"Nhận ra ta sao?"
Nghe được lời hắn nói, Phác Ngọc giật giật, chậm rãi mở mắt, sau đó không dám tin nhìn người trên thân.
Là hắn?!
Trước mắt là nam nhân nhiều năm không gặp, thân thể càng thêm rắn chắc, ánh mắt lộ ra anh khí càng hơn lúc trước, nhưng y liếc mắt liền nhận ra đối phương, gặp lại hắn, tâm Phác Ngọc đều ngũ vị tạp trần..
Xa cách nhiều năm, giờ lại xuất hiện ở trước mặt y, Thẩm Thắng Võ nghiễm nhiên đã trưởng thành.
Hắn trở nên thành thục, nhưng không còn là mao đầu tiểu tử trước kia liều chết che chở cho mình, trở thành nam tử hán có thể vì người che gió che mưa, đáng tiếc người đó vĩnh viễn sẽ không phải là y...
Một trận chua xót tự đáy lòng trào lên, gần như muốn thốt lên khổ sở mấy năm nay, sau đó như là nghĩ đến cái gì, cuối cùng đem lời nói nuốt về trong bụng..
Thấy đối phương nhìn thấy hắn có phản ứng như thế, trong ánh mắt mang theo thần sắc khó có thể tin, Thẩm Thắng Võ trào phúng cười,"Như thế nào? Không nghĩ tới sẽ lại nhìn thấy ta?"
Phác Ngọc không đáp lại, dại ra một lát, sau đí dần dần khôi phục bình tĩnh,"Ngươi như thế nào lại ở đây?" Y không chút gợn sóng, hoàn toàn không có bộ dáng khóc đáng thương vừa rồi.
Thẩm Thắng Võ bị y đột nhiên chuyển biến làm cho ngẩn ra, sau đó cau mày, hắn ghét nhất là bộ dáng cao cao tại thượng này của Phác Ngọc, dường như không đặt tất cả mọi người ở trong mắt! ngay lúc này trong lòng cũng không có yêu thương như vừa rồi.
"Ngươi là không nghĩ tới nhiều năm như vậy còn gặp lại ta? Hay là không nghĩ tới ta sẽ ở tại đây thao ngươi?.." Hắn đến gần bên tai đối phương trêu tức, ngôn từ thô tục, dường như cố ý muốn cho đối phương thấy, nói xong còn không quên giật giật đại gia hỏa của mình chôn sâu trong cơ thể đối phương.
Phác Ngọc bị hắn đỉnh, lại nhớ tới hạ thân hai người còn cùng một chỗ, hơi hơi đỏ mặt..
Nghĩ hôm nay không trốn khỏi, y biết nam nhân trong lòng ghi hận y, bằng không cũng sẽ không bắt y đến đây làm chuyện vô liêm sỉ này! Phác Ngọc cũng không muốn giả vờ làm trinh tiết liệt nữ, dù sao thân thể lụi bại này của y, nếu hắn muốn, liền cho hắn là được! Y trong lòng nghĩ như vậy, nhưng bên ngoài lại vẫn không chịu thua, quay đầu lãnh đạm nói "Ngươi muốn làm thì làm, làm xong nhanh chóng thả ta về!"
Thẩm Thắng Võ sắc mặt hơi trầm xuống, sớm biết Phác Ngọc ý chí sắt đá, đối đãi với người khác như thế, hắn lại vì cái gì mà nương tay?!
"Làm! như thế nào lại không làm? Ta hôm nay phải hảo hảo hầu hạ Phác thiếu gia."
Ngay lúc này hai tay nắm chặt hai chân trắng như tuyết tách mở, giương thân liền hướng bên trong đâm mạnh một cái, đem ván giường vang lên một tiếng.
Phác Ngọc bị nam nhân trên người va chạm không hề có kết cấu, thân mình trên giường ngã trái ngã phải vặn vẹo, thanh tú trước người mềm nhũn nằm sấp, không có một tia động tĩnh, trên trán phủ đầy mồ hôi, y lại vẫn sống chết cắn môi dưới, không chịu lên tiếng.
Y tự nhận đây là chính mình thua thiệt Thẩm Thắng Võ, nam nhân trút căm phẫn lên người y cũng là bình thường, y không có quyền nói không...
Thẩm Thắng Võ nhìn chằm chằm nhân nhi dưới thân vừa không giãy dụa cũng không đáp lại, thật sự là giận..
Phác Ngọc tâm tư hắn vĩnh viễn đoán không được, đối phương như vậy yên lặng thừa nhận nghiễm nhiên là cự tuyệt hắn ở ngoài ngàn dặm, suy nghĩ như vậy khiến hắn khó chịu..
Hắn là hận Phác Ngọc! lại càng hận chính mình như thế nào cũng không bỏ xuống được nhân nhi vô tình này!!
Thô lỗ nắm mái tóc dài của nhân nhi, khiến y ngẩng mặt lên, Thẩm Thắng Võ cúi đầu cắn một ngụm lên đôi môi đỏ mọng nhớ nhung đã lâu, gắt gao mút vào, gặm cắn, thẳng đến khi đối phương không kịp thở mới bằng lòng bỏ qua..
Phác Ngọc cự tuyệt hắn, hắn càng muốn khiến y cự tuyệt không được!
Đưa tay cầm lấy nhuyễn nhục dưới thân nhân nhi, Thẩm Thắng Võ nhẹ nhàng nhu lộng, lực đạo ở thắt lưng cũng dần dần chậm lại, nhưng vẫn một sâu một nông đỉnh lộng, qua lại tìm kiếm điểm mẫn cảm của nhân nhi, bức bách nhân nhi động tình, phát ra rên rỉ ngọt nị..
Rốt cuộc tiểu ngoạn ý trong tay dần dần đứng thẳng lên, tới khi hắn thẳng tiến vào nơi nào, người dưới thân mới rõ ràng run rẩy..
"Ngô ân.."
Phác Ngọc toàn thân phát hồng, nhận thấy chính mình phát ra thanh âm xấu hổ, y theo bản năng gắt gao mím môi, lại bị nam nhân dùng lưỡi mở ra, đầu lưỡi kia càng nhân cơ hội xâm nhập vào trong miệng y, câu lộng đầu lưỡi nơi nơi trốn tránh của y.
Nam nhân phát lực mạnh mẽ thao y, thuận thế giải khai trói buộc trên tay y, Phác Ngọc trong đầu trống rỗng, chỉ biết nam nhân đang ở trên người mình chuyển động, eo mông thậm chí còn hơi vặn vẹo, đón ý nói hùa theo nam nhân..
Hai tay sau khi tự do không biết làm sao, cuối cùng theo thói quen chậm rãi ôm lấy sau gáy nam nhân..
Nam nhân cười khẽ, ôm sát người dưới thân, khiến hai bộ phận chặt chẽ thiếp hợp cùng một chỗ.
Phác Ngọc hai tay ôm lấy đối phương, toàn thân phủ đầy mồ hôi tinh mịn, hạ thân càng bị nam nhân hung mãnh đâm cho đỏ bừng một mảnh, chỉ có thể nhắm mắt đứt quãng rên rỉ..
Thấy y còn mặc áo, nam nhân dường như rất không hài lòng, thò tay vào áo y, kiềm trụ nụ hoa l trước ngực y xoa bóp, chọc Phác Ngọc thiếu chút nữa đau đến thở gấp
"Có nhớ ta không?.." Nam nhân trầm thấp hỏi.
"Ngô.."
Phác Ngọc ngửa đầu thừa nhận mãnh liệt va chạm, không trả lời..
"Nhớ hay không?" Lại đỉnh mạnh một phát..
"Ô..
Ngô.." Phác Ngọc ôm lấy nam nhân ổn định chính mình, vẫn là không có trả lời.
Thật sự là cứng đầu!
Thẩm Thắng Võ thầm mắng! Tà tà cười..
Đối phương không chịu nói, hắn tự nhiên có cách khiến đối phương ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ..
Một phen siết chặt nam căn đã sắp cao trào, Thẩm Thắng Võ ghé sát vào bên tai Phác Ngọc,"Muốn ra..
Liền trả lời ta.." Thuận thế liếm vành tai phiếm hồng kia.
Đã lâu chưa phát tiết, dục vọng căn bản sao nhịn được giam cầm như vậy, Phác Ngọc thò tay muốn đẩy bàn tay đáng ghét của nam nhân, nhưng không thành công..
Ngay lúc này nâng lên hai mắt ửng hồng, có chút đáng thương nhìn người trên thân.
"Trả lời ta" Nam nhân không chịu lui bước.
Phác Ngọc suy sụp hạ mặt, vẫn khuất phục..
"Nhớ.." Thanh âm nhỏ như muỗi kêu.
"Cái gì? Ta không nghe rõ."
Phác Ngọc khẽ cắn môi, đối nam nhân ác liệt không phải là không buồn bực,"Nhớ ngươi.." Lần này to hơn một chút.
Thẩm Thắng Võ vừa lòng cười, tay, thắt lưng đồng loạt động lên..
"Ta cũng nhớ ngươi.."
Phác Ngọc nghe được câu này, mí mắt không khỏi run rẩy, lặng lẽ ướt át, y đem mặt dán lên đầu vai nam nhân.
...
Tới gần thời điểm, nam nhân duyện lấy môi lưỡi Phác Ngọc, hạ thân cấp tốc, từng chút chìm vào tận gốc, hận không thể cùng nhau xâm nhập chỗ tiêu hồn kia.
Đại khái động hơn trăm lần, Thẩm Thắng Võ tinh quan đại khai, tất cả đều gieo vào tận cùng nhân nhi.