Thời điểm Quý Như vào phủ Nhị hoàng tử, cha ả chỉ là một viên ngoại lang nho nhỏ lời nói không mấy trọng lượng, nên thân phận Quý Như không tính là cao, nhưng trong Vương phủ ả lại là Trắc phi tôn quý.
Khi đó mấy người thứ phi còn chưa vào phủ, trong Vương phủ chỉ có thị thiếp thị nghi, cả quyền quản gia đều nằm trong tay Quý Như, cũng từng trãi qua một khoảng thời gian đằm thắm với Lý Sâm.
Có đôi khi ả cảm thấy mình chẳng khác gì chính thất.
Sau đó, Lý thứ phi được Vương gia sủng ái, mà ả cũng mang thai.
Ả lo lắng khi mình sinh con ra thì Vương gia đã bị cô thứ phi mặt đẹp đó mê hoặc, vừa lúc ả mới mua chuộc được một nội thị bên cạnh Vương gia, biết được Vương gia bao một nam quan trong Nam Sênh quán thì nảy ra một ý.
Có điều Quý Như không ngờ Vương gia thật sự thích Quý Hoàn.
Một tên Quý Hoàn sinh sôi đoạt đi non nửa sủng ái trong Vương phủ! Sau đó Vi trắc phi vào phủ, Vi phi một bụng thi thư, học sâu biết rộng, khí chất tao nhã, mới ở một năm đã đối đầu với ả.
Đến khi Vương phi xuất hiện, Quý Như mới cảm nhận sâu sắc sự chênh lệch giữa chính phi với tiểu thiếp, ở trước mặt chính phi, ả nhỏ bé như là hạt bụi.
Nhưng càng như thế ả càng không muốn cúi đầu trước Tề Nghê Quần, chỉ cần khiến Vương gia yêu thích mình lần nữa, tựa như vài năm trước thì mình có thể đối kháng với nàng ta.
"Đại ca không muốn giúp ta......"
"Chuyện tình ái, không ai thay đổi được."
Quý Như lạnh lùng nói: "Thế năm sau, ta chúc đại ca tên đề bảng vàng."
"Nhận lời chúc của ngươi."
Quý Như im lặng nhìn Quý Hoàn rời đi, trong lòng dần dần sinh ra vài ý nghĩ độc ác.
Hắn biết vì sao mẹ ruột mình qua đời, hắn có tài hoa để tên có thể xuất hiện trên bảng vàng, bản thân hắn còn hợp ý Vương gia, được Vương gia yêu thích.
Có sự tồn tại của hắn thì hai đứa em trai ruột của mình mãi mãi không ra mặt được.
Quý Hoàn......!Tề Vân Nhược!
Trên mặt Quý Như lộ ra nụ cười thâm độc.
Lầu nhỏ đối diện, Vi phi thấy Quý Hoàn rời đi, ngáp nhẹ: "Quý phi ngồi không yên."
Tiểu Kiều - thị tì của nàng nói: "Dạo gần đây Vương gia không tới gặp Quý phi, trái lại thường xuyên đến chỗ ngài.
Hơn nữa nếu Vương phi có được con trai ngay một lần, con trai ả ta sẽ không đáng giá nữa."
Vi phi vẫn nhìn theo bóng dáng Quý Hoàn: "Công tử họ Quý kia được Vương gia thích, sẽ không can dự vào chuyện nữ nhân chúng ta.
Quý phi ngu xuẩn, bây giờ cuống cuồng không chọn được đường."
Tiểu Kiều cười: "Ba năm quản gia, nuôi lớn tâm Quý phi."
Vi phi cầm chiếc quạt tròn xanh lục thêu uyên ương chỉ bạc có cán bằng ngọc bích, phe phẩy nhẹ nhàng, cười lắc đầu rời khỏi cửa sổ.
Nàng vuốt ve bụng mình rồi nói: "Tối nay bảo nhà bếp tiếp tục mang kèm củ cải muối chua qua."
Tiểu Kiều cười đáp: "Đã dặn dò trước rồi ạ."
Lễ Thiên Thu[1] vừa đến, phản ứng mang thai của Tề Nghê Quần càng lúc càng rõ, bụng nàng cũng ngày một to hơn, cho dù nàng không thừa nhận nhưng trong lòng cũng hiểu, đối với việc quản gia càng lực bất tòng tâm.
Thế gia có thể kết giao với Vương phủ thì không thể xã giao qua loa, những hộ cấp bậc nhất đẳng có quan hệ bình thường cũng không thể bỏ sót, mà nàng muốn quản thúc mấy trăm đầy tớ trong phủ, lại muốn học cách thu phục bọn họ, tóm lấy mấy kẻ bất tuân, nâng đỡ những người vâng lời.
Tuy nàng là Vương phi nhưng dù sao vẫn chưa sinh đứa bé ra, được gả tới lại chưa được bao lâu, rất nhiều người không phục nàng.
Các ma ma đều là người trong cung ra, đã từng hầu hạ Thái hậu và Hoàng hậu, chẳng hề để Đại tiểu thư đích nữ phủ Tử Dương bá vào mắt.
Đối với những hạ nhân này nàng có thể ra ân uy đồng thời giúp đỡ, mà trước khi khống chế Vương phủ trong tay nàng cần phải "cung phụng" mấy ma ma già này, ban đêm nhớ lại, nàng thấy đau cả dạ dày.
Thế nhưng Tề Nghê Quần vẫn không thể buông quyền lực, nàng chưa thu hồi quyền quản gia xong thì lại bàn giao cho kẻ khác, chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nàng muốn người người nhìn xem, cho dù bản thân mang thai, cũng là chủ tử nói một không hai trong Vương phủ.
Tuy nhiên khi Triệu phu nhân đến lại tức giận rầy la: "Chẳng lẽ quản gia còn quan trọng hơn con của con? Quần nhi con à, con còn không hiểu sao? Chờ con sinh con trai, toàn phủ này còn ai dám khó dễ?"
Sắc mặt Tề Nghê Quần vàng vọt, trả lời lại quyết liệt: "Nhưng nếu con giao ra, thế nào Vương gia vẫn cho Quý phi quản gia, Quý phi không phải người dễ chung sống."
Triệu phu nhân đau lòng, nói: "Vậy con có thể tiến cử người mình tin cậy mà.
Chẳng lẽ lúc con sinh nở, ở cữ vẫn muốn giữ khư khư quyền quản gia, không buông?"
Tề Nghê Quần chậm rãi đáp: "Trong phủ ngoài Quý phi, có thể nhắc đến cũng chỉ có Vi phi.
Vi phi với Quý phi bất hòa với nhau, cũng không thân thiết với con."
Triệu phu nhân cười cười: "Chờ con trao chuyện tốt này vào tay nàng ta, tự dưng nàng ta sẽ thân với con."
"Con nghe mẹ vậy."
Buổi tối, nàng nhắc lại chuyện này với Vương gia, Lý Sâm ngừng một chút rồi nói: "Vi phi có thai, sợ rằng không quản được việc nhà.
Vương phi tìm ai khác đi."
Tề Nghê Quần sửng sốt, cười gượng: "Chuyện này, vậy mà thiếp không biết......"
Lý Sâm trả lời tùy tiện: "Thai nàng ấy yếu, tính chờ ba tháng sau sẽ nói lại với nàng."
Tề Nghê Quần từ tốn: "Vậy việc quản gia sẽ không phiền đến Vi phi nữa, Quý phi còn bận chăm sóc nhóc Tĩnh ca, thế thì còn Lý thứ phi......"
"Lý thứ phi không được!" Lý sâm nhíu mày.
Tề Nghê Quần kinh sợ, trong đầu lướt nhanh qua mấy ý nghĩ, nàng mỉm cười: "Vậy thiếp muốn tiến cử một người nữa, Vương gia nghĩ thử."
"Ai?"
"Tiểu đệ của thiếp.
Y hay chữ lại hiểu lý lẽ, đi lại nhà trong cũng tiện, có chuyện gì thì tới tiền viện nói với Túc Cát công công cũng được.
Nếu y không trấn áp được tôi tớ thì có thiếp ở phía sau phân xử cho y, không biết ý Vương gia thế nào?"
Lý Sâm suy nghĩ, do dự nói: "Dù sao Tiểu Tề cũng là nam giới."
Tề Nghê Quần cười đáp: "Tam đệ là người ở nhà trong Vương gia, điều này ai cũng biết."
"Nếu Vương phi nghĩ vậy, thì như vậy cũng được."
Tề Nghê Quần không thể nói rõ trong lòng mình là khó chịu hay vui mừng, nhưng nếu phu thê hai người đều thông qua, Tề Nghê Quần cũng không hối hận.
Hôm sau, nàng gọi Tề Vân Nhược đến để nói chuyện này.
Trên mặt Tề Vân Nhược hiện rõ hoang mang, y không nghĩ ra mình có liên quan gì với việc quản gia.
Còn Tề Nghê Quần lại không có lấy một nụ cười, nàng nói với vẻ thản nhiên: "Đây là ý của ta với Vương gia, ngươi cầm sổ sách đi đi, mọi việc theo lệ cũ, có gì không hiểu đến hỏi ta."
Tề Vân Nhược nhìn ra nàng không có hứng nói chuyện, tự mình mang đồ về.
Tề Nghê Quần tạm thời để Tống ma ma mình hay dùng nhất cho Tề Vân Nhược sử dụng.
Cùng ngày đó, Tống ma ma mang chăn đệm của mình theo tới Quan Hà Đinh Châu.
Khi bà ta tới, Lục Lam chau mày, nàng với hai tiểu a đầu nhượng lại phòng ở của họ, ba người chuyển đến một gian trống khác.
Lưu Tô thấy Tống ma ma đến cũng có chút không vui.
Tính theo thân phận trong Vương phủ, Tống ma ma là nhũ mẫu chính phi, là người đắc lực nhất của nàng; theo kinh nghiệm tuổi tác, gom bọn họ lại cũng không bì được bà ta, cho nên trong thời gian Tề Vân Nhược quản gia e rằng Tống ma ma muốn bắt đầu khống chế Quan Hà Đinh Châu.
Quan Hà Đinh Châu không lớn, nhưng gian nhà chính của Tề Vân Nhược lại không nhỏ.
Gian trong là phòng ngủ, trái phải có hai phòng bên, một cái để a hoàn trực đêm, một cái để trữ đồ này nọ, ra ngoài là thư phòng của y, hai bên hông đặt một cái giá bác cổ[2] và một tủ sách.
Tống ma ma dẫn người nườm nượp bưng số sổ sách còn lại tới, công khai cho cả phủ biết người quản gia hiện tại là Tề Vân Nhược.
Từ khi Lý Sâm xây dựng Vương phủ, Tông Chính đã giao trang ấp hoàng tộc* cho hắn; gia thần** còn thay hắn trông coi cửa hàng lẫn núi rừng tư nhân, nhưng so với bổng lộc chín nghìn lạng hằng năm của hoàng tử con vợ cả cũng chẳng nhiều.
Năm nay hắn thành thân, trong cung thưởng xuống tổng cộng hai mươi tám nghìn lạng, còn lại quà mừng thì nhiều vô số kể.
[*皇庄: hoàng trang là ruộng đất gio hoàng tộc nhà Minh trực tiếp quản lý |**家臣: Người làm việc cho gia đình vua quan thời phong kiến]
Lý Sâm giàu ghê, lúc Tề Vân Nhược đang tính sổ cái không kìm được thấy chua chua.
Sau khi dọn đến Quan Hà Đinh Châu, tiền tháng của y do tiền viện quản lý.
Tháng đầu tiên Túc Cát đưa cho y mười lạng bạc, hai đỉnh nguyên bảo nặng trịch ấy so với sản nghiệp của Lý Sâm chả tính là bao.
Của hồi môn của các phi thiếp có thể gộp vào phủ thì tính sổ theo mỗi tháng hoặc mỗi năm, hoặc cũng có thể tự mình tìm một người đáng tin đứng ra vận hành.
Trong phủ, của hồi môn của hai vị trắc phi cũng không nhiều, còn kém hơn cả Tề Đan Hà phủ Tử Dương Bá.
Quý phi có một cửa hiệu hương liệu, ả ta cho một tên quản gia theo mình bồi giá tới trông coi; Vi phi có một thông trang suối nước nóng ở ngoài thành, Lý Sâm từng ở đó một lần để xử lý chi tiêu trong Vương phủ.
Tề Vân Nhược mất một ngày cũng chưa tính xong các khoản, mà ngày kia đã là ngày phát tiền hằng tháng ở hậu viện.
Hậu viện Vương phủ không có kho bạc riêng, chỉ có hai rương bạc nằm trong kho ở viện Đông Mai được Tề Nghê Quần dùng để chăm lo sân sau, có nó cũng là do mấy tháng trước Tề Nghê Quần cho người lãnh đối bài[3] tới kho bạc Vương phủ lãnh về.
Chìa khóa kho bạc trong phủ Lý Sâm có một chiếc, Tề Nghê Quần một chiếc, Túc Cát một chiếc.
Mỗi lần mở kho cần dùng cả ba chiếc chìa khóa.
Phòng chứa bạc nằm một gian độc lập trong nhà kho, được đặt ở vị trí khó tìm, ngầm phái không ít người tuần tra.
Buổi tối hôm sau Tề Vân Nhược đã tính toán xong nhu cầu chi tiền, viết thành một danh sách ngắn để Tề Nghê Quần xem, Tề Nghê Quần xem xong đưa chìa khóa của mình ra.
Tề Vân Nhược lại đi tìm Túc Cát, Túc Cát ở Mặc Liên viện, y đứng ngoài viện một hồi, phủ vệ cũng nhìn y nghi ngờ một hồi thì y mới nói rõ mục đích mình đến, rồi vào tìm Túc Cát.
Túc Cát nghe y nói mà cười ha hả: "Tiểu Tề công tử tính sổ sách xong rồi à?"
Tề Vân Nhược đáp: "Tháng này một nghìn ba trăm lẻ hai, ta định thủ hẳn năm nghìn phòng khi cần đến."
Túc Cát cười: "Đúng vậy."
Ông lại nói: "Vương gia vẫn chưa về mà chắc chừng nửa canh giờ nữa thôi, ngươi có thể ở đây chờ."
"À......!Được."
Ông sai người dâng trà, Tề Vân Nhược cảm thán: "Công công trông nom tiền viện cũng vất vả quá."
Túc Cát không nhịn được vừa cười vừa nói: "Thu chi hằng tháng của các tiên sinh đều có quy luật, bọn hạ nhân cũng vậy, đều có các con số cố định.
Tiểu Tề công tử thấy khó là bởi vì đây là lần đầu ngài xem sổ sách, phải tính toán lại một lần nữa."
Tề Vân Nhược nói: "Tháng sau ổn thôi."
Túc Cát gật đầu: "Đúng vậy."
Tề Vân Nhược không phải người nói nhiều, Túc Cát lại kêu người bưng lên chút điểm tâm hoa quả, hỏi: "Tiểu Tề công tử cảm thấy công việc này thế nào? Có phải hơi nhàm chán không?"
Tề Vân Nhược cười: "Mặc dù hơi gấp nhưng rất thú vị, ta chỉ cần nói thôi còn những việc còn lại đã có người bên dưới đi làm."
"Rất thú vị?" Túc Các nhìn y.
Y gật đầu: "Ừm.
Hôm qua ta đã xem sổ cái Vương phủ, chiều đó bắt đầu xem đến chi tiêu hằng tháng, thưởng phạt của các viện ở nhà trong với phòng thợ thủ công.
Còn nghe người ta trả lời, tuần tra ban đêm, thu xếp từng chuyện một thật tốt, ta cảm thấy rất thú vị."
Túc Cát không nói gì, tự mình châm trà cho Tề Vân Nhược.
Trời chập tối, Túc Cát nghe thấy tiếng động bên ngoài, nói: "Xem ra Vương gia còn việc nên đi thẳng vào thư phòng ngoài rồi, không biết bao lâu mới xong, Tiểu Tề công tử đã đói chưa?"
Tề Vân Nhược lắc đầu.
Ông đi ra đưa trà bánh sang thư phòng ngoài.
Sắc mặt Lý Sâm khá xấu, mãng bào[4] thân vương trên người còn chưa thay ra.
Túc Cát dâng trà cho bốn vị tiên sinh, nhìn tình hình bây giờ, không thể nói ra rằng đã đến giờ dùng bữa.
Bốn người tới nghị sự lúc này được biết đến là gia thần trong phủ, cũng không có chức quan trong người, chỉ có Lý Tu Tề từng bị cách chức.
Tào Mãn Kim là cử nhân từng bị thiên kim (tiểu thư) viết mấy câu chỉ trích thái độ làm người nên không được quan chủ khảo thích, khoa cử vài lần không đậu, Lý Sâm tán thưởng tài hoa của gã, mời vào phủ.
Ngoài ra còn có ông lão Âu Dương tiên sinh ung dung chững chạc*, chính là một nhân vật nhàn vân dã hạc** bình thường, không biết Lý Sâm đào ra từ nơi nào.
Cuối cùng là Lý Việt - con út của Tĩnh Xuyên Hầu từng đi học chung với Lý Sâm, xuất thân tôn thất***, từng theo ông nội mình tới Giang Nam đông đúc giàu có để làm buôn bán, chẳng qua người này không muốn khoa cử cũng không muốn được gia tộc che chở, sau khi thành niên tự mình đến đầu phục Lý Sâm.
[*老神在在: lão thần tại tại - chỉ những người có bộ dáng bình tĩnh, ung dung, chững chạc; gặp chuyện không rối loạn, bình chân như vại.
**闲云野鹤: chỉ những người sống nhàn rỗi và thoát khỏi dòng chảy xô bồ của cuộng sống.
***: thuộc dòng họ nhà vua]
"......! Tam đệ ta tài thật, rêu rao cần mười vạn tinh binh san bằng cả Bắc Khương.
Triều ta phái binh mã đến biên quan hằng năm, tăng bạc xây dựng biên phòng hằng năm, nó cho rằng nó đọc qua mấy quyển sách là có bản lĩnh đó sao?"
Lý Tu Tề nói: "Vương gia chớ giận.
Theo ta thấy, ngoại trừ Quý phi ủng hộ cũng chẳng ai đồng ý để Khánh vương lãnh binh.
Bắc Khương khác tộc nhỏ phương nam, từ thời tổ tiên chúng ta đã chinh chiến với Bắc Khương nhiều năm, lúc thắng lúc bại.
Đương kim thánh thượng xuất chúng lại có chí lớn, đối với Bắc Khương luôn ở thế mạnh, biết đâu ông ấy cũng không vì yêu thích con trai mà để cho triều ta gánh mộ trận đại bại."
Lý Sâm im lặng, hắn học võ từ nhỏ, thuộc lòng binh thư, nhưng lại lo nghĩ phụ hoàng sẽ không vui khi hắn chủ động xin đi đánh giặc.
Con trai lớn, nếu nó chủ động đòi cầm đao, e rằng cha dần sẽ già không vui.
Thế nhưng Bắc Xương Hầu, Tử Dương Bá cũng không dẫn binh nữa, đại tướng trong triều không ít lại ít người có năng lực như hai người họ, tuy nhiên nếu hoàng tử dẫn trận, tình hình hiển nhiên khác hẳn.
Hắn, nên thỉnh chỉ không đây?
▬▬▬▬▬๑۩۩๑▬▬▬▬▬
- ----Chuyên mục chú thích-----
(1)千秋节: Thiên thu lễ: bắt đầu từ thời vua Đường Huyền Tông nhân ngày sanh nhật của mình 5/8 âm năm, triệu các đại thần đến Hoa Ngạc Lâu dự yến.
Tại buổi lễ, các đại thần đề nghị nhà vua mỗi năm vào giữa tháng 8 tổ chức Tiết thiên thu.
Từ đó, hằng năm người dân đều tổ chức Trung thu, dần đà đây trở thành một lễ hội lớn ở Trung Quốc.
(2)博古架: giá bác cổ
(3)对牌: đối bài
(4) Mãng bào: 蟒袍.
Nhắc tới mãng bào thì dễ hình dung nhất là các bộ trang phụ hí kịch cổ của Trung Quốc, tay áo dài.
Hoặc, bộ trang phục trong phim Bao Thanh thiên cũng là một dạng mãng bào...!Dưới đây là mãng bào thời Minh.
Mãng: tức là mãng xà | Bào: tức là áo dài.
Về hình thêu mãng xà, phi long (rồng bay): rồng hoàng gia một chân có năm vuốt => long bào; trong khi đó tuy mãng được người xưa xem là "rồng" nhưng một chân mãng xà chỉ có 4 vuốt => mãng bào.