Edit: Lăng Baby
Beta: Sâu Sugar
Trăng lặn trời mọc, một ngày mới lặng lẽ đến cùng ánh bình minh lấp lánh.
Từ lúc tờ mờ sáng, cả nhà họ Lâm đã rơi vào một bầu không khí quỷ dị.
Bất cứ ai có động tác lạ đều bị mọi người dòm ngó.
Quách Xuân Lan nhìn chằm chằm phản ứng của Lâm Vĩ Khang đối với Tưởng Lan, Lâm Cẩm Vân lại vô cùng để ý thái độ của Quách Xuân Lan, Lưu Phượng thì giống như một con mèo âm thầm ẩn núp ở góc nào đó, không ngừng đánh hơi tìm kiếm mùi khả nghi trên người mọi người.
Mà Tưởng Lan không ngừng để ý mỗi ánh mắt của người nhà họ Lâm đang nhìn về phía mình.
Cảm giác áp bức khiến người ta nghẹt thở bao vây lấy bốn người phụ nữ trong nhà họ Lâm này.
Quách Xuân Lan chăm chỉ, cường thế cả một đời, đối với vấn đề của con trai càng "trong mắt không chưa nổi một hạt cát".
Lần này cũng vậy, bà nhất định phải biết rõ nguyên nhân vì sao Lâm Vĩ Khang lại đột nhiên không thích Tưởng Lan.
Thế là, Quách Xuân Lan liền nhằm vào bí ẩn này để suy nghĩ.
Sau giờ cơm tối liền một mình kéo Lâm Vĩ Khang ra tra hỏi.
Nhưng bất kể là đe dọa, dụ dỗ cỡ nào Lâm Vĩ Khang cũng bày ra bộ mặt trốn tránh nói: "Không biết." Lúc sau còn tỏ thái độ bực bội chán ghét.
Quách Xuân Lan từ phía con trai không hỏi ra được nguyên nhân, đành phải tạm thời từ bỏ, lại chuyển ánh mắt qua Lâm Cẩm Vân.
Trực giác nói cho bà biết, đứa con gái chắc chắn biết rõ tiền căn hậu quả, nếu không thì tối hôm qua cũng không phản đối quyết định của mình.
Đối với Lâm Cẩm Vân, bà liền đi thẳng vào vấn đề, nói ra nghi vấn của mình.
Tối hôm qua Lâm cẩm Vân đã nghĩ xong lí do thoái thác, thong dong ứng đối: "Mẹ à, thực ra không liên quan gì đến Tưởng Lan đâu, là do anh giận con đấy."
"Chuyện này là sao? Nó giận con việc gì? "
"Lúc trước anh có nói với con là sau khi Tưởng Lan đến đây thì con không vào phòng chơi cùng anh nữa.
Anh luôn thích dính lấy con, giờ lại thấy con không đến, trong lòng dĩ nhiên sẽ không vui, lại cảm thấy đây là do Tưởng Lan gây ra, nên mới trút lửa giận lên người chị ấy."
Quách Xuân Lan suy nghĩ đôi chút, buồn bực nói: "Không phải bình thường nó với Tưởng Lan ở chung với nhau rất hòa hợp sao, không thấy nó tức giận bao giờ.
Buổi tối hai ngày trước còn vui vẻ, sao mới qua một ngày lại ghi hận rồi? "
Lâm Cẩm Vân nhanh nhẹn nói tiếp: "Mẹ à, suy nghĩ của anh sao có thể dùng lẽ thường để đoán được.
Tâm tính anh Hai vốn trẻ con, hễ ai chơi cùng là anh sẽ vui vẻ ngay, ngay cả Đại Hoàng mà anh Hai còn xem là anh em ruột thịt.
Nhắc đến vẫn là hôm Đoan Ngọ, con làm một chuyện khiến anh Hai không vui vẻ nổi."
"Con làm gì?
"Ngày đó đi xem thuyền rồng xong con bèn dẫn anh đi đến Tưởng gia, trên đường mua chút quà cáp làm lễ gặp mặt, anh muốn ăn kẹo, con lại không cho anh ăn, nói kẹo này là mua cho em trai chị Tưởng Lan.
Có lẽ vì vậy mà anh Hai ghi hận với Tưởng Lan.
Hơn nữa ngoài tối hôm qua, biết đâu anh Hai vẫn luôn ghét Tưởng Lan thì sao? Tuy là anh ngốc nghếch, nhưng đối với đồ vật mình yêu thích luôn muốn có được, không cho phép người khác lấy mất."
Quách Xuân Lan gật đầu một cái, nhất là với câu nói sau cùng kia của Lâm Cẩm Vân tin tưởng không chút nghi ngờ.
Bà lại oán giận nói: "Đang yên đang lành tự nhiên dẫn nó đến Tưởng gia làm gì? "
"Chỉ là muốn xem thử nhà chị ấy ra sao thôi, hơn nữa lúc ấy anh cũng đòi đi."
"Vậy con nói xem bây giờ phải làm sao? Anh con mà ghét nó thì không phải rách việc rồi sao? "
"Mẹ à, anh đang bực bội trong người, mẹ càng ép, anh càng ghét Tưởng Lan, ngược lại càng khó giải quyết hơn.
"
"Cũng thật là.
.
.
"
"Mấy ngày này con sẽ dành thời gian cho anh Hai nhiều hơn.
"
"Đúng đúng, mỗi lần nó buồn bực cũng chỉ chịu nghe mỗi con dỗ dành.
Tốt nhất là con khuyên nó, kể nhiều tính tốt của Tưởng Lan cho nó nghe, Cho Tưởng Lan chơi cùng nó.
Anh con tính khí vốn trẻ con, chơi đùa một chút là hết giận, cũng sẽ không chán ghét nó nữa."
"Mẹ à, tạm thời vẫn nên để cho Tưởng Lan ở trên lầu.
Hiện giờ tính khí anh đang nóng nảy, chưa có chuyển biến, mẹ đừng nóng lòng chuyện cùng phòng.
Cứ để chị ấy ở trên lầu trước đã, từ từ rồi đâu cũng sẽ vào đấy.
"
Lâm Cẩm Vân nhìn thấy mẹ mình ra vẻ tán đồng, lòng nhẹ nhõm như vừa tháo được tảng đá lớn, mặc dù sau khi cảm giác ung dung trôi qua lại mơ hồ có một tia xấu hổ.
Mặc cho nội tâm thét gào vì đau đớn, lại một lần nữa cô lựa chọn phớt lờ phần tình cảm yếu ớt mà chân thật này.
Cô tự nói với mình, tất cả đều là vì cái nhà này.
Mấy ngày kế tiếp, Quách Xuân Lan quả nhiên không nghĩ ngợi nữa, không hề lo lắng chuyện cho Lâm Vĩ Khang và Tưởng Lan cùng phòng.
Lâm Cẩm Vân cũng giữ lời, không những chơi với Lâm Vĩ Khang mà còn dẫn hắn đi chơi công viên Nhân Dân trên huyện.
Nhưng đối với chuyện mẹ mình dặn, Lâm Cẩm Vân chỉ thực hiện một nửa.
Cô chỉ ở trước mặt Lâm Vĩ Khang nói tốt cho Tưởng Lan, nỗ lực giảm bớt địch ý của Lâm Vĩ Khang đối với Tưởng Lan, nhưng không để cho hai người có quá nhiều tiếp xúc.
Quách Xuân Lan im lặng quan sát mấy ngày, rốt cuộc cũng nhìn ra điểm bất thường, liền hỏi Lâm Cẩm Vân nguyên do trong đó, Lâm Cẩm Vân lại lấy cớ thời cơ chưa tới không thể vội vàng, cùng đủ loại lý do qua loa tắc trách để biện minh.
Nhưng lý do thực sự chỉ có chính bản thân cô rõ ràng, cũng chỉ có đến đêm khuya vắng người cô mới dám yên lặng vạch trần nội tâm của mình, tự mình đối mặt với cái lý do khó tả này.
Cô đối với Tưởng Lan chính là có tư tâm.
Mà phần tư tâm này, thậm chí hẹp hòi đến mức không chứa nổi một Lâm Vĩ Khang ngờ nghệch vô tri.
Lâm Cẩm Vân đã từng vì phần tâm tư này cảm thấy ti tiện cùng xấu hổ, chỉ cần được thấy Tưởng Lan nhăn mày hay cười một tiếng, cảm giác áy náy trong lòng lại dễ dàng biến mất không còn một mảnh, Trong lòng chỉ tràn đầy cảm giác muốn lại gần nàng hơn.
Tựa như lúc này, cô thấy Tưởng Lan ngồi trước cửa ngắt rau lộ vẻ mặt buồn bã, liền theo bản năng muốn tới gần nàng, muốn biết vì sao nàng không thoải mái, muốn làm bất cứ việc gì miễn có thể làm cho nàng vui.
Tưởng Lan nghe phía sau có tiếng bước chân tới gần, xoay người liếc mắt một cái liền thấy Lâm Cẩm Vân đang tới chỗ mình.
"Sao không chơi với Vĩ Khang nữa? "
"Anh nói nóng, muốn đi tắm."
"Em chuẩn bị nước cho anh ấy chưa? "
"Em chuẩn bị rồi."
"Nước ấm hay nước lạnh? Hôm nay đúng là rất nóng, nhưng cũng không thể tắm nước lạnh được.
"
Lâm Cẩm Vân có chút bực dọc nói: "Là nước ấm, chị cứ yên tâm."
Tưởng Lan lại không nghe ra sự bực bội trong giọng nói của cô, lại hỏi: "Vĩ Khang bình thường ngoại trừ xem tivi, đọc truyện tranh, vẽ tranh phong cảnh, còn thích gì nữa không? "
"Anh còn thích chơi với Đại Hoàng."
Tưởng Lan cười khổ nói: "Xem ra không có việc gì chị có thể làm được rồi."
Lâm Cẩm Vân giờ mới hiểu được nguyên nhân Tưởng Lan sầu não, trong lòng nổi lên cơn ghen, nhưng lại không dám bộc lộ, chỉ có thể mím chặt đôi môi im lặng không nói lời nào.
"Cẩm Vân."
"Hả? "
"Lần sau lúc em đưa Vĩ Khang ra ngoài chơi có thể cho chị đi cùng được không? "
"...!"
"Cẩm Vân?"
"À, được thôi, lần sau em sẽ dẫn chị đi cùng."
"Cảm ơn."
Lâm Cẩm Vân không trả lời Tưởng Lan, chỉ nhìn nàng cười nhạt một tiếng, nhưng trong mắt chẳng hề có chút ý cười.
Một tuần sau, Lâm Cẩm Vân liền sắp xếp cho hai người cùng đi ra ngoài chơi với nhau.
Lâm Vĩ Khang biết buổi tối Lâm Cẩm Vân sẽ dẫn hắn đi xem phim nên hưng phấn ăn thêm một chén cơm, cảm giác chướng bụng cùng cảm giác hưng phấn thay nhau quấy rầy, làm cho cậu chàng không cách nào đi vào giấc ngủ, sau buổi cơm trưa liền chạy vào chạy ra hỏi xin ý kiến mẹ.
Mẹ mẹ, mặc áo nào thì đẹp?
Mẹ ơi, nên mang theo đồ ăn vặt nào đến rạp chiếu phim?
Mẹ mẹ, có thể cho Đại Hoàng đi cùng không?
Quách Xuân Lan cũng không có nhiều tinh lực để mà giải đáp nhiều nghi vấn như vậy cho Lâm Vĩ Khang, ban đầu tinh thần sung mãn còn phụ họa hắn vài câu, lúc sau mí mắt chùng xuống, cũng mặc kệ để hắn chơi một mình, còn bản thân thì dựa vào đầu giường mà ngủ.
Lâm Vĩ Khang ngược lại không hề buồn ngủ chút nào, hắn lay Quách Xuân Lan một cái, phát hiện mẹ mình đã ngủ, đành phải tự mình chạy ra sân tìm Đại Hoàng chơi.
Và thế là chơi vui vẻ hết cả buổi chiều.
Vì vậy mà đến chạng vạng, dù là ai cũng không thể gọi dậy một Lâm Vĩ Khang đã mệt lả lăn ra ngủ ngáy o o.
Quách Xuân Lan quá rõ tính nết của con trai, lúc ngủ say là khó gọi dậy nhất, bà khó xử nhìn Lâm Cẩm Vân: "Hay là chúng ta đổi sang ngày mai đi! Anh con chơi suốt cả buổi chiều, bây giờ đã ngủ thì không thể chỉ một lúc mà tỉnh được."
Lâm Cẩm Vân bất động thanh sắc liếc nhìn Tưởng Lan, chỉ thấy nàng im lặng, trên gò má còn vương lại tia nắng cuối ngày, điềm tĩnh mà ôn nhu.
Trong lòng cô bỗng nảy ra một "ý đồ", giọng nói mang theo lo lắng cùng không cam lòng: "Nhưng vé hôm nay cũng mua rồi, không đi thì phí lắm.
Ngày mai là thứ bảy, vé cũng không mua nổi."
Quách Xuân Lan lại khó xử, cúi người lắc lắc bả vai Lâm Vĩ Khang, nhưng cùng lắm chỉ thấy con trai mình phiền não xoay người trong miệng còn lầm bầm nói mớ.
Lâm Vĩ Kiện đứng một bên hết chịu nổi, kéo Quách Xuân Lan ra ngoài cửa khuyên: "Mẹ à, cũng không thể để A Vân cùng Tưởng Lan đứng nhìn được.
Chớ vì Khang tử mà khiến cho a Vân không vui, con thấy nó muốn đi lắm."
Quách Xuân Lan giờ mới nhận ra yêu cầu của mình có chút quá đáng, được con Cả nhắc nhở khiến bà sợ con gái giận mình đối xử bất công, liền sửa miệng giục Lâm Cẩm Vân cùng Tưởng Lan đi xem phim.
Lâm Cẩm Vân cực kỳ cao hứng, nét mặt tuy vẫn ra vẻ tiếc nuối cho Lâm Vĩ Khang, nhưng trong lòng đã sớm nở hoa, kéo Tưởng Lan đi ra ngoài sân.
Cô dắt xe đạp ở góc sân, mở khóa xe, nhanh chóng ngồi lên yên xe, hướng Tưởng Lan vừa cười vừa vẫy tay: "Mau ngồi lên đi."
Tưởng Lan chần chừ nhìn yên sau nói: "Đạp xe đi à?"
"Đúng vậy, đạp xe đi.
Bằng không đến muộn thì không mua được vé đâu.
"
"Không phải em nói là đã mua vé rồi sao?"
"Suỵt --" Lâm Cẩm Vân vội vàng hướng Tưởng Lan làm động tác im lặng, lại quay đầu liếc nhìn phía sau, xác nhận không có ai ngoài hai người mới chớp chớp mắt nói: "Em lừa mẹ đấy."
Tưởng Lan dở khóc dở cười, trong ánh mắt lộ ra vẻ cưng chiều, không tự chủ đưa tay nhéo nhéo vành tai Lâm Cẩm Vân, nói: "Cô em cũng to gan lắm, ngay cả mẹ mà cũng dám lừa."
Bàn tay chạm vào vành tai trong nháy mắt rồi biến mất, nhưng hơi nóng của lòng bàn tay lại một đường đốt thẳng từ tai lên đến mặt Lâm Cẩm Vân, nàng xấu hổ cúi thấp đầu thúc giục: "Đừng nói nữa, mau lên xe đi.
"
Tưởng Lan còn đang do dự, nhìn xe đạp, do dự không ngồi lên.
Lâm Cẩm Vân biết nàng để ý Lưu Phượng, nhưng thời gian không thể dừng lại, hiện tại cũng không phải lúc để ý mấy chuyện này.
Cô sốt ruột, tự mình kéo Tưởng Lan, làm bộ mặt vội vàng nhăn nhó, nửa thật nửa giả cầu nàng: "Chỉ một lần này thôi, xin chị đấy!"
Khoảng cách gần như vậy, Tưởng Lan đột nhiên phát hiện mình không có cách nào cự tuyệt được đôi mắt háo hức chờ mong này, rốt cuộc cũng gật đầu nghiêng người ngồi lên yên sau xe.
Lâm Cẩm Vân như mở cờ trong bụng, cầm lấy tay Tưởng Lan vòng qua eo mình, nói: "Thời gian gấp gáp, em sẽ chạy nhanh, chị ôm em chặt vào."
Nói xong liền đưa mắt nhìn về phía trước, nhấc chân giẫm bàn đạp chạy đi, đương nhiên không thấy được trên gương mặt Tưởng Lan đã thoáng ửng hồng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đều có tâm tư, thế nhưng lại sợ hãi phần tình cảm này.