Phi Tần Dắng Tường

☆, Chương 10: Con vợ lẽ

"Con trưởng? Cảnh vương không phải con trưởng? Ta không phải con trưởng? Con trưởng thì sao, cũng chả đại diện cho điều gì."

✾▬▬▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬▬▬✾

Sau khi Tề Đan Hà xuất giá có đến Vương phủ thăm Tề Nghê Quần, Tề Nghê Quần còn đang chuẩn bị lễ cho sinh nhật Hoàng hậu nương nương, bớt món này thêm món kia, nhẹ thì sợ người ta coi thường, nặng lại lo nổi bật quá khiến người ta không thích. Cảnh vương đến nay vẫn chưa có đích tử, hai đứa con trai đều do tiểu thiếp sinh, điều này làm Tề Nghê Quần tự tin hơn khi so sánh với Xà Vương phi.

Khánh vương được chỉ hôn với con gái của Bắc Xương hầu, Bắc Xương hầu thế hệ trước đã buông binh quyền, Bắc Xương hầu hiện tại được bổ nhiệm làm Thiếu khanh Tông chính tự, nhậm chức dưới quyền Lễ Vương – hoàng thúc của đương kim hoàng đế. Mặc dù Tông Chính tự[1] trực tiếp quản lý sự vụ hoàng gia, địa vị ngang hàng Lễ bộ nhưng quyền hạn lại không lớn như Lễ bộ. Tông chính tự Khanh cũng chỉ là quan viên tam phẩm, nói cách khác, thân phận của em rể ba không bằng nàng.

Hồi Tề Nghê Quần còn là khuê nữ cũng từng gặp Khánh Vương phi tương lai, tính tình giống như trái ớt, cô ta vào hoàng gia chưa chắc đã là vận may.

Tề Đan Hà và Trình Lăng Quân – Thượng thư công tử sống chung với nhau cũng tốt đẹp. Tuy Tề Đan Hà sinh ra là thứ, lại có mẹ là quý thiếp nhà lành, ông ngoại thì qua lại thân thiết với Trình Văn Kiệt. Tướng mạo Tề Đan Hà giống mẹ, nở nang kiều mị. Trình Lăng Quân là người có học thức, thích nhất hồng nhan thêm hương*, sau khi thành thân phu thê hòa thuận, trên mặt Tề Đan Hà vẫn luôn mang nụ cười. (*红袖添香: hồng tụ thêm hương, thành ngữ cổ chỉ việc thư sinh thức đêm học bài có người con gái thức đêm thêm hương cho mình)

Tề Nghê Quần bồng Yên nhi ra cho Tề Đan Hà gặp, nói: "Con bé này biết nghe lời, chưa bao giờ làm ta lo lắng. Ta cũng mong có đứa con gái khôn ngoan như vậy."

Tề Đan Hà đáp: "Đại tỷ tỷ nói thế thì cháu ngoại trai trong bụng ngài giận thật đó."

Tề Nghê Quần cười: "Nói không chừng là bé gái ấy chứ."

"Đại tỷ tỷ là người có phúc. Có hôm mẹ chồng ta còn bảo ta mà có một nửa phúc phận của ngài, quý phủ bọn ta cũng thỏa mãn rồi."

Tề Nghê Quần biết đây là lời khách sáo, nhưng trong lòng vẫn thấy xác đáng.

Tề Đan Hà hớp một ngụm trà, hỏi: "Tiếng gì bên ngoài vậy?"

Nụ cười trên mặt Tề Nghê Quần nhạt đi: "Ngươi tới không khéo, tiểu đệ đang chuẩn bị chuyển ra."

Tề Đan Hà sửng sốt, liếc mắt nhìn ra bên ngoài, rồi cười: "Thế mà ta lại quên mất tiểu ca ca cũng ở đây, cũng rất lâu rồi ta không gặp y, y vẫn khỏe chứ?"

Tề Nghê Quần liếc qua a hoàn, Lưu Bạch vội vàng đi ra kêu người dẫn Tề Vân Nhược tới.

Trời thoáng cái nóng lên, chẳng qua vẫn chưa tới thời gian dùng băng, Tề Vân Nhược mặc đồ rất phong phanh mà trên người vẫn đổ mồ hôi. Lúc y tiến vào không nhận ra Tề Đan Hà được liền, y tưởng là vị cơ thiếp nào trong phủ, nhưng cô ta lại mặc xiêm y đỏ tươi nên Tề Vân Nhược mới nghĩ tới là Tề Đan Hà.


Tề Đan Hà nhỏ hơn Tề Vân Nhược mấy tháng, trông qua lại có vẻ lớn hơn. Cô ta vấn tóc hoa mẫu đơn, cài trâm song điệp đùa hoa ngọc trắng có đính rũ mấy sợi vàng hết sức lộng lẫy, hai bên thái dương đều có hoa điền[2], trông còn trịnh trọng hơn Tề Nghê Quần. Nhất thời Tề Vân Nhược chẳng nói nổi một lời.

Sự chán ghét nhanh chóng lướt qua trong mắt Tề Đan Hà, chớp mắt một cái đã nở nụ cười ôn hòa, cô ta vẫy vẫy tay, lộ ra đôi vòng tay bạch ngọc: "Đã lâu không gặp, tiểu ca ca."

Tề Vân Nhược suy nghĩ, đáp: "Chào muội muội, khí sắc muội không tệ."

Tề Đan Hà che miệng cười với Tề Nghê Quần: "Anh nhỏ ở chỗ đại tỷ, tác phong cũng càng ngày càng tốt. Ta rất hâm mộ các ngươi, ở cùng một phủ có thể chăm lo lẫn nhau."

Tề Nghê Quần nói: "Chúng ta là chị em ruột, đương nhiên tốt."

Tề Đan Hà hiếu kỳ: "Thì ra là tiểu ca ca vẫn luôn ở trong này, sao tự dưng lại muốn dọn ra vậy?"

"Vương gia săn sóc, sợ Vương phi ở chen chúc." Tề Vân Nhược trả lời.

Tề Nghê Quần không nói gì, xem như là ngầm thừa nhận.

Cũng không phải Tề Đan Hà muốn nhiều lời với Tề Vân Nhược, chỉ là cô ta tò mò quan hệ chung phòng giữa Tề Nghê Quần với Tề Vân Nhược thôi. Nếu ở chỗ cô ta, Tề Như Tuyết chung phòng trông thì đáng yêu nhưng có thể không đổi sắc mặt chêm chân cho người ta ngã, làm cô ta mắc ói muốn chết. Tề Đan Hà nhìn thoáng qua Tề Vân Nhược, cười nhạo trong lòng, e rằng còn thua cả Tề Như Tuyết.

Đúng là mẹ nào con nấy.

Tử Dương Bá mới vừa nạp Liễu thị không lâu đã say mê hoa khôi Thủy Linh Lung của Tri Nhã lâu, sau đó chuộc thân, kim ốc tàng kiều ả ta. Liễu thị hằng đêm rơi lệ, ước gì có thể uống máu ả ăn thịt ả. Rồi Liễu thị nhờ người tới ngõ Thanh Chi nhìn thử bộ dáng Thủy Linh Lung, học theo từ cách ăn mặc, khó khăn lắm mới làm cho Tử Dương Bá chú ý. Sau nữa Tử Dương Bá với Thủy Linh Lung cách biệt chân trời, ông cũng chẳng muốn nhìn tới đứa con trai ả ta lưu lại, tốt lắm! Thế nhưng đây cũng là nỗi ô nhục của cả đời Liễu thị, bà ấy mãi mãi vẫn không quên được bản thân phải bắt chước một đứa kỹ nữ hạ cửu lưu[3].

Thời điểm Tề Vân Nhược vào phủ, Liễu thị đã dựa vào bản lĩnh của mình có được sự cưng chiều của Tử Dương Bá. Trong sự kiện không cho Tề Vân Nhược nhập gia phả, bà với Triệu phu nhân nhất trí một cách thần kỳ, ảnh hưởng của họ không nhỏ, Tề Vân Nhược quả thực chưa từng được nhập tịch. Lúc Liễu thị sinh Tề Đan Hà, vì buồn đau chuyện Tử Dương Bá yêu thương Thủy Linh Lung mà tổn thương cơ thể, không thể nào lại thai nghén được đứa thứ hai, không có con trai cũng là nỗi đau lớn của bà. Mấy năm nay Tử Dương Bá càng thương tiếc bà, cũng càng ngày càng xa cách Tề Vân Nhược.

Vì vậy từ nhỏ Tề Đan Hà đã biết cái người kia không phải huynh trưởng mà là đồ đê tiện tạo nên thống khổ của mẹ ruột. Đời đĩ điếm, y còn làm nhơ nhuốc thanh danh Bá phủ, rất nhiều người biết Bá phủ có một thiếu gia xuất thân hèn mọn. Tề Đan Hà sợ bị y lây nhiễm, chán ghét y, ghê tởm y, cô tự nói với mình, mình cao quý hơn y dẫu mình không phải đích nữ, vẫn là đứa con gái được Tử Dương Bá nuông chiều.

Ấy mà thoạt nhìn khí sắc Tề Vân Nhược hiện tại lại tốt, trong lòng Tề Đan Hà như có lửa đốt, cô ta ước gì y bị đàn bà ở Vương phủ cắn chết, bị Vương gia hành hạ chết, bị Tề Nghê Quần hại chết.

Chính là y không được phép trãi qua quá tốt, nếu không làm sao xứng đáng với đau khổ mẫu thân đã chịu.

Tân hôn, Tề Đan Hà vẫn luôn mặc lụa mỏng đỏ thẫm. Cô ta lạnh lùng nghĩ, một nam nhân làm nam sủng của người ta, không con cái, sau này có năng lực gì chứ.

Tề Nghê Quần nhìn thời gian, sai người chuẩn bị bữa trưa. Trên mặt Tề Đan Hà đã đổi thành nụ cười hiền hòa, nói với Tề Nghê Quần: "Vậy em xin làm phiền tỷ tỷ, ca ca cũng tới dùng nhé."


Tề Vân Nhược đáp: "Ta không tới đâu, còn bận việc."

Tề Đan Hà cũng không giữ y lâu thêm, chờ sau khi y ra ngoài, cô ta nhìn Tề Nghê Quần: "Không biết anh nhỏ chuyển ra rồi ở đâu?"

"Một viện tử phong cảnh khá được, đối diện hồ, lầu gác hai tầng."

Tề Đan Hà cười nói: "Xem ra Vương gia rất yêu thích anh nhỏ."

Tề Nghê Quần kéo khóe miệng cười cười, Tề Đan Hà nói tiếp: "Có điều, suy cho cùng cũng không phải thứ có thể đặt lên mặt bàn. Xưa có Di Tử Hà sắc suy mà tình vơi, lại có Đổng Hiền sau khi (Hán) Ai Đế chết liền tự sát cùng vợ, còn Hàn Tử Cao quyền cao chức trọng khi Trần Văn Đế chết đã lập tức bị ban tử."

Ví dụ Tề Đan Hà đưa ra đều có kết cục thê thảm, cô ta nhắc tới ba người đều từng được cực kỳ sủng ái, thậm chí khiến người ta bỏ bê cả chính thê.

Tề Nghê Quần nhìn Tề Đan Hà đầy lạnh lùng, Tề Đan Hà cười cười, không nói nữa.

Nơi Tề Vân Nhược chuyển tới không được xem là một sân độc lập, một mặt là tường vây, một mặt là hồ nước, diện tích không lớn, có tầm bảy tám gian phòng, từ phòng chính đi lên có thể thấy ngay chỗ nuôi cá ở tầng hai. Người hầu hạ cũng rất nhiều, có đại a hoàn Lưu Tô lại sắp xếp thêm một Lục Lam trong Vương phủ, bốn nha đầu nhị đẳng, cũng thêm bốn nha đầu tam đẳng, giờ tổng cộng là mười hai người>. Thanh Nhi cũng được điều lại đây, trước đây nó được Cao công công thu xếp ở tiền viện, đi học chung với những đứa thư đồng dự bị, vừa đọc sách vừa học cách phục vụ chủ nhân, châm trà, mài mực, rửa bút, thu dọn thư phòng, bây giờ cũng coi như đã xuất sư.

Lục Lam giống với Lục Hiên bên cạnh Lý Sâm, đều từ trong cung ra, xuất thân nhà lành, được giáo dưỡng rất tốt. Bên cạnh đó, nơi này của Tề Vân Nhược còn có một vị quản sự công công tên là Vu Tri, trông rất giỏi giang.

Tề Vân Nhược cũng có một cái nhà kho nhỏ, bên trong chứa rất nhiều vật phẩm được Quý Hoàn tặng và Lý Sâm ban thưởng. Có thể là Quý Hoàn thấy sang năm mình sẽ không ở đây nữa nên chuyển rất nhiều thứ không dùng tới tới chỗ Tề Vân Nhược, Tề Vân Nhược vui lắm, lấy từng cái một ra nhìn, nhìn xong sờ xong thì tự mình sắp xếp bày biện chúng.

Sau khi đến đây Lục Lam>> nhạy bén phát hiện Tề Nghê Quần cũng chẳng thân cận với Lưu Tô, nghĩ kĩ lại cũng hiểu được, vì vậy hiển nhiên đặt mình ở vị trí tỳ nữ bậc nhất trong Quan Hà Đinh Châu, tận tâm tận lực với Tề Vân Nhược, cũng muốn vì y suy nghĩ chuyện lâu dài.

Lục Lam>> chủ nội, Vu Tri chủ ngoại, qua mấy ngày hai người đã sắp xếp Quan Hà Đinh Châu ngăn nắp trật tự, ngay cả Quý Hoàn quen văn nhã khi ghé qua cũng khen: "Đệ bố trí chỗ này khá được đó."

Tề Vân Nhược cười nói: "Đều nhờ bọn họ tận tâm. Đệ rất thích chiếc bình Quý ca ca tặng, để lúc nào đó đệ đi hái hoa thược dược về cắm."

Quý Hoàn nói: "Đệ thích là được."

Quý Hoàn dùng bữa trưa ở đây xong mới đi, về tới Tú Lâm viện thì thấy một tiểu thái giám đang chờ trong sân. Quý Hoàn cau mày đi vào phòng, tiểu thái giám vội vã đuổi theo.

Nguyệt Nha Nhi thưa chuyện: "Tiểu Phúc Tử chờ được một lúc rồi ạ."


"Ừ."

Tiểu Phúc Tử thỉnh an Quý Hoàn, nói: "Chủ nhân bọn ta lâu rồi chưa gặp ngài, trong lòng thấy nhớ, vốn sai nô tài tới mời ngài dùng bữa chung nhưng ngài lại không ở."

"À."

Tiểu Phúc Tử thấy sắc mặt hắn tệ, lòng khẽ run, con ngươi đảo một vòng, rồi nói: "Ngài đi gặp Tề công tử ạ. Chủ nhân bọn ta còn bảo không biết tặng quà tân gia gì cho Tiểu Tề công tử đây."

Quý Hoàn lạnh nhạt: "Nàng có chuyện gì, nói đi."

"... Chủ nhân muốn tự mình trò chuyện với ngài đấy ạ."

Quý Hoàn đến chỗ Quý Như đều vào ban ngày, hắn cũng sẽ không ngồi quá lâu, một là vì tránh tị hiềm, hai là huynh muội bọn họ cũng chẳng có gì để nói.

Quý Hoàn hờ hững: "Ngươi về trước, sau giấc ngủ trưa ta sẽ tới."

Tiểu Phúc Tử tỏ vẻ bối rối, Quý Hoàn đã quay vào phòng ngủ. Tiểu Phúc Tử cười tí tởn đi tới cạnh Nguyện Nha Nhi: "Tỷ tỷ đẹp, ngài thương ta với, chủ nhân mình dậy giờ nào để nô tài trở về có cái mà đáp."

Nguyệt Nha Nhi liếc gã một cái: "Chủ nhân uống rượu, không biết ngủ đến khi nào."

Mặt Tiểu Phúc Tử sầu khổ: "Thế để chủ nhân bọn ta chờ tới khi nào đây?"

Nguyệt Nha Nhi lạnh lùng nói: "Cũng chẳng phải chủ nhân ta nóng lòng gặp Quý phi."

Quý Hoàn có tâm sự, ngủ cũng không được ngon giấc, chẳng bao lâu đã đứng dậy thay quần áo. Nguyệt Nha Nhi hầu hạ Quý Hoàn mặc đồ rồi cũng theo chân hắn.

Quý Hoàn cũng coi như hiểu được Quý Như nóng lòng muốn biết điều gì. Hiện tại Vương phi có thai, Vi phi được sủng ái, lại có Tề Vân Nhược đột nhiên xuất hiện*, ả ngồi không yên nữa rồi. (*横空出世: hoành không xuất thế)

Tới viện Sương Thu, Quý Hoàn đi vào gian phòng Quý Như ở. Quý Như đang ngồi trên giường nhỏ xuất thần, thấy hắn thì cười lạnh: "Đại ca oai phong ghê nhỉ, ngay cả ta muốn gặp mà ngươi cũng phải thôi tam trở tứ*". (*tìm mọi cớ thoái thác)

Quý Hoàn cũng không để tâm, lạnh nhạt ngồi xuống một bên, nói thẳng: "Ngươi muốn hỏi gì, hỏi đi."

Quý phi hít sâu một hơi: "Chuyện Tề Vân Nhược là thế nào?"

"Thế nào là thế nào."

Quý phi vỗ mạnh bàn tay sơn móng đỏ thẫm xuống mặt bàn trà, giận dữ: "Chúng ta là huynh muội ruột rà, đại ca thà dìu dắt một người ngoài cũng không giúp đỡ ta."


Quý Hoàn lạnh nhạt trả lời: "Ngươi với Tề Vân Nhược không liên quan gì."

Quý phi cười lạnh: "Nhà chúng ta đương nhiên chẳng mặt dày như phủ Tử Dương Bá, tặng trai! Chắc Tử Dương Bá nhiều con trai lắm! Tử Dương Bá mấy đời uy danh, vậy mà bây giờ lại trông mong chuyện tặng con trai cho con rể làm ấm giường, cũng chẳng sợ người ta chê cười."

Hắn cười châm biếm: "Ngươi cho rằng ngươi có mặt mũi ư? Ngươi thẳng thắng vô tư ư? Chẳng qua một mặt trong tối, một mặt ngoài sáng thôi."

"Đại ca làm như là chúng ta buộc ngươi tới vậy."

Quý Hoàn nói: "Các người không ép ta tới. Năm năm trước là ai nói với phụ thân ta còn nhỏ tuổi, sợ rằng vào sân* không đậu? Lại vì điều gì mà hai năm trước mẹ ruột ta lại chết ngay trước một tháng trước khi ta muốn đi*?"

(*上场: thượng trường – được QH nhắc đến. BMiu không hiểu được ý sân (trường) ở đây là gì. Từ điển chỉ nghĩa: lên sân khấu/ hoặc là bắt đầu một hoạt động nào đó. BMiu chọn theo nghĩa sân khoa cử, như mục tiêu của QH)

Quý phi im lặng nhìn hắn với ánh mắt tối tăm.

Quý Hoàn cười nhạo: "Tiểu Tề không giống ngươi, ngươi không cần lo lắng gì cả, ngươi chỉ cần dán mắt vào những ai sẽ sinh con là được."

Quý phi nhìn sang căn phòng nhỏ bên trái, con trai ả đang ngủ yên ở đó, ả nói: "Bé Tĩnh là con trưởng của Vương gia, ngươi không nghĩ cho ta cũng nên nghĩ cho nó."

"Con trưởng? Cảnh vương không phải con trưởng? Ta không phải con trưởng? Con trưởng thì sao, cũng chả đại diện cho điều gì."

Vẻ mặt Quý phi càng lúc càng xấu, ả với mẫu thân hợp mưu khiến Quý Hoàn bước vào Vương phủ là muốn khống chế hắn, để ả sử dụng năng lực của hắn, mài mòn nhuệ khí của hắn. Thế nhưng Quý Hoàn cũng không phải cái loại sẽ phụng sự ả. Vương gia rất tín nhiệm hắn, ả hi vọng trước khi hắn đi sẽ chuyển phần tín nhiệm kia cho ả, để Vương gia càng yêu thích ả, ấy mà rõ ràng, người hắn quyết định trợ giúp là Tề Vân Nhược.

Cho dù là nam hay nữ, nhiều một người, ả có được Vương gia sẽ ít đi một phần.

✾▬▬▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬▬▬✾

Chuyên mục chú thích

[1]Tông Chính tự (宗正寺) nhà Đường, Thái Tông Chính viện (太宗正院) nhà Nguyên – đời trước và Tông Chính nhân – sau này tương tự nhau: Nhiệm vụ chính của cơ quan này là trông nom sổ sách của hoàng tộc, soạn thảo ngọc phả, việc ghi chép ngày sinh và ngày mất cùng sơ yếu lý lịch của mọi thành viên trong hoàng tộc, cộng thêm việc thờ cúng đền miếu trong hoàng tộc. Dưới triều đại nhà Minh, ban đầu Phủ được đứng đầu bởi một Thân vương, về sau thì do đại thần họ ngoại có công lao kiêm quản rồi cuối cùng chịu sự quản lý của bộ Lễ.

[2]花钿: hoa trên trán hoặc hoa điền (phiên âm Hán-Việt): dạng họa tiết được vẽ/dán lên trán và các vị trái khác trên mặt & để tô điểm cho vẻ đẹp của người phụ nữ thời xưa.

[3]: Từ cách hiểu ban đầu này, về sau phát triển thành ba loại cửu lưu, nhằm phân loại các nghề nghiệp trong xã hội 1.Thượng cửu lưu: như đế vương, thánh hiền, văn nhân, vũ sĩ, nông dân, thợ thuyền, thương nhân. 2.Trung cửu lưu: học trò, thầy thuốc, thầy bói, họa sĩ, người chép thuê, tăng, ni, đạo sĩ. 3.Hạ cửu lưu: sư gia (người hầu ghi chép án từ hoặc cố vấn, tham mưu cho quan lại), sai nha, bà mối, đầy tớ sai vặt, trộm cắp, kỹ nữ v.v...

>raw là sáu người: nhưng nếu vậy sẽ là lưu tô+lục lam +tiểu cửu+tiểu lục + 2 a hoàn tam/tứ đẳng. Cho nên mình xin cộng hẳn lại, sửa thành mười hai.

>>chỗ này tác giả để Lục Hiên, đáng ra là Lục Lam mới đúng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận