Phi Ngựa Trên Đầu Tiền Nhiệm


Hạ Thanh Tây bước tới cửa, thấp liễm mi một lúc, đột nhiên nhớ tới tia tức giận cùng ghen tuông trong ngữ khí của Trác Tri Vi vừa rồi, khóe môi dần nở nụ cười, ngón cái cùng ngón trỏ nhẹ nhàng xoa xoa.
Kỳ thực, vừa nghe tiếng gõ cửa nàng có chút hoang mang, một mặt là Phương Huyên Dao cũng xem như là mối tình đầu của nàng, mặt khác...!cái chết bi thảm của đời trước vẫn để lại dấu vết trong lòng nàng.
Khoảnh khắc xe tông vào người nàng đau đớn, nội tạng tựa như không thuộc về mình, may mà nàng hoàn toàn bị hất văng xuống đất, chỉ trong một giây nàng liền thoát khỏi loại thống khổ kia.
Nhưng bạn gái của nàng giống như có ma lực đặc biệt nào đó, lúc nghe thấy thanh âm trong trẻo lạnh lùng của cô, trong lòng nàng không còn gì khác ngoài sự bình tĩnh.
Có cái gì đáng sợ đâu? Hạ Thanh Tây ổn định tinh thần, đây là nhà của nàng.
Mở cửa phòng.
Quả nhiên.
Đèn hành lang màu vàng mờ nhạt, hòa cùng ánh đèn sợi đốt đột ngột giao hòa cùng một thể, phản chiếu trên gương mặt Phương Huyên Dao.

Một nửa cơ thể của cô khảm trong ánh sáng màu cam, nửa còn lại được nhìn thật sáng, toàn thân cô lộ ra một loại vẻ đẹp mơ hồ.
Cô đi đôi dép lê đã chuẩn bị sẵn ở Hạ gia, lúc mở cửa lập tức nắm lấy góc áo, nửa quay đầu nhìn Hạ Thanh Tây, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc mang theo kinh hỉ.
Không còn dáng dấp cao cao tại thượng, sau khi rửa sạch duyên hoa tựa như cô đã trở thành hàng xóm tỷ tỷ mà Hạ Thanh Tây từng sâu sắc mê luyến.
Đáng tiếc là Hạ Thanh Tây không có thời gian để ý đến vẻ đẹp của cô, ánh sáng trắng trên đầu phản chiếu đôi mắt trong veo hoàn mỹ của Hạ Thanh Tây.
Cảm xúc của nàng biến thành người khác, người trước mặt nàng cũng trở thành một nữ nhân có chút nhan sắc thông thường mà thôi.
Không có gì đặc biệt.
Tim Hạ Thanh Tây bình lặng như mặt hồ không chút gợn sóng trong đêm đông, thanh âm cũng trầm lắng.
“Có việc sao?”
Tâm Phương Huyên Dao phút chốc đau xót, cắn chặt môi, dưới mắt hiện lên vẻ khổ sở, cho dù cô đã biết tâm Hạ Thanh Tây đã không còn ở trên người cô, nhưng mỗi lần đối mặt với nàng đều không khỏi khó chịu rồi lại tự giễu trong lòng.
Nếu biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn như thế.
Nhẹ thở dài, yết hầu chuyển động, hai mắt không còn nóng rực, ra hiệu chỉ vào phòng: "Có tiện cho tôi vào không? Chúng ta...!nói chuyện một chút được không?"
Hạ Thanh Tây không chút do dự từ chối: "Không tiện."
Tâm phút chốc rơi vào đáy vực, sau đó là không tính xoay chuyển tình thế.
“Chị cũng coi như là tiền nhiệm của tôi, vẫn là ra ngoài nói chuyện đi.”
Nàng xem thường nói, sắc mặt không thay đổi, có chút kiêu ngạo không thèm để ý khiến Phương Huyên Dao bất giác lắc lư.
Cô yên lặng nhìn Hạ Thanh Tây dưới ánh đèn, dung mạo vẫn sáng ngời thanh tú, ánh mắt thanh lãnh, như trở về ngày đó.
Hạ Thanh Tây vô cùng hạnh phúc cùng cô kết hôn, sau đó giữ mình trong sạch với tất cả những người cố gắng tiếp cận nàng.

Trong đó có Trác Tri Vi.
Bây giờ người cô muốn bảo vệ săn sóc đã thuộc về người khác.
Cô không biết ban đêm Trác Tri Vi có ôm nàng vào lòng, bị nàng làm nũng cọ tới cọ lui hay không.

Nhưng cô ấy thực sự yêu Hạ Thanh Tây, sẽ không rời khỏi vòng tay của nàng, cũng không thiếu kiên nhẫn đi dép lê ra phòng ngủ của khách.
Phương Huyên Dao chớp chớp mắt, nuốt xuống nghẹn ngào: “Được.”
Nếu Trác Tri Vi đã từng vì nàng mà vui vẻ, không làm khó dễ nàng, chỉ đứng ở xa nhìn nàng, vậy mình cũng có thể.
Tình yêu của cô dành cho Hạ Thanh Tây tuyệt không thua Trác Tri Vi, Phương Huyên Dao mím chặt môi, có chút tái nhợt.
“Vậy tôi mặc thêm áo.” Hạ Thanh Tây không chút do dự đóng cửa lại.
Nhưng nàng không hỏi cô có cần một cái hay không.
Cô cũng chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay.
Cô là người duy nhất còn lại trong hành lang trống trải, trái tim Phương Huyên Dao trống rỗng, sững sờ nhìn cửa, đưa hai tay xoa xoa, bất giác rùng mình.
Nổi lên nụ cười khổ.
...
Trong màn đêm u ám, bầu trời đêm đen láy điểm xuyết những ngôi sao sáng như kim cương.

Làn gió thu lay động vành đai xanh của những cây không biết tên, lá kêu xào xạc.
Ngọn đèn đường mờ ảo rung chuyển, Hạ Thanh Tây tay đút túi cùng Phương Huyên Dao bước chậm trong tiểu khu.
“Có cần bồi chị về nhà lấy thêm áo không?”
Hạ Thanh Tây liếc mắt hỏi.
Kỳ thực nàng đã sớm phát hiện cô mặc hơi ít, nhưng nàng không muốn quần áo của mình bị dính mùi của người khác, càng không nói đến người kia chính là Phương Huyên Dao.
Vi Vi biết sẽ tức giận.
Thế là liền hỏi câu này.
Phương Huyên Dao cảm nhận được nhiệt độ quanh người, nhanh chóng thỏa hiệp: “… Được.”
Lúc này cả hai đều đã mặc xong, thỉnh thoảng cứ cách nửa giờ sẽ thấy một chiếc xe tuần tra.
Đã quen với thành phố lửa đạn liên miên, bỗng trở về quê hương yên ả thanh bình của mình, Phương Huyên Dao cảm thấy có loại nhẹ nhõm không tên, như một chú chim non trở về tổ.
Cô khẽ thở dài, ngẩng đầu lên hỏi: “Gần đây em thế nào?”

“… Rất tốt, tất cả đều thuận lợi.”
Phương Huyên Dao im lặng, nhưng vẫn không kìm lòng được: “Tất cả đều thuận lợi có nghĩa là cùng Trác Tri Vi sao?”
Hạ Thanh Tây có chút kinh ngạc, liếc mắt nhìn cô, nhưng vẫn thừa nhận: “Đúng vậy, chúng ta cùng một chỗ.”
Phương Huyên Dao đột nhiên siết chặt ngón tay, tim như bị kim châm, đau đớn không thở nổi.
Cô cúi đầu nặn ra một nụ cười, trong lòng mang theo chua xót, thành khẩn gật đầu: “Tốt rồi.”
Nói xong, cô thấp giọng lặp lại: “Tốt rồi.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Hạ Thanh Tây tức chết người không đền mạng nói.
Nàng mím môi: “Còn chị thì sao?”
“Sao đột nhiên đi Châu Phi, còn không có ý định trở về?"
Phương Huyên Dao ngẩn ra, những gì mấy ngày nay nghe thấy dần chiếm trọn thống khổ cùng thất vọng trong tình yêu.
"Muốn cống hiện sức lực của chính mình."
Trong mắt cô mang theo ý cười nhàn nhạt: "Dù sau đời trước tôi làm sai nhiều như vậy...!Sau khi được trọng sinh, phản ứng đầu tiên của tôi là muốn bù đắp cho em."
Thanh âm của cô trầm xuống: "Nhưng em không cần."
"Tôi nghĩ, tôi có thể đem phần hổ thẹn này cho người khác không? Chí ít, họ cần tôi."
"Tôi đã thấy người ta ăn uống không no, áo rách quần manh, tôi là tình nguyện viên, đã từng chứng kiến ​​cảnh người dân tan cửa nát nhà vì chiến tranh, chứng kiến ​​những cái chết vì nhiễm trùng vết thương.

Đây đều là những điều rất xa vời với cuộc sống của chúng ta, tuy có nghe một chút nhưng khi tận mắt chứng kiến, đó là cảm giác hoàn toàn khác, một khắc tôi liền quyết định như vậy."
"Tôi không có gì, không cần lo lắng, cho dù có chết cũng coi như chết có ý nghĩa."
Phương Huyên Dao khẽ cười một tiếng, kỳ thực cô hận không thể cho chính mình chết đi, sau đó là quên Hạ Thanh Tây, quên hết tất cả.
Cô không khỏi si ngốc nhìn cô gái bên cạnh: “Nếu một ngày nào đó tôi chết, em có vì tôi mà cảm thấy khổ sở không?”
Bước chân của Hạ Thanh Tây rõ ràng là rối loạn trong chốc lát, nhưng nàng không trả lời.
Nàng cũng không biết.
Chỉ nhìn bầu trời đêm, tóc xõa tung bay có chút lộn xộn, nửa chặn nửa che có một loại mỹ nhân đoạt đi hồn phách.
Rất có hương vị.
Phương Huyên Dao biết mình sẽ không có được đáp án như ý muốn, trong phút chốc thất thần, tầm mắt bắt gặp một màn như vậy, sau đó cười khổ:
"Em biết không?"

"Biết gì?"
"Thật ra là tôi trách em?”
Trong mắt Hạ Thanh Tây đột nhiên hiện lên nghi hoặc, có loại không nói nên lời, đột nhiên đứng lại.
Nàng tức giận cười ra tiếng, chỉ vào chính mình: "Trách tôi?"
“Không ngờ như vậy là lỗi của tôi?”
Phương Huyên Dao cắn môi một lúc mới nói: “Là lỗi của tôi.”
“Nhưng… đại khái chính là lòng tham không đáy, chết cũng không hối cãi, kỳ thực thị sủng mà kiêu cũng không phải không có đạo lý.

Trước đây em quá tốt với tôi, để tôi càng tham lam, muốn càng nhiều."
"Tôi trách em rời đi quá sớm, tại sao lại không chờ tôi một lát, nói không chắc tôi liền có thể giác ngộ.”
Bầu không khí đột nhiên ngưng tụ, mặt Hạ Thanh Tây lạnh đi.
“Chị giác ngộ không được.” Hạ Thanh Tây khẳng định, không có chút hứng thú nhìn cô, đột nhiên cảm thấy đi theo cô là sai lầm.
Nhìn thấy một lương đình cách đó không xa, nàng tăng tốc bước tới, ngồi xuống.
Phương Huyên Dao cũng đi theo nàng, ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Mười năm.” Khuôn mặt lãnh đạm của Hạ Thanh Tây đột nhiên phác họa ra một tia châm chọc: “Sau đó tôi chết rồi.”
Phương Huyên Dao sững sờ, sau đó nàng mới biết nàng đang ám chỉ cái gì.
Cô không nhịn được hỏi: “Nếu sau đó tôi lạc đường biết quay về, tôi kịp thời dừng lại, vậy em còn có thể tha thứ cho tôi không?”
Sẽ sao?
Hạ Thanh Tây không khỏi suy nghĩ.
Sẽ đi.
Có lẽ nàng sẽ thử tha thứ, rốt cuộc người này là người duy nhất đặt chân vào thế giới tình yêu của nàng lúc đó, đứng ở nơi mà Hạ Thanh Tây không thể dời mắt, đại diện cho chấp niệm cùng vọng tưởng của nàng.
Nhưng sau này có được cô, chỉ là không có tình yêu, giải quyết chấp niệm xong liền chẳng là cái thá gì cả.
Hạ Thanh Tây biết rất rõ điều này.
Chờ những vầng hào quang đó biến mất, người này cũng chỉ là nữ nhân nàng từng yêu.
Yêu, chỉ đến thế mà thôi.
Cho nên cuối cùng, vẫn là sẽ rời đi.
Đây là số mệnh của hai người.
Nhưng với tư cách là bạn gái tốt nhất, Hạ Thanh Tây sẽ không bao giờ để lại bất kỳ suy nghĩ nào cho tiền nhiệm.
Nàng kiên quyết nói: “Sẽ không.”
Hạ Thanh Tây bắt đầu nhớ lại cuộc hôn nhân trong những năm đó, không khỏi tự giễu bản thân, cũng tiện tay giúp Phương Huyên Dao nhớ lại một chút.
Cho dù có thể làm cô đau đớn hay không, cũng không liên quan gì đến Hạ Thanh Tây.

Nàng nhìn lên bầu trời đêm, ngữ khí bình thản: “Chị còn nhớ một lần kia không?”
“Cái gì?”
“Kỉ niệm ngày cưới của chúng ta.” Hạ Thanh Tây kể lại: “Là năm thứ tám chúng ta kết hôn, tôi muốn cho chị một niềm vui bất ngờ, chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, nhưng đợi mãi chờ mãi, chị vẫn không trở về."
"Chờ đến khi tôi ngủ gục trên ghế sô pha, cả tâm tôi đều lạnh, biết chị chắc chắn đã quên, liền phát tiết gửi cho đám người Sài Húc một tin nhắn" Hạ Thanh Tây dừng lại một chút: "Nội dung đại khái là liếm cẩu liếm đến cuối cùng không còn gì nữa, tôi quyết định không tiếp túc làm liếm cẩu nữa, lúc đó chỉ còn là phát tiết".
"Tây Tây." Phương Huyên Dao nhịn không được điểm đau: “Em đừng nói bản thân như vậy.”
Hạ Thanh Tây hờ hững liếc cô một cái, cũng không thèm sửa lại xưng hô, chỉ nói tiếp:
“Đại khái là gần mười hai giờ, rốt cuộc chị cũng về, tôi rất kinh hỉ."
Đồng tử của Phương Huyên Dao đột nhiên co lại, hiển nhiên là đã nhớ ra, lập tức thở dốc: "Đừng...!đừng nói nữa."
Ngữ khí của cô hoang mang không biết phải làm sao, tựa như không muốn đối mặt với thực tế đẫm máu kia.
Cô đã làm tổn thương Hạ Thanh Tây từ thể xác đến trái tim, triệt triệt để để, nơi nào vài câu xin lỗi liền có thể bù đắp được?
Lời nói của Hạ Thanh Tây như một nhát dao, đâm thẳng vào trái tim cô, nhưng rất chậm lại cùn, thậm chí không thể mang lại cho cô một chút thoải mái nào, sau khi đâm vào, trái tim cô rỉ máu, máu tung tóe ra cũng dần đông lại.
Cô nghiến răng thật chặt, ghi nhớ tất cả những điều đó.
Sau đó, Hạ Thanh Tây vô cùng vui vẻ tiếp đón cô, nàng luôn thích làm một số hành động thân mật với cô, hôn hoặc ôm cô, nhưng lại bị cô đẩy ra.
Hạ Thanh Tây vốn là đang mê man, mất trọng tâm ngã xuống đất, đụng đầu vào bàn trà, hốc mắt đau đớn nhanh chóng chảy đầy nước mắt.
Sau đó cô nói...
Những gì cô nói hiện tại vẫn còn rõ ràng đối với Hạ Thanh Tây, nàng cười mỉa mai: "Khi đó, chị nói: Cô có thể lúc nào cũng đừng bày ra dáng vẻ này có được hay không? Tôi là vợ của cô, hay là một cái thùng rác, một công cụ cho cô phát tiết?"
"Nhất thời tôi lập tức tỉnh táo lại."
"Lúc đó tôi yêu chị đánh mất chính mình, nghiền nát tôn nghiêm vào bụi đất cho người chà đạp."
"Vì lẽ đó tôi lại tự mình nhảy vào hố lửa, dùng thời gian của mình để đánh cược một tình yêu không có kết quả.”
Nói xong, Hạ Thanh Tây quay đầu lại.
Đôi mắt nàng lạnh lùng lại xa lạ.
"Phương Huyên Dao, Hạ Thanh Tây tôi từ nhỏ không sợ trời không sợ đất, chưa từng sợ có cái gì không chiếm được, vì lẽ đó tôi thà chết không buông tay, đụng tới tường cũng không chịu quay đầu."
"Là chị đã dạy tôi một bài học cuộc sống, tôi đã học được cách buông tay."
"Cảm ơn chị." Ánh mắt nàng chân thành, tự đáy lòng cảm tạ.
Phương Huyên Dao im lặng, móng tay gần như lún sâu vào da thịt lúc nào không biết, răng môi cũng run run.
Một lúc lâu sau, cô trầm mặc cúi đầu:
“Xin lỗi.”
Hạ Thanh Tây xua tay.
Cũng nói một câu: "Xin lỗi."
"Tôi không chấp nhận.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận