Trời đã tối hẳn.
Bữa cơm rất nhanh liền kết thúc, Lưu Phượng nghẹn oán khí trong lòng, cơm nước xong liền trở về phòng đóng cửa lại.
Lâm Vĩ Kiện cũng mặc xác chị ta, sau khi ăn xong lại ra ngoài cùng bạn hữu ngâm nga vài ba tiểu khúc quen thuộc.
Lâm Cẩm Vân xung phong nhận việc ở lại giúp Tưởng Lan rửa chén, nhưng vừa mới rửa đến cái chén thứ hai đã bị Quách Xuân Lan gọi vào phòng Lâm Vĩ Khang.
Lâm Vĩ Khang đang ngồi trên giường tô tô vẽ vẽ trên vở, thấy em gái đi vào liền cao hứng tiến lên kéo cô vào cùng nhau vẽ tranh, Lâm Cẩm Vân đành phải vừa ứng phó hắn vừa nghe Quách Xuân Lan lên tiếng.
"Đừng chuyện gì cũng tranh làm, con để nó làm đi."
"Phụ rửa mấy cái chén thôi mà, cũng không nặng nhọc gì."
"Mẹ bảo con vào đây, là muốn dặn con cho nó ở tạm phòng con vài ngày, chờ anh Hai con làm quen dần với nó rồi mới bảo nó dọn xuống dưới ở.
Trong khoảng thời gian này phải thiệt thòi cho con rồi."
Lâm Cẩm Vân gật gật đầu, lại nghĩ tới điều gì, liền hỏi: "Mẹ à, làm sao mẹ tìm được người ta vậy? Việc này nhà chị ấy cũng nguyện ý sao?"
Quách Xuân Lan biết Lâm Cẩm Vân muốn hỏi lai lịch Tưởng Lan, nghĩ thầm dù sao cũng là con gái mình, không phải bọn người ngoài lắm điều nhiều chuyện, cũng không giấu diếm nữa mà nói ra toàn bộ.
"Là thím Chu, mẹ của Chu Mai ấy mà, là họ hàng thân thích của ba Tưởng Lan.
Ba nó làm đầu bếp vốn dĩ cũng có thể kiếm được tiền nhờ nấu tiệc rượu, nhưng đáng giận thay ông ta lại là con ma bài bạc, cứ có tiền là lại đem đi đánh bạc, dần dà thiếu một đống nợ.
Chủ nợ ngày nào cũng tới cửa đòi nợ, đánh đập chửi bới đập phá đủ cả, không ngày nào được sống yên ổn.
Vợ ông ta nghe nói là dân tỉnh ngoài, mắt thấy chịu không nổi nữa, liền bỏ lại cả nhà chạy trốn cùng đồng hương.
Trong nhà phàm là vật đáng giá đều đem đi trả nợ, bây giờ nghèo rớt mồng tơi."
"Cho nên bây giờ còn dám bán con gái đi để trả nợ?"
"Ông ta ngoại trừ đứa con gái này ra thì còn một đứa con trai, một nhà ba người vừa phải ăn cơm, vừa phải trả nợ, không bán con gái chẳng lẽ lại bán con trai? Mà này, mẹ nói cho con nghe, con cũng đừng nói gì trước mặt chị Hai con đấy.
Với cả, buôn bán gì đâu, đây là chuyện người tình ta nguyện.
Hơn nữa mẹ nghe mẹ Chu Mai nói là Tưởng Lan tự mình đáp ứng, tiền này cũng là đưa cho nó.
Ngẫm lại cũng đã bị người cha mê bài bạc liên lụy nhiều năm như vậy, có thể không đáp ứng sao? Không vào nhà chúng ta, chẳng lẽ còn có thể tìm được nhà nào tốt hơn sao?"
Lâm Cẩm Vân nhất thời nghẹn lời, nàng quay đầu nhìn về phía anh Hai đang ngây ngô chơi vui vẻ, giơ tay vuốt vuốt vạt áo trước ngực bị hắn vò nát, lại quay đầu hỏi:
"Vậy mẹ cho chị ấy bao nhiêu tiền?"
"Bốn ngàn."
"Gì cơ? Mới bốn ngàn mà đã giao ra bản thân..."
Quách Xuân Lan cắt lời nàng: "Cái gì mà "mới bốn ngàn"? Con có biết mẹ phải bán bao nhiêu vịt mới có thể kiếm được bốn ngàn không? Đó là lấy từ tiền mua quan tài của mẹ con ra đấy, anh Cả con còn phải bù vào thêm một ngàn mới đủ.
Vốn dĩ nó còn đòi mẹ những năm ngàn cơ, đấy, nào có dễ dàng gì."
"Vậy chị Cả có biết không? Chị ấy cũng đồng ý sao?"
"Mẹ đây cũng là vì đời sau của Lâm gia, nó dám không chịu chắc.
Nó có bản lĩnh thì sinh một đứa cho mẹ xem."
"Mẹ à, mẹ cũng đừng rầy rà chị Cả chuyện ấy nữa, chỉ khiến cho anh chị Cả lục đục không yên."
"Mẹ con hiểu rõ chứ.
Tóm lại là cuối cùng đưa cho chị Hai con trước bốn ngàn, còn một ngàn chờ nó sinh con xong mới đưa.
Nếu sinh ra mà là con gái thì mẹ phải trừ lại năm trăm."
"......"
Vẻ mặt Lâm Cẩm Vân không thể tin nổi mà nhìn mẹ mình.
"Nhìn mẹ làm gì? Sao thế?"
"Mẹ, mẹ không sợ anh Hai sinh con ra......!sẽ bị giống anh Hai sao?"
"Phiiii!" Quách Xuân Lan giận dữ liếc mắt con gái một cái, sắc mặt tức khắc trầm xuống, "Nói bậy! Thằng Hai có phải từ trong bụng mẹ đã bị nhược trí đâu, là do nó rớt ao cá bệnh cháy hỏng đầu mới thành như vậy, làm sao ảnh hưởng tới con cái được?"
"Nhưng anh Hai nhiễm bệnh khi đó còn chưa thành niên, con sợ là sẽ có xác suất.
Mẹ à, ngộ nhỡ con nói đúng thì không phải mình sẽ mang tội sao? Hơn nữa, còn liên lụy đến cả Tưởng Lan."
"Xác suất với không xác suất cái gì, con đừng có nói chữ nghĩa ra nữa.
Với cả, liên lụy gì? Mẹ nuôi lớn ba đứa các con là mẹ mang tội sao? Mẹ nghĩ cho anh Hai con như vậy là liên lụy sao?" Quách Xuân Lan vừa nói vừa chọc chọc lên trán con gái.
"Không biết nghĩ cho anh Hai còn ở đó lo chuyện người khác, mẹ thấy là con dạy học nhiều quá đâm ra ngớ ngẩn rồi."
Lâm Cẩm Vân bất đắc dĩ thở dài, không muốn cùng mẹ mình đào sâu vấn đề này nữa, chỉ cùng Lâm Vĩ Khang chơi một lúc, thấy đã qua 8 giờ rưỡi, đang định rời đi, lại nhìn thấy Tưởng Lan đang đứng ở cửa.
Tưởng Lan đứng trước phòng Lâm Vĩ Khang gõ gõ cửa.
"Thưa mẹ, con vào đây ạ!"
"Chà, vào đi, cùng trò chuyện rồi chơi với thằng Hai một lát."
Tưởng Lan vào phòng, cùng Lâm Cẩm Vân liếc nhau rồi ngồi vào bên cạnh Lâm Vĩ Khang, nhìn hắn vẽ tranh.
Quách Xuân Lan kéo Lâm Vĩ Khang, chỉ vào Tưởng Lan nói với hắn: "Khang tử à, vợ con tới rồi này, các con cùng nhau chơi thật vui có được không?"
Lâm Vĩ Khang ngẩng đầu nhìn Tưởng Lan, lập tức đề phòng mà nhanh tay đóng lại quyển vở cùng bút vẽ, lui người về sau, nhìn Quách Xuân Lan lắc đầu phản đối.
Tưởng Lan có chút bất đắc dĩ, lại kề sát vào một chút, nói với Lâm Vĩ Khang: "Em vẽ Đại Hoàng cho anh xem nhé?"
Lâm Vĩ Khang chỉ khẩn trương nhìn chằm chằm nàng.
"Cô là ai?"
"Em là..."
Tưởng Lan theo bản năng nhìn mắt Lâm Cẩm Vân, có chút thẹn thùng, câu kế tiếp nghẹn ở cổ họng, không sao nói nên lời.
Quách Xuân Lan lại tiếp lời nói với con trai: "Khang tử, đây là vợ con, gọi là Tưởng Lan.
Các con cùng nhau chơi nhé?"
"Con chơi với A Vân, không cần cô ta."
"Nghe lời nào, cho vợ con chơi cùng nữa nhé?"
Quách Xuân Lan tiếp tục dỗ dành con trai, không quên dùng sức đưa mắt ra hiệu cho con gái.
Lâm Cẩm Vân nhìn thấy mặt Tưởng Lan đỏ lên, kéo tay Lâm Vĩ Khang dỗ ngọt: "Anh à, cùng Tưởng Lan thi vẽ tranh đi, xem thử ai vẽ đẹp hơn thì người ấy sẽ được mẹ thưởng kẹo bơ Đại Bạch Thỏ."img
Lâm Vĩ Khang nghe đến Đại Bạch Thỏ, lập tức kề sát vào trước mặt Lâm Cẩm Vân một chút, lại có chút chần chừ nhìn Tưởng Lan.
Lâm Cẩm Vân thấy hắn đã có chút thả lỏng, lại tiếp tục khuyên: "Nhưng chỉ có một quyển vở, một cây bút, anh để Tưởng Lan vẽ trước đi, vẽ xong thì tới anh vẽ.
Mẹ sẽ làm trọng tài cho hai người, được không?"
Lâm Cẩm Vân sợ hắn nghe không hiểu lại giải thích: "Trọng tài chính là......!chính là giống như cô giáo vậy đó, trọng tài nói ai vẽ đẹp thì người đó sẽ được thưởng Đại Bạch Thỏ."
Lâm Vĩ Khang càng nghe càng hăng say, vui vẻ mà gật đầu thật mạnh, cũng không hề trốn tránh Tưởng Lan nữa, ngược lại chủ động đem bút vở trong tay để trước mặt nàng, mở miệng nói: "Cô vẽ trước, tôi vẽ sau, mẹ làm trọng tài."
Tưởng Lan nhìn mắt Lâm Cẩm Vân, tiếp nhận bút vở từ tay Lâm Vĩ Khang, nghiêm túc vẽ lên giấy.
Lâm Vĩ Khang chỉ nghĩ đây là thi đấu, vừa thấy Tưởng Lan bắt đầu vẽ tranh liền lập tức tiến đến trước mặt nàng nhìn chằm chằm từng nét bút.
Quách Xuân Lan nhìn cảnh tượng này vui mừng ra mặt, quay đầu nhẹ giọng nói với con gái: "Vẫn là con biết cách."
Lâm Cẩm Vân nghe vậy chỉ cười khổ nhìn đôi "phu thê" trên giường này, trong lòng không khỏi thầm than.
Lại một lát sau, Quách Xuân Lan thấy con trai không còn né tránh Tưởng Lan nữa, cảm thấy hai người ở cạnh nhau cũng yên ổn, liền nháy mắt ra hiệu với Lâm Cẩm Vân, ý bảo nàng ra cửa.
Lâm Cẩm Vân biết mẹ ngại mình chướng mắt, liền đứng dậy lặng lẽ đi ra ngoài, cũng không phát hiện sau lưng Tưởng Lan ngẩng đầu nhìn nàng.
Lại cũng chỉ vội vàng dừng lại liếc mắt một cái, nàng liền cúi đầu tiếp tục xem Lâm Vĩ Khang vẽ tranh.
Lâm Cẩm Vân tắm xong, trở lại phòng mình nằm xuống, cơn buồn ngủ kéo tới, một giấc ngủ đến khi sắc trời dần sáng.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Cẩm Vân mở mắt ra, quay đầu nhìn người bên cạnh, lại không thấy Tưởng Lan đâu, trên tấm ga trải giường bên cạnh cũng không có một vết nhăn.
Không biết đêm qua nàng bao lâu mới trở về phòng, trở lại mà không nghe thấy tiếng động gì cả, phảng phất như trước nay chưa từng xuất hiện trong nhà này.
Lâm Cẩm Vân xuống lầu ăn xong bữa sáng, đang định lên lầu đi lấy đồ dơ tối hôm qua đã thay ra, lại nghe đến phòng sau truyền đến tiếng nước chảy.
Nàng tò mò theo tiếng nước đi đến, lại nhìn thấy Tưởng Lan cúi người ở bồn nước giặt quần áo tối hôm qua nàng thay ra, một cái áo ngực màu hồng nhạt nổi lềnh bềnh trong thau nước, trong tay Tưởng Lan cầm chiếc qυầи ɭóŧ cùng màu đang vò vò.
Mặt nàng đỏ bừng lên, vội đi qua kéo tay Tưởng Lan, "Quần áo cứ để tôi tự giặt được rồi."
Tưởng Lan không chú ý tới vẻ khác thường của cô, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Không việc gì, mấy bộ quần áo thôi mà."
"Vẫn để tôi tự giặt thì hơn, chị cứ làm việc khác đi."
Lâm Cẩm Vân nói xong liền lấy lại qυầи ɭóŧ từ tay Tưởng Lan, một phen nhấn chìm vào trong thau nước.
Tưởng Lan lúc này mới ngẩng đầu nhìn nàng, phát hiện mặt cô Út đã đỏ bừng.
Nàng đoán ra nỗi lòng Cẩm Vân, có chút buồn cười, nhưng nghĩ lại dù sao cô Út cũng là giáo viên, tức khắc lại hiểu ra vì sao nàng lại cư xử khác biệt, lúc này mới nhịn xuống không cười, chỉ thối lui sang một bên nhìn Cẩm Vân giặt qυầи ɭóŧ.
Vợ chồng Lâm Vĩ Kiện đã đi trại vịt làm việc, lúc này Quách Xuân Lan đang ngồi xổm trước vườn rau nhỏ ở sân trước chăm sóc cho cây con. Bà ngừng tay hít thở mấy cái, thoáng nhìn Lâm Vĩ Khang một mình ngồi ở trong sân ngẩn người.
Theo bản năng liền đi tìm Tưởng Lan, đi đến phòng sau thấy Tưởng Lan đang cùng con gái ghé vào bồn nước không biết đang làm gì, tức khắc liền có chút không thuận mắt, bèn gọi Tưởng Lan lại đây.
"A Lan, cô rỗi rảnh thế thì qua với Khang tử đây này.
Tối hôm qua cô cũng thấy rồi đấy, nó có thể ngoan ngoãn ở chung với cô.
Cô nên chủ động chơi cùng nó nhiều một chút, dần dà nó sẽ thân quen với cô thôi."
"Dạ."
"Lát nữa tôi ra trại vịt làm, việc nhà giao lại cho cô cùng A Vân, dù sao nó cũng tuổi trẻ không quen việc bằng cô, cô làm chị dâu thì bảo ban em nó."
"Vâng."
Quách Xuân Lan thấy Tưởng Lan vâng vâng dạ dạ rất ư là hài lòng, cảm giác như đã quản được nàng, nhìn bóng dáng Tưởng Lan đến cạnh con trai, trên mặt hiện ra thần sắc đắc ý..