng cũng không thể lật xe.
Trác Tri Vi thấy nàng phiền muộn, ngay khi đi ngủ liền kéo Đào Kính Hàn cùng ngồi trước mặt nàng.
“Hát một lần đi, để chúng ta nghe xem cảm giác thế nào.”
Hạ Thanh Tây ngượng ngùng cười cười: “Bài này tớ không có cảm giác gì, sợ hát không tốt.”
“Không sao đâu, hát không tốt vậy hai chúng ta ngồi ở đây làm gì?" Đào Kính Hàn không quan tâm, vừa nói vừa đặt cánh tay lên vai Trác Tri Vi.
Trác Tri Vi dùng ánh mắt như con dao phóng tới, Đào Kính Hàn bị dọa sợ vội vàng dời cánh tay, cười một tiếng, nhấc tay lên giống như đầu hàng: "Xin lỗi xin lỗi, tớ quen."
"Được thôi, vậy tớ thử xem."
Cùng ở chung được hai tháng, Hạ Thanh Tây đối với hai người họ không còn xấu hổ, bắt đầu hát.
Bài hát này nói về mối tình đầu, có loại ngây ngô của tuổi mười sáu.
Hạ Thanh Tây cố gắng đưa chính mình vào, mối tình đầu, tuổi mười sáu, Phương Huyên Dao...!
Nàng bất giác nhớ đến câu nói của Phương Huyên Dao "Tôi từ nhỏ đã không thích cô.” Dần dần, cổ họng nàng trở nên chua xót, thanh âm mang theo bất lực cùng nghẹn ngào, có mấy phần hối hận.
Tâm tình ưu sầu bi thảm vang vọng trong không khí, nhưng âm thanh đột ngột im bặt, nhạc đệm cũng dần dần ngừng lại, Trác Tri Vi và Đào Kính Hàn không biết nên nói gì, trong khoảng thời gian ngắn, kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
"Sao, thế nào..."
Hạ Thanh Tây trước tiên không khỏi phá vỡ sự im lặng kỳ quái này.
Trác Tri Vi im lặng trong chốc lát: "Cảm giác khá quái dị, giai điệu ngọt ngào cùng lời bài hát cay đắng đan dệt ra hai cảm xúc hoàn toàn khác nhau, rất mâu thuẫn.
Nhưng cũng...!giống như một thể."
Đào Kính Hàn đang sững sờ, như bị Hạ Thanh Tây đưa vào ý cảnh trong tiếng hát.
Tiếng hát của Hạ Thanh Tây khiến nàng cảm nhận được, yêu đơn phương, bị từ chối và hối hận, nàng liền không khỏi nghĩ đến người kia...!
Ôn nhu của người kia khi gọi tên nàng cứ vang lên trong tâm trí nàng hết lần này đến lần khác, trái tim nàng như bị mạnh mẽ bóp lấy, đau đến cả người run lên.
Nhưng nàng biết tất cả những thứ này là những gì nàng đáng phải nhận, người kia không làm gì sai, chỉ là không thích nàng mà thôi.
Chính bản thân nàng là người đã dùng tình cảm thật đưa vào chân tình giả.
“Kính Hàn, Kính Hàn?”
“Hả?” Đào Kính Hàn đột nhiên hoàn hồn.
“Thế nào?”
Đào Kính Hàn suy nghĩ một chút: “Rất… cuốn hút, nhưng tớ có cùng ý nghĩ với Tri Vi, hơn nữa giọng hát của cậu rất khác so với nguyên tác.”
Hạ Thanh Tây nghe vậy liền không khỏi trầm ngâm, nàng cau mày, tiện tay viết một cái gì đó lên giấy.
Đột nhiên, mắt nàng sáng lên, nhìn lên hai bằng hữu: “Tớ cảm thấy có lẽ tớ sẽ làm cái gì đó ở đây a!”
Đào Kính Hàn và Trác Tri Vi bốn mắt nhìn nhau.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Thanh Tây hào hứng tìm đồng đội, sáu người ngồi thành vòng tròn.
“Hôm qua, tớ nghĩ đến một vấn đề liên quan đến tớ và Tranh Tranh.”
Năm thành viên trong đội nghiêm túc nhìn Hạ Thanh Tây, vểnh tai lên cẩn thận lắng nghe.
Công diễn lần này không thể nói là không quan trọng.
Bọn họ không nghĩ ra người chiến thắng trong trận chiến cá nhân.
Hầu hết người hâm mộ top 3 đều rất vội vàng, họ không giống như người hâm mộ thần tượng từ chế độ battle.
Miễn là không phải cạnh tranh với thần tượng của họ, người hâm mộ cũng vui vẻ làm cho đối thủ trở nên mạnh mẽ hơn.
Cho nên, khoảnh khắc mỗi nhóm chọn ra một vị trí c, người chiến thắng cũng đã được quyết định.
Mà chiến đội, ba người đứng cùng nhau là một tam giác vững chắc, chỉ cần có chút cải thiện, có thể phá vỡ ổn định này, hy vọng chiến thắng của bọn họ càng lớn, thậm chí còn hy vọng nghĩ ra biện pháp hơn cả Hạ Thanh Tây.
“Mọi người nhìn xem, tớ còn không hát ra cảm giác của mối tình đầu huống chi là Tranh Tranh… Tớ hát một bài ngọt ngào như vậy, không có hồn lại rất kỳ quái.” Hạ Thanh Tây tự giễu nói.
"Nhưng thực tế thì ca từ của bài hát này khá đa dạng, chỉ cần nhìn vào ca từ cũng có thể coi đây là loại tâm sự của một người yêu đơn phương, hôm nay nhìn đối phương một chút liền cao hứng cả ngày, cũng bởi vì đối phương trước sau không nóng tâm mà cảm thấy chán nản thất vọng.
Yêu đơn phương là không được đáp lại, cậu có thể kiên trì một năm hai năm, nhưng mười hay hai mươi năm thì sao? Cậu có thể giữ được trái tim ban đầu, trước sau như một chỉ yêu đối phương không?"
"Tình yêu sẽ hao mòn, kiên trì cũng vậy."
Nàng chính là một ví dụ điển hình.
Các thành viên nghe xong càng cảm khái, không ngừng gật gật đầu, mắt Hạ Thanh Tây rất sáng, có một loại thần thái tự tin, cũng làm cho bọn họ càng thêm tự tin.
"Cho nên, chúng ta có thể chia lời bài hát thành hai phần.
Phần đầu tiên là nguyên tác hát, có khoảng dừng giữa hai đoạn, một phần giống như kịch được thêm vào.
Phần sau được điều chỉnh để thể hiện người yêu đơn phương muốn dừng nhưnh không dừng được, muốn trốn khỏi những không đành lòng trốn thoát.
"Tớ cảm thấy có thể!" Thu Minh ngốc nghếch bị Hạ Thanh Tây nói đến liền đồng ý đầu tiên, qua lần trước cô đã xếp hạng thứ 6, từ lớp C cho đến khi xuất đạo, cô cảm thấy đó tất cả là công lao của Hạ Thanh Tây.
Trương Kỳ Vũ cũng đưa ra ý kiến riêng của bản thân: "Nhưng tớ cảm thấy thứ tự của hai đoạn có thể thay đổi một chút, hài kịch càng có thể lấy lòng khán giả hơn."
Hạ Thanh Tây vuốt cằm, suy nghĩ một chút: "Cái này có thể."
Giữa lúc mọi người đang cao hứng giống như chiến thắng cuộc thi, Kim Trí Dạng lý trí tạt một chậu nước lạnh lên người bọn họ, đưa ra vấn đề của chính mình: "Vấn đề bây giờ là nếu chúng ta muốn điều chỉnh, sắp xếp vũ đạo liền rơi vào tay chúng ta.
Đạo sư có thể sẽ cấp thêm người trợ giúp, nhưng chúng ta tự mình thay đổi, trong hai tuần chúng ta có thể làm được sao?"
"Hơn nữa, nếu chúng ta muốn thay đổi, tất cả các đoạn phải được chia lại.
Vậy công việc hôm qua chúng ta đã làm đều lãng phí a."
"Không, không, không.
Không cần chia lại, sau một đoạn là tớ cùng Tranh Tranh, mỗi người các cậu vừa đến hai câu, chia một chút là tốt rồi..."
Hạ Thanh Tây chớp mắt giảo hoạt, đắc ý nói: "Về phần sắp xếp vũ đạo, không phải có thành viên nhóm khác sẽ đến sao? Tớ sẽ hát đoạn trước với cậu ấy."
"Còn phần Tranh Tranh." Hạ Thanh Tây dừng lại một lúc, giả vờ ghét bỏ liếc nhìn: “Dùng bộ phận giữa làm đạo cụ đi.”
Tô Thành Tranh: “...” Quá thật rồi.
Đội Hạ Thanh Tây vui vẻ quyết định sân khấu, nhưng khi các thành viên trong nhóm bước vào phòng tập, mí mắt bên phải của Hạ Thanh Tây nhảy lên kịch liệt, kế hoạch ban đầu của nàng lập tức tan tành, giống như nàng nghe thấy âm thanh trái tim nàng vỡ vụn.
Đời trước rõ ràng không có chuyện như vậy!
Mắt trái nhảy gặp tài, mắt phải nhảy gặp tai.
Hạ Thanh Tây đi tới bên cạnh Sài Húc, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, đấm hắn một cái: “Sài Húc, tại sao lại là cậu!”
Sài Húc oan ức xoa xoa ngực, nam nhân một mét tám kia mang theo ánh mắt u oán nhìn nàng, giống như Hạ Thanh Tây vứt bỏ hắn vậy: “Hạ Tiểu Tây, nhân gia đây có hảo tâm tới tìm cậu...”
“Gọi baba đi!”
“Baba!” Sài Húc nghe lời kêu to.
Hạ Thanh Tây một mặt tuyệt vọng: “Cậu chính là… thành viên nhóm nổi tiếng trong nước ngoài nước mà lão sư nói?”
Sài Húc duỗi thẳng thắt lưng, ngẩng đầu chỉnh lại cổ áo, kiêu ngạo nói: “Làm sao? Không giống sao?"
"Không giống."
Nhìn thấy bạn tốt hai đời của mình, Hạ Thanh Tây không nghi ngờ gì lại có tâm tình rất tốt, nhưng khi nghĩ đến Sài Húc, trời lại nhiều mây chuyển nắng, không khỏi nhìn Sài Húc một chút.
Sài Húc cảm thấy không hiểu làm sao: “Tây Tây, cậu làm sao vậy a!” “
"Cậu nói xem làm sao” Hạ Thanh Tây trợn mắt: “Cậu cái gì cũng không biết, đến đây còn không phải cho tớ thêm ngột ngạt hơn sao?”
“Làm sao cái gì cũng không biết?"
"Vậy cậu nói xem cậu biết cái gì."
"Tớ có thể nhảy!"
"Thôi đi, là tớ dạy cậu nhảy thì có, trong nhóm người trước kia, cậu là người nhảy kém nhất."
"Tớ có thể hát!"
"Trình độ KTV?"
"Tớ có thể rap!"
"Cậu trước tiên đều đem thanh cắn lại, còn đòi rap."
"Tớ...!tớ..." Sài Húc lầm bầm nửa ngày, khí thế hùng hồn nói: "Tớ còn có thể bán mặt! Tớ hiện tại là gương mặt đại diện được công nhận trong nhóm của tớ, fans của tớ nói, chỉ cần nhìn mặt tớ liền muốn bình chọn cho tớ a!"
"Dùng cậu bán mặt? Tri Vi còn đẹp mắt hơn cậu nhiều! Không nói Tri Vi, tớ còn đẹp mắt hơn cậu!"
"Đm, Tớ đều...!Tây Tây, cậu thực sự cảm thấy có người đẹp mắt hơn cậu a!"
"Không được nói tục chửi thề trước ống kính."
Sài Húc ung dung xua tay: "Không sao, không phải có cậu ở đây sao? Cậu để bọn họ cắt bỏ là tốt rồi.”
Hạ Thanh Tây lại đưa mắt liếc hắn một cái.
Sài Húc đã sớm thành thói quen đi theo phía sau Hạ Thanh Tây, tiếp tục tự biên tự diễn:
"Nhưng đừng nói với tớ, Trác Tri Vi thực sự rất đẹp mắt, chậc chậc, chỉ là cậu ấy không ăn ảnh lắm.
Tớ vừa đi ngang qua phòng tập của bọn họ, nhìn thoáng qua, người thật trông đẹp hơn trên màn ảnh nhiều! Cậu có biết người bên ngoài nói cậu ấy thế nào không?"
"Há, cậu không ra ngoài được nên không biết là đúng rồi...!Người bên ngoài đều nói cậu ấy có vẻ mặt châm biếm, nói phẫu thuật thẩm mỹ hiện tại căn bản không thể làm giống như cậu ấy, nếu có thể cũng không ai dám làm..."
Hạ Thanh Tây không khỏi thở dài, hai người đồng thời là thanh mai trúc mã, làm sao Sài Húc lại lắm lời như thế?
Nghĩ đến đã mười năm rồi, nhưng hắn vẫn không một chút thay đổi.
Vẻ mặt Hạ Thanh Tây không khỏi dịu lại, sau sự tình của đời trước, Sài Húc gửi cho nàng rất nhiều tin nhắn WeChat và phong bì đỏ để an ủi nàng.
Hắn cũng lên mạng thanh minh cho nàng, kết quả là bị mắng máu chó đầy đầu, nhưng bởi vì nàng kìm nén khẩu khí kia nên từ đầu đến cuối không để ý tới hắn.
Ngoài Sài Húc, còn có những người khác cho nàng thấy cái gì là hoạn nạn mới thấy chân tình, nhưng nàng cảm thấy xấu hổ khi nhìn thấy những người kia, không liên lạc với bất kỳ ai, nàng không khỏi có chút hổ thẹn, chờ ra ngoài nhất định phải tụ tập một phen.
Trở lại chính sự.
"Này, Húc Húc, ngoài cậu ra, tổ hợp nổi tiếng trong nước ngoài nước còn có ai nữa?"
"Còn có a..." Sài Húc suy nghĩ một chút: "Tổng cộng có hai nam hai nữ.
Tớ, Hâm Dư thành viên C của nhóm tớ, còn có một nhóm Hàn Quốc..."
"Chính là nhóm rất nổi tiếng, tên là..."
"Tóm lại là nhóm rất nổi tiếng!"
"Nhóm nào a?" Hạ Thanh Tây đen mặt lại.
“Chính là nhóm kia!” Sài Húc vỗ đùi: “Nhóm của top 1 Đào Kính Hàn các cậu, Bùi Thư Nhất và Biên Tuế Đồng trong nhóm W.S!”.