Bữa sáng cũng là kiểu Tây.
Bánh mì nướng vừa tới, giữa kẹp phô mai chảy với xúc xích, bên ngoài giòn thơm, giữa mềm mọng, kết hợp với một ly sữa bò tươi ấm nóng, vừa vặn bừng tỉnh tâm hồn của những chú sâu ngủ.
Đương nhiên, chỉ có Thẩm Đông Thanh nghĩ như vậy.
Hai người ngồi đối diện hắn ăn không biết vị, lo lắng vô cùng.
Thẩm Đông Thanh cắn một miếng trứng ốp la, nhìn xung quanh rồi mới nhận ra: "Thiếu mất một người?"
Hôm nay Râu quai nón chưa từng xuất hiện.
Trạch nam cách tử sam nói: "Tôi gõ cửa tìm hắn, hắn bảo thân thể không thoải mái, không muốn đi ra ngoài."
Tối hôm qua gặp nhau còn khỏe khoắn, không thể nào chỉ qua một buổi tối thì bị bệnh đến không ra khỏi cửa được.
Trừ phi Râu quai nón đã đụng vào đồ vật không nên đụng.
Người trung niên hói đầu chau mày: "Lẽ nào buổi tối hắn đã rời khỏi phòng?"
Thẩm Đông Thanh cùng Chu Văn Ngạn liếc nhìn nhau một cái.
Không chỉ có rời phòng đâu.
Vị đại ca Râu quai nón này còn đập nát bét bá tước cơ.
Điều kiện qua cửa của phó bản này mà game cung cấp là giết chết bá tước hoặc là vượt qua tế được mùa.
Tối hôm qua bọn họ đã tận mắt thấy bá tước chết đến mức không thể chết thêm, theo lý tới nói hiện tại đã qua cửa.
Nhưng mà không có gì cả.
Bọn họ còn đang ở trong pháo đài ăn uống rất tốt.
Chu Văn Ngạn uống một hớp sữa bò, nghĩ thầm: Trừ phi bá tước không dễ dàng bị giết như vậy.
Két ——
Cửa sảnh lớn mở ra.
Nữ quản gia đi vào, hướng về phía của mấy người chơi nói: "Thân thể của bá tước đã khỏe hơn rất nhiều, nên đêm nay ngài ấy có thể tham gia tiệc rượu, xin năm vị tiểu thư chuẩn bị cẩn thận."
Chu Văn Ngạn lặp lại lời của nàng: "Năm vị?"
Nữ quản gia nhìn hắn, nói: "Đúng vậy."
Chu Văn Ngạn gật gật đầu: "Biết rồi."
Nữ quản gia cho Chu Văn Ngạn một nụ cười có chút cứng ngắc, chậm rãi lui ra sảnh lớn.
Cách tử sam mở miệng hỏi: "Anh biết được cái gì rồi?"
Chu Văn Ngạn ném cây nĩa trong tay ra, lúc nó va vào đĩa sứ phát ra âm thanh lanh lảnh, hắn miễn cưỡng nói: "Năm vị, nói rõ bọn họ đã biết có một vị 'tiểu thư' không thể tham gia được tiệc tối."
Cách tử sam cùng người trung niên hói đầu sắc mặt trắng nhợt.
Xem ra Râu quai nón dữ nhiều lành ít.
Không phải cái chết của đồng bạn làm bọn họ sợ sệt, mà là bọn hắn không biết đồng bạn vì sao lại chết.
Chu Văn Ngạn đứng lên, sửa lại tay áo, không để ý nói: "Cho mấy người một đề nghị, nên từ chối lời mời buổi tối của bá tước."
*
Pháo đài của bá tước có một cái thư viện rất lớn.
Sách nơi đó đủ để lấp kín hết tất cả mặt tường, từ góc tường cho đến nóc nhà, chất đống các loại sách lít nha lít nhít.
Trước buổi trà chiều, các khách nhân có thể tùy ý dạo chơi trong pháo đài, vì vậy Thẩm Đông Thanh lựa chọn nơi này.
Bởi vì nơi đây có thể cung cấp bánh quy nhỏ thơm ngon cùng trà đen.
Ngô Gia cầm bánh quy, nói: "Rõ ràng tối hôm qua bá tước đã chết."
Làm sao còn có thể tham gia vào tiệc rượu đêm nay?
Chu Văn Ngạn tiện tay rút ra một quyển sách bên vách, mở ra đọc.
Ngô Gia suy đoán: "Lẽ nào thật sự là quỷ hút máu? Nhưng mà như kiểu của tối hôm qua, coi như là quỷ hút máu cũng phải chết.
Chẳng lẽ là cách giết không đúng?"
So với Ngô Gia đang lo lắng, Chu Văn Ngạn đang thích ý hơn nhiều.
Hắn thậm chí còn dư tinh lực đi đọc sách.
Ngô Gia: "Lão đại, anh cố nghĩ ra một chút biện pháp đi chứ."
Thẩm Đông Thanh gặm bánh quy "răng rắc răng rắc", đột nhiên mở miệng: "Bá tước không phải là người."
Ngô Gia bật thốt lên: "Phí...!" Phí lời, nếu là người thì tối hôm qua đã ngỏm củ tỏi rồi.
Chu Văn Ngạn ngước mắt liếc qua.
Ngô Gia vội vã sửa miệng, cười gượng hai tiếng: "Cậu nói thật có lí nha."
Thẩm Đông Thanh phủi bột bánh quy dính trên tay, nói: "Người đã chết, sẽ biến thành âm hồn, nếu như thành quỷ mà chết rồi, cũng có âm khí tiêu tan, nhưng mà tối hôm qua hai người đó đều không có."
Thân đã từng làm ác quỷ, Thẩm Đông Thanh thập phần hiểu rõ điều này.
Chỉ ra được bá tước vừa không phải là người, cũng không phải là quỷ.
Đó là cái gì?
Vấn đề của Ngô Gia: "Quỷ hút máu cũng coi là quỷ sao?"
Thẩm Đông Thanh: "A...!"
Động đến điểm mù tri thức của hắn.
Chu Văn Ngạn gõ gõ bìa sách, phát ra tiếng vang nặng nề.
Lúc hai người khác nhìn sang, hắn cười cười: "Tôi nghĩ rằng chúng ta nên đi thăm Mr.
Râu quai nón kia trước."
Dù sao hắn là người thứ nhất gặp được bá tước đầu tiên.
Mà bọn họ bị rớt ở đằng sau một bước, đến bá tước nguyên con cũng không thể thấy.
*
Đoàn người về tới phòng khách lầu ba.
Thẩm Đông Thanh không quên mang theo bánh quy nhỏ của hắn, Chu Văn Ngạn cũng tiện tay mang sách của hắn đi.
Bây giờ là thời gian tự do hoạt động, không có ai ở trong phòng chờ chết, tất cả đều ra ngoài tìm manh mối.
Ngô Gia còn nhớ số phòng của Râu quai nón, hắn gõ cửa một cái, không có ai đáp lại nên trực tiếp động thủ mở cửa.
Cùm cụp ——
Rất đáng tiếc, cửa bị khóa trái.
Ngô Gia đang muốn đi tìm tôi tớ hỏi mượn chìa khóa thì nghe thấy Thẩm Đông Thanh kỳ quái hỏi: "Tại sao không đi bằng cửa sổ?"
Ngô Gia:...!
Phòng của Râu quai nón nằm kế bên phòng Ngô Gia, hai phòng cách nhau khoảng một sải tay*, cúi đầu nhìn xuống, phía dưới là vực sâu cao hơn mười mét.
*Này là tay khoan á mọi người, mình không biết nên ghi đại
Chu Văn Ngạn tay dài chân dài, nhảy tới dễ như ăn cháo.
Hắn đứng ở đối diện, đưa tay về phía Thẩm Đông Thanh.
Thẩm Đông Thanh nhảy tới, vừa tới liền bị Chu Văn Ngạn ôm lấy.
Hắn lập tức biến thành xe không phanh, đầu thuận thế gõ vào ngực Chu Văn Ngạn.
Chu Văn Ngạn thấp giọng hỏi: "Đau không?"
Thẩm Đông Thanh giơ tay xoa xoa trán, nở nụ cười với hắn: "Không có chuyện gì."
Bên cạnh truyền tới một âm thanh: "Ở đây mới có việc nè."
Ngô Gia thân thể có chút không hài hòa, thật vất vả nhảy tới, còn lảo đảo quỳ xuống dưới đất.
Quay đầu nhìn bên cạnh, đồng dạng là tiểu đồng bọn, nhưng đãi ngộ cực kỳ không giống nhau.
Lẽ nào lớn lên đẹp mã là được quyền ưu tiên sao?
Chu Văn Ngạn không thèm nhìn hắn, mang Thẩm Đông Thanh đi vào trong phòng.
Ngô Gia vỗ vỗ bụi đất dính trên người.
Được thôi.
Lớn lên đẹp mắt là được rồi, đặc biệt là lớn lên vừa khéo hợp khẩu vị của đại lão.
*
Chu Văn Ngạn xốc lên ngăn trở ban công rèm cửa sổ, nhượng Thẩm Đông Thanh trước tiên đi vào.
Đợi sau khi buông ra, rèm cửa sổ hạ xuống lần thứ hai, che chặt chẽ cả căn phòng, một chút ánh sáng đều không lọt vào.
Rõ ràng là ban ngày, nhưng mà trong phòng lại đen kịt một màu.
Chu Văn Ngạn kéo màn ra một khe hở.
Ánh nắng mới vừa chiếu vào, liền nghe thấy bên trong truyền ra một tiếng hét tê tâm liệt phế.
Chu Văn Ngạn đi tới cuối gian phòng.
Râu quai nón đang cuộn mình trong góc, hắn vẫn mặc chiếc váy dính máu kia, không điên cuồng giống như tối hôm qua, ngày hôm nay nhìn lại, sắc mặt hắn tái nhợt đến kỳ cục, nằm nơi đó vô lực, trong mắt đầy sợ hãi đối với ánh nắng.
Chu Văn Ngạn nhớ lại trong quyển nhật ký viết.
【 Các cô gái đi cùng từng người từng người bị bệnh, thân thể suy yếu, sợ...!】
"Sợ ánh nắng." Chu Văn Ngạn nói, "Lẽ nào thật sự là quỷ hút máu?"
Ngô Gia nói: "Khi tui chưa đi đến cái game xui xẻo này thì tui đã coi qua hai cuốn tiểu thuyết, quỷ hút máu đều đi hút máu của người khác, nào có ai để cho người khác giết mình?"
"Tiểu thuyết hay không?"
Thẩm Đông Thanh trước sau như một mà chấm sai trọng điểm.
Ngô Gia theo bản năng mà trả lời: "Vẫn được, giết thời gian...!"
Chu Văn Ngạn sờ sờ cằm: "Bất kể có phải là quỷ hút máu hay không, buổi tối thử một chút thì biết."
Ngô Gia: "Nhưng mà người giết bá tước rất có thể sẽ cùng kết cục với Râu quai nón."
Chu Văn Ngạn nói: "Ai bảo ông đây muốn giết Bá tước?"
Ngô Gia: "?"
"Đánh đánh giết giết không tốt cho tâm sinh lí." Chu Văn Ngạn thở dài một hơi, "Tại sao không thể hỏi bá tước mấy việc bằng biện pháp thân thiện?"
Thẩm Đông Thanh tò mò hỏi: "Thân thiện như nào?"
Chu Văn Ngạn dạy hắn: "Tỷ như, đầu tiên trói bá tước lại, sau đó chúng ta sẽ ngồi xuống đàm luận."
Ngô Gia: Ha ha, thật thân thiện nha..