Sau khi lên xe, Hạ Thanh Tây chớp chớp mắt có chút chua xót, che miệng ngáp một cái, ngả người về phía ghế.
Sài Húc chân chó tiến lại gần nàng, dáng vẻ quan tâm nói: “Tây Tây, buồn ngủ hả”
Hạ Thanh Tây nghe vậy liên lườm hắn một cái, ý tứ là phí lời, nhìn không biết sao?
Đây có thể coi là phản ứng sinh lý bình thường của nàng, khi ngồi trên xe chán nản, nàng liền muốn ngủ một giấc.
Sài Húc cùng nàng lớn lên, đương nhiên hắn quá rõ chuyện này, cũng không quan tâm đến thái độ của nàng, cứ như anh dũng hi sinh vỗ vỗ vai mình:
"Tây Tây, cậu có muốn mượn vai của tớ một chút không?"
Hạ Thanh Tây bĩu môi, thả lỏng thân thể, nhưng ngã về hướng ngược lại với Sài Húc, dựa vào cửa sổ rầm một cái, hơi nhắm mắt lại.
Nghe thấy Sài Húc nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hạ đầu sắt.”
Hạ Thanh Tây hé mắt yên lặng nhìn hắn, Sài Húc lập tức câm miệng, im lặng như gà.
Suy nghĩ một chút, Hạ Thanh Tây vô thức đặt tay lên bụng, hơi nhíu mày nhìn Sài Húc: “Có gì ăn không?”
Sài Húc chớp chớp mắt, im lặng, nhưng vẫn dẫu môi từ trong ba lô lấy ra một cái bánh mì, lộ ra vẻ mặt đau khổ: “Vốn là muốn để sáng mai ăn.”
Cắn răng một cái, nhắm mắt lại, quay đầu sang chỗ khác, như tráng sĩ mạnh mẽ đưa cho Hạ Thanh Tây: “Này.”
Hạ Thanh Tây: “...”
Đến mức đó sao.
Nàng đưa tay cầm lấy bánh mì, kéo mạnh nhưng không kéo ra được.
Đột nhiên, nàng nhìn thấy ánh mắt của Sài Húc thay đổi, lại kéo mạnh, lại kéo mạnh.
Mặt Hạ Thanh Tây đen lại, trong ngữ khí kìm nén tia cảnh cáo: "Sài Húc..."
Sài Húc vô thức cảm thấy mình gặp nguy hiểm, vì thế lập tức nới lỏng tay cầm bánh mì, mở to mắt ngấn nước lên án nhìn Hạ Thanh Tây.
Tựa như Hạ Thanh Tây nợ hắn mấy trăm vạn vậy.
Hạ Thanh Tây giờ vo ghét bỏ lườm hắn một cái, tàn nhẫn xé mở túi bánh mì, cắn một miếng lớn cho hả giận, vừa nhai vừa nhìn Sài Húc.
Làm sao lại giống hệt hồi nhỏ, bảo vệ đồ ăn.
Chủ tịch đều không có bảo vệ đồ ăn như hắn.
Hạ Thanh Tây nhỏ nước bọt trong lòng.
Nghĩ xong, ánh mắt nàng nhu hòa đi, cho dù là bảo vệ đồ ăn thế nào cũng cho nàng, tuy là sau đó làm như bị cướp mất.
Ngón tay của Hạ Thanh Tây hơi thả lỏng, ăn uống chậm lại theo thói quen, nhẹ giọng an ủi hắn, “Được rồi, cậu sẽ không bị đói đâu.”
Ngay khi nhận được thông báo, bọn họ đã được bảo phải giả vờ như vậy.
Lúc đầu liền muốn giả vờ, coi như mình đang đi nghỉ, cho nên chủ khách điếm sẽ mời họ một bữa tối trong thời gian này, sau đó sáng hôm sau đột ngột rời đi.
Thế là người đi nhà trống, bữa sáng sẽ bị mất.
Khi còn nhỏ, Sài Húc không thiếu cơm ăn áo mặc, được chiều chuộng nuôi dạy như một cô gái, nhưng không hiểu sao hắn đặc biệt quan tâm đến việc ăn uống.
Giống như một chú chó sói bảo vệ thức ăn, từ nhỏ đã có cái đức tính này.
Sài Húc oan ức ba ba mếu máo, nhìn chằm chằm đồ ăn trong miệng Hạ Thanh Tây, không chớp mắt.
Nhìn chăm chú đến mức thần kinh Hạ Thanh Tây kêu thình thịch, không nhịn được nữa, ngón tay thon dài xen vào túi giấy, lấy ra một nửa còn lại.
Nàng cho phần cuối mình chưa cắn vào miệng Sài Húc, giả vờ không nhịn được nói: “Cho cậu cho cậu.”
“Không phải chỉ là một cái bánh mì thôi sao, trở về tôi sẽ trả cậu mười hộp.”
Lúc này Sài Húc mới cười hớn hở, cũng không chê nước bọt của Hạ Thanh Tây, ăn bánh mì còn sót lại không chừa lại một chút cặn.
Đôi mắt hắn lóe sáng, bất giác liếc nhìn tài xế trước mặt, nhưng không thể kìm chế được hiếu kỳ.
Ngữ khí rất bình thường: "Vậy ai kia còn đến tìm cậu không?"
Bọn họ liên lạc với nhau hàng ngày, thường trò chuyện trong nhóm Five Scourges ở trường trung học Thời Duệ, cho nên Sài Húc lần đầu tiên nghe tin Hạ Thanh Tây ly hôn liềm thật lòng mừng cho nàng.
Hạ Thanh Tây sững sờ một lúc, sau đó mới hiểu người kia đang hỏi ai.
Nói tới đây, nàng đã lâu không nghĩ tới đối phương, ly hôn đã một tháng rồi, bây giờ nghe từ miệng Sài Húc liền đột nhiên cảm thấy như đã qua mấy đời.
Có chút thất vọng, nhưng nhiều vui mừng hơn.
Nàng lắc lắc đầu: “Không, tớ bôi đen chị ấy.”
Thanh âm của nàng rất nhỏ, câu nói sau cũng nhỏ đến mức chỉ có nàng và Sài Húc có thể nghe được.
Nhìn tài xế phía trước, giống như không có nghe thấy, mặt vẫn như thường.
Nàng không biết là không thật sự muốn nghe hay là không nghe thấy, chỉ là không cần phải bận tâm.
“Vậy thì tốt rồi” Sài Húc đột nhiên thả lỏng: “Tớ nghe anh trai tớ nói hình như cô ta đang ở nước ngoài.”
Hạ Thanh Tây kỳ quái liếc nhìn hắn một cái, nói với nàng làm gì
Đối với nàng, ly hôn là người xa lạ, ngay cả người lạ cũng không bằng, người lạ sẽ không tiêm ma túy cho nàng, ném nàng lên giường của người khác, sau đó sẽ nói cho thiên hạ biết.
Bây giờ nghĩ lại, trong lòng vẫn còn cảm giác căm hận cùng cảm giác xấu hổ muốn trốn tránh.
Cuối cùng, người kia lại nói yêu nàng.
Hẳn là có khuynh hướng NTR* đi?
(*) NTR Hay còn gọi là NTR Anime, được xuất phát từ Nhật Bản.
Đây là một tên gọi dành cho một nhân vật chính là người phụ nữ hay người là người vợ, người yêu bị chiếm đoạt bởi người khác.
Từ này được xuất xứ từ thể loại truyện hay những bộ phim nói về nhân vật chính là người phụ nữ bị cưỡng đoạt bởi một nhân vật khác.
Hạ Thanh Tây câu môi, nhiệt độ trong lòng dần dần nguội lạnh, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
“Ồ.”
Nàng có vẻ vô tình đáp.
“Cho nên?”
Một loại tán gẫu nghẹt thở.
Chỉ là nói chuyện phiếm thôi mà.
Sài Húc kêu "Ách" một tiếng, lúng túng sờ sờ mũi, hiển nhiên không ngờ nàng lại phản ứng như thế.
Lúc trước nói về Phương Huyên Dao, Hạ Thanh Tây luôn tích cực kích động và tràn đầy yêu thương, chỉ trong khoảng thời gian ngắn liền trở thành vô tình lãnh khốc như vậy, hắn có chút không thích ứng.
Mặc dù hắn vẫn không thích Phương Huyên Dao, nhưng hắn không thể không thông cảm cho đối phương ba giây.
Không khí đột nhiên im ắng hẳn.
Dưới cái nhìn lành lạnh của Hạ Thanh Tây, Sài Húc nhắm mắt nói tiếp: "Có người nói cô t xuất ngoại làm tình nguyện viên, đem tất cả những thứ ông nội của cậu đưa cho ta đổi thành vật tư."
"Ồ" Hạ Thanh Tây chậm rãi gật đầu, suy nghĩ một chút rồi kết luận: “Tìm được luơng tâm rồi.”
“Được rồi được rồi.” Thấy không khí không ổn, Sài Húc vội vàng xua tay kết thúc đề tài: “Tớ sai rồi, tớ không nên đâu đến cô ta.”
Hạ Thanh Tây cong cong mặt mày, nhưng không nói gì, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thời gian trôi qua trong im lặng, sau khi đi ngang qua một khu rừng tre, mặt trời lặn hắt ra những cái bóng lốm đốm từ khu rừng, có thể nhìn thấy một khách sạn không sang trọng lắm nhưng trông rất ấm áp.
Mở cửa xe, đi theo cameraman.
Cả hai đặt vali xuống, lên bậc thang.
Sài Húc nhìn bắp tay trắng nõn thon gầy của Hạ Thanh Tây hơi nhô lên, rõ ràng nhìn qua như đụng cái là gãy, nhưng lại dễ dàng theo bước hắn.
Mặc dù chiếc vali không được phóng đại đến mức lông vũ trên tay, nhưng nhìn rất nhẹ.
Tây tỷ vĩnh viễn là Tây tỷ.
Hắn không nhịn được sờ sờ chóp mũi, lên tiếng: “Tớ nói nàu Tây Tây, cậu có thể cho tớ cơ hội thể hiện không.”
Ngữ khí thân mật quen thuộc, chủ đề mới vừa rồi lặng yên kết thúc không một tiếng động, hai người đều ngầm hiểu, không có ý tứ níu không tha, còn có vẫn đang ghi hình chương trình.
Mặc dù sau đó có thể chỉnh sửa, nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Hạ Thanh Tây liếc hắn một cái, ngữ khí quen thuộc khinh thường hắn: "Cho cậu cơ hội thể hiện? Vậy phỏng chừng tới mai chúng ta mới có thể vào."
Sài Húc bẹt miệng, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Tớ nào có yếu ớt như vậy.”
Hạ Thanh Tây vô tình bĩu môi.
Những thanh mai trúc mã luôn vô tư đấu khí như vậy.
Đẩy cửa bước vào, đầu tiên bước vào là sân rộng có bể bơi, bên trái sân có hai ba chiếc xe đạp, khách điếm sẽ ở thường nhất là lầu một, lầu hai, không mới, điều kiện bình thường.
Xung quanh là cây cối tươi tốt, không khí trong lành, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng chim hót.
Sài Húc vừa nhìn thấy xe đạp thì mắt liền sáng lên, tay trái chỉ vào chiếc xe đạp, tay phải lôi kéo cánh tay của Hạ Thanh Tây, kích động đến mức không kìm được mình.
Hạ Thanh Tây cúi đầu liếc hắn một cái, mắt sắc như dao quét qua, làm cho Sài Húc rùng mình một cái, lập tức buông tay, di chứng để lại từ nhỏ.
Dù sau này cao hơn lại khỏe hơn Hạ Thanh Tây, hắn vẫn theo bản năng sợ nàng.
Sài Húc không nghĩ có gì phải xấu hổ, hắn vẫn rất phấn khởi: “Xe đạp, Tây Tây!”
“Ừ” Hạ Thanh Tây ung dung đáp lại.
“Xe đạp! Tây Tây!” Sài Húc lấy âm điệu cao hơn trả lời nàng.
Công ty đặt cho hắn là thanh thiếu niên tăng động có thể nói là bản sắc biểu diễn, được thiết kế riêng cho hắn, biểu hiện giống như không sợ có fan sẽ thoát phấn.
Cho nên, Sài Húc sống vô cùng thoải mái tùy ý, hắn không quan tâm đến việc hình tượng của mình bị sụp đổ hay không.
Đi được hai bước, phát hiện Sài Húc vẫn đứng ở nơi đó, liền lùi lại, có chút bất lực.
“Được rồi, đừng xe đạp nữa.” Hạ Thanh Tây lôi kéo Sài Húc cao hơn nàng nửa cái đầu, đôi mắt sáng ngời, dỗ dành như tiểu hài tử: “Bây giờ cũng muộn rồi, chờ sáng mai baba chở con đi chơi ha.”
“Được, baba.” Sài Húc nghe lời, đi theo phía sau Hạ Thanh Tây.
Hạ Thanh Tây gật đầu hài lòng.
Tề Nhiên, vợ của Tề Nhiên là Khương San, Trác Tri Vi và Lâm đ*o đều ở đó, vừa vặn đang dùng bữa, nghe động tĩnh đều nhìn về phía cửa.
Không khí như đình trệ.
Hạ Thanh Tây và Sài Húc đứng đó, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, đột nhiên cảm thấy có chút không biết phải làm sao.
Hai người bọn họ ở cùng nhau chưa từng có chuyện gì tốt đẹp, lần trước bị nhiều ánh mắt soi mói là khi còn học cấp ba.
Hai người bị lão sư bắt khi đi học muộn, lúc đó lão sư đang viết trên bảng đen, không khí có lẽ cũng giống như bây giờ.
Ánh mắt Hạ Thanh Tây có chút né tránh, vừa vặn thấy trong bốn cặp mắt kia có ánh mắt như nguyệt quang, ánh mắt liền sáng lên.
Tề Nhiên đứng lên trước, mỉm cười chào hỏi: “Là Thanh Tây và Sài Húc đi, thật sự cực khổ rồi.”
Sau đó hắn có chút tò mò hỏi: “Tại sao hai người lại cùng nhau đến đây?”
“Tình cờ gặp trên đường..."
Hạ Thanh Tây hoàn hồn, khéo léo cười đáp đáp: "Xin chào mọi người, tôi là Hạ Thanh Tây."
Khi nàng cười vẫn luôn nhe răng, mặc dù thiếu chút rụt rè điềm tĩnh, lại hết sức xán lạn, giống như cả người đều phát sáng.
Trác Tri Vi nhìn thấy lại nụ cười quen thuộc này sau bao ngày trôi qua, sửng sốt một chút, sau đó nhíu mày, mím môi, giữa hai lông mày nhảy lên vì sung sướng.
Rất nhớ nàng.
Chỉ một lúc sau, cô ngước mắt lên, ngữ khí ôn hòa như nước chảy róc rách: “Tây Tây, ăn cơm chưa?”
Tề Nhiên và Khương San bỗng tỉnh ngộ, Tề Nhiên đột nhiên vỗ đầu: “Xem trí nhớ của tôi này, tôi quên hai người là đồng đội."
"Mau, mau, còn chưa ăn phải không? Để vali xuống đi, chúng ta cùng nhau ăn một chút."
Sài Húc không khách sáo, vui mừng đáp: "Được!"
Hạ Thanh Tây: "..."
Chỉ biết ăn mà thôi.
Sài Húc nói xong liền ý thức đi tới vị trí bên cạnh Tề Nhiên ngồi xuống, đôi mắt nhỏ không quên lén lút liếc nhìn Hạ Thanh Tây, tự đắc nhìn nàng tranh công.
Mặc dù vẻ mặt không dễ thấy nhưng ánh mắt của Hạ Thanh Tây vẫn lộ ra vui sướng, hài lòng liếc nhìn Sài Húc, hơi nâng cằm lên rồi đi đến chỗ ngồi bên cạnh Trác Tri Vi.
Bốn mắt nhìn nhau, Hạ Thanh Tây ngoan ngoãn cong cong lông mày, đầu hơi cúi xuống ba phần.
Đầy mặt viết, siêu ngoan ngoãn.
Trác Tri Vi xoa đầu cô như thường lệ.
Lâm đ*o đang cầm đũa bên cạnh chớp chớp mắt, trong mắt có lẽ là kinh ngạc.
Trác Tri Vi mang biểu hiện tự nhiên nhìn sang.
Bị ánh mắt sắc lạnh quét qua, Lâm đ*o vội vàng cúi đầu, suýt chút nữa vùi vào bát cơm..