Mặt trời lặn về hướng tây, Tần Thất Huyền cưỡi trên một chiếc diều gỗ nhỏ quay về tông môn.
Vừa đáp xuống đất, còn kịp thu hồi con chim gỗ của nàng, đằng sau đã có người hô lên: "Tiểu Thất, ngươi về rồi, Linh Cốc của ta còn chờ ngươi tưới nước đấy.
”
Người nói chuyện là một người đàn ông trung niên vạm vỡ thường được gọi là Trương đạo nhân, ông ấy là đệ tử tạp dịch của Linh Tiêu Môn, năm nay đã 53 tuổi, nhưng tu vi khó khăn lắm mới đạt Luyện Khí sơ kỳ, xem như không có thiên phú gì với con đường tu luyện cả.
Nếu không có kỳ ngộ, có lẽ cả đời này ông ấy vẫn sẽ ở mãi giai đoạn Luyện Khí kỳ.
Ba mẫu linh điền mà tông môn giao cho chính là chỗ yếu hại của ông ấy, hiện giờ đúng là mùa thu hoạch Linh Cốc, ông ấy mời Tần Thất Huyền am hiểu pháp quyết hệ mộc tới giúp đỡ chăm sóc linh điền, thi triển một chiêu Xuân Phong Hóa Vũ, có thể giúp đề cao tỉ lệ thu hoạch Linh Cốc thêm một thành.
“Đến rồi, đến rồi.
" Tần Thất Huyền theo Trương đạo nhân tới linh điền, nàng không vội thi triển pháp quyết mà ngồi xuống ngay tại chỗ, lấy từ trong túi ra một bình nước, uống ùng ục mấy ngụm lớn, uống xong mới nói: “Sử dụng diều gỗ tiêu hao không ít linh khí, ngươi chờ ta một lát.
”
Trương đạo nhân cười nói: "Ngươi đến là lòng ta yên ổn rồi.
Nhưng mà Tiểu Thất này, ngươi cũng keo kiệt quá rồi đấy, linh dịch trong hồ lô trộn lẫn biết bao nhiêu là nước? Người bình thường toàn dùng Hồi Linh Đan để khôi phục linh khí, ngươi thì hay rồi, một viên Hồi Linh Đan có thể pha được hai lít nước…”
Tần Thất Huyền khoát tay, "Có thể tiết kiệm được ít nào thì hay ít đó, dù sao cũng không chậm trễ bao nhiêu thời gian.
” Vừa nói nàng vừa ợ một cái.
Nàng cũng không muốn keo kiệt như vậy đâu, nhưng ai kêu hệ thống mà nàng có khi xuyên qua phải có linh thạch mới có thể kích hoạt được, không tiết kiệm thì không có cách nào mở được bàn tay vàng!
Hết lần này tới lần khác nàng lại xuyên thành một tiểu tu sĩ tư chất bình thường, không có bất kỳ thân thế bối cảnh nào, sống ở tầng dưới chót nhất, vả lại ngay cả một chút ký ức của nguyên thân mà nàng cũng không có, con đường tích lũy linh thạch có thể ví như một quyển lịch sử đầy máu và nước mắt.
Một đường chua xót lăn lê bò lết tới đây, tốt nhất không nên nhắc lại nữa.
Sau mười lăm phút nghỉ ngơi, Tần Thất Huyền đứng lên nói: “Ta khỏe rồi.
”
Hít sâu một hơi, Tần Thất Huyền vận chuyển linh khí, ngón tay nhanh chóng bấm quyết, thi triển Xuân Phong Hóa Vũ.
Làn da nàng trắng nõn, ngón tay như rễ hành, lúc bấm quyết tốc độ nhanh như có tàn ảnh, như hồ điệp lướt hoa nhẹ nhàng nhảy múa, thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui cực kỳ.
Trương đạo nhân nhìn tay nàng, rồi thầm nghĩ: "Mặt Tiểu Thất không được xinh lắm, nhưng tay lại rất đẹp.
" Tầm mắt ông ấy dời lên mặt nàng, Trương đạo nhân thở dài, đang yên đang lành, sao một tiểu cô nương như này lại bị thương trên mặt cơ chứ, cũng không biết khi nào mới có thể tích góp đủ linh thạch, đổi được một viên Nhuận Nhan đan.
Một lát sau, Trương đạo nhân không rảnh lo ngó ngang ngó dọc nữa, ông ấy khiếp sợ nhìn về phía màn sương nước màu xanh biếc trong linh điền, miệng há to như sắp nhét được quả trứng gà.
“Tiểu Thất, ngươi tu luyện Xuân Phong Hóa Vũ tới tầng năm rồi à?”
Tần Thất Huyền không rảnh trả lời, nàng dẫn dắt sương mù có chứa linh khí tẩm bổ từng hạt lúa trong linh điền rồi mới thu tay lại, thở phào nhẹ nhõm, "May mắn không làm nhục mệnh.
”
“Một viên linh châu của lão Trương ngươi cũng không tiêu vô ích đâu nhở.
”
Trương đạo nhân mừng rỡ như điên, "Đáng giá, quá đáng giá!" Ông ấy giơ ngón tay cái lên: “Cái chiêu này của ngươi, chỉ cần một tay, là có thể nhận thầu hết tất cả linh điền của ngoại môn, ta lập tức đi tuyên truyền cho ngươi! ” Xuân Phong Hóa Vũ là pháp quyết cơ sở mà tất cả đệ tử Linh Tiêu Môn đều có thể tu luyện, nhưng đệ tử ngoại môn cùng lắm chỉ có thể tu luyện được tới tầng thứ ba, người tu luyện đến tầng bốn thì đã là lông phượng sừng lân, về phần tầng năm, ông ấy chưa từng nghe nói có đệ tử nào có thể tu luyện Xuân Phong Hóa Vũ tới tầng thứ năm cả.