Lúc này Tần Thất Huyền không rảnh quan tâm tới nàng ấy.
Bởi vì nàng phát hiện một vấn đề nghiêm trọng, linh châu vừa mới nhận tới tay, trong chớp mắt đã biến mất không thấy tăm tích.
Hệ thống: Đã thu hai viên linh châu trừ nợ.
Nội tâm Tần Thất Huyền rít gào: “Vậy nên ngươi được phép lấy luôn linh châu của ta? Mặc kệ ta kiếm được bao nhiêu, cũng sẽ bị ngươi trực tiếp lấy đi?"
Hệ thống: "Mỗi ngày ít nhất phải trả lại mười viên linh châu, nếu không có cách nào hoàn thành thì sẽ có trừng phạt nho nhỏ."
Con mọe nó, sao trước đó ngươi không nói thế.
Tần Thất Huyền cảm thấy không ổn, thấp thỏm hỏi: "Trừng phạt nhỏ cỡ nào?”
Hệ thống: "Trừng phạt nhỏ cỡ khiến ngươi không muốn trải nghiệm lại lần thứ hai.”
Tần Thất Huyền nghe ra một tia vui sướng khi người gặp họa từ trong giọng nói cứng nhắc máy móc của hệ thống.
Má, nàng bị một cái hệ thống thao túng đủ đường!
Tần Thất Huyền: "Cùng lắm thì chúng ta cá chết lưới rách!" Nhưng mặc cho nàng mắng nhiếc uy hiếp như thế nào, hệ thống cũng không có chút phản ứng, Tần Thất Huyền đang tức giận ngập đầu, ai dè lại nghe thấy tiếng khóc to dần, quay đầu nhìn sang, Quách Đa Hà đang lệ rơi đầy mặt: “Ta, linh châu của ta không đủ, sư tỷ đừng nóng giận, chờ Linh Cốc chín rồi, ta bán xong sẽ trả cho ngươi ngay.”
Tần Thất Huyền biết có lẽ vẻ mặt bây giờ của mình đang rất dọa người.
Tuy rằng khuôn mặt vì đau mà không thể cho ra bất cứ biểu cảm gì, nhưng chắc chắn ánh mắt rất hung ác, sát khí bùng lên dữ dội.
Dù sao, trong lòng nàng đã băm vằm, nghiền xương hệ thống ra thành tro trăm ngàn lần rồi.
Nàng hơi hé miệng, muốn trưng ra biểu cảm mỉm cười, nhưng Quách Đa Hà vừa thấy nàng nhe răng, lập tức khóc đến nỗi thở không ra hơi, sắc mặt trắng bệch, hô lên: “Ta sai rồi, không nên chưa gom đủ tiền đã tới tìm ngươi, xin sư tỷ tha mạng!" Căng thẳng đến mức khiến cho Quách Đa Hà xưa nay nói lắp giờ cũng phải ăn nói lưu loát.
Tần Thất Huyền dở khóc dở cười, nói thẳng: "Ta tính nói hai viên linh châu là đủ rồi.
Ngươi đừng lo lắng, những Linh Cốc còn lại ta sẽ cứu chúng thay ngươi.”
Linh châu mới tới tay còn chưa kịp nóng thì đã bị hệ thống thu mất, giờ nàng còn so đo gì với Quách Đa Hà nữa.
Dứt lời, Tần Thất Huyền giơ tay bấm quyết, thi triển Xuân Phong Hóa Vũ.
Sau khi tu vi đột phá Luyện Khí kỳ tầng chín, linh khí trong cơ thể nàng càng thêm sung túc, thi triển Xuân Phong Hóa Vũ cũng càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Nhưng trong quá trình vận chuyển linh khí, Tần Thất Huyền mơ hồ cảm giác được có cái gì đó không đúng, dường như có một lực lượng đối kháng nào đó đang cản trở nàng.
Xuân Phong Hóa Vũ đại biểu cho sinh cơ, nhưng bốn phía xung quanh tràn ngập tử khí, cản trở sinh khí ngưng tụ.
Tử khí giống như một đứa trẻ nghịch ngợm gây sự, đang dùng hết sức tách bàn tay đang kết ấn của nàng ra.
Vốn chỉ pháp được thi triển nước chảy mây trôi, nhưng sau khi bị can thiệp thì lại xuất hiện sự đình trệ ngắn ngủi, nếu không phải tu vi của nàng đã tăng lên, e rằng khó có thể thuận lợi thi triển được Xuân Phong Hóa Vũ.
Vất vả lắm mới thi triển xong pháp quyết, Tần Thất Huyền nhìn về phía mưa bụi mênh mông trong linh điền, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Giờ tu vi của nàng đã là Luyện Khí kỳ tầng chín, nhưng không ngờ rằng Xuân Phong Hóa Vũ mà nàng thi triển ra cũng không khác mấy so với hồi tu vi còn chưa đột phá.
Vấn đề nằm ở đâu?
Tần Thất Huyền cúi đầu nhìn dưới chân, sau đó ngồi xổm xuống, dùng ngón tay chọc một lỗ nhỏ xuống đất.
Chỉ khi thi triển Xuân Phong Hóa Vũ mới có thể cảm ứng được tử khí trong lòng đất, vậy rốt cuộc tử khí này từ đâu mà đến, chuyện Linh Cốc biến thành màu đen héo rũ, có phải là do tử khí không nhìn thấy ấy tạo thành hay không? Nếu không thể giải quyết tử khí này, về sau những linh điền này không thể trồng thêm bất cứ thứ gì nữa.