Phi Thăng Bằng Phương Thức Tu Luyện Không Đứng Đắn


Không thể trồng trọt, vậy thử hỏi xem những đệ tử ngoại môn ấy phải sống như thế nào?

Ngay cả nàng, cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng to lớn.

“Chín, chín rồi!” Phía bên kia, tâm trạng của Quách Đa Hà chuyển từ lo lắng sang vui vẻ, nàng ấy vui vẻ nhảy dựng lên.

Quách Đa Hà vừa vỗ tay hoan hô, vừa lấy Huyền Âm Cốt ra: “Linh Cốc được cứu rồi, Xuân Phong Hóa Vũ của Tần sư tỷ quả nhiên lợi hại, trực tiếp ủ chín Linh Cốc, ta không cần lo bị đuổi ra khỏi tông môn nữa hu hu hu!”

“Tần sư tỷ, cứu mạng! Ta ở Hòa Phong Cốc……” Trong lúc nhất thời, một lượng lớn đệ tử gửi tin cầu cứu, hi vọng Tần Thất Huyền có thể tới linh điền của mình trước để thi triển Xuân Phong Hóa Vũ.

Mà đúng lúc này, một cơn gió mạnh đánh úp về phía sau lưng Tần Thất Huyền, cùng lúc đó, có một giọng nữ trách mắng quen tai vang lên: “Lề mà lề mề, mau đi theo ta!”


Bùi Thanh Mai không chờ nổi nữa, dán Thần Hành Phù lên chân, trực tiếp chạy tới Ẩn Vụ cốc bắt người.

Từ xa nhìn thấy Tần Thất Huyền ngồi chồm hổm dưới đất, nàng ta không hề nghĩ ngợi, vung một roi ra, định cuốn lấy người kéo đi.

Một tu sĩ Luyện Khí tầng ba, linh khí trong người nhiều nhất chỉ đủ thi triển được hai đợt Xuân Phong Hóa Vũ một lần, thi triển xong đợi khôi phục linh khí cũng sẽ làm chậm trễ không ít thời gian, hiện giờ có nhiều người xếp hàng như vậy, nếu cứ căn cứ theo mức độ tổn hại nặng – nhẹ của linh điền mà cứu, vậy khi nào mới tới lượt mình?

Bùi Thanh Mai rất rõ Linh Cốc đang suy vong từng giờ từng phút, càng kéo dài lâu thì tổn thất càng lớn.

Bởi vậy, nàng ta tình nguyện tiêu hao một tấm Thần Hành phù trung phẩm cũng phải bắt được Tần Thất Huyền mang đi, áp giải nàng tới cứu linh điền của mình trước.

Nhưng ngoài dự kiến của nàng ta là, Tần Thất Huyền cứ như mọc thêm một đôi mắt sau lưng, lúc roi vung ra, Tần Thất Huyền tự dưng biến mất đâu không thấy, đến khi xuất hiện lại thì người đã đứng sau lưng nàng ta.

Bùi Thanh Mai còn chưa kịp xoay người đã cảm giác thấy phần lưng đau nhức, cả thân thể chúi về phía trước bay ra ngoài, mặt đập mạnh xuống đất, gãy cả một cái răng cửa.

Vẻ mặt Bùi Thanh Mai dữ tợn: “Ngươi dám đá ta?”

Tần Thất Huyền không thèm để ý tới nàng ta: “Kế tiếp sẽ tới Hòa Phong Cốc ở ngay bên cạnh, bên đó có trên trăm mẫu linh điền nhỉ?”

Bùi Thanh Mai gầm lên: “Tần Thất Huyền, ngươi tìm chết!”


Tần Thất Huyền nói vào Huyền Âm Cốt: “Bùi sư tỷ ngăn không cho ta tới.”

Ngay lập tức Huyền Âm Cốt vang lên một tràng tiếng mắng tức giận: “Chúng ta sẽ lập tức qua đó ngay!”

Bùi Thanh Mai thấy nhiều người tức giận như vậy, tự nhiên không dám ngăn cản tiếp nữa, chỉ dám buông một câu tàn nhẫn: “Chúng ta cứ chờ xem.” Dứt lời, nàng ta xụ mặt rời đi.

“Tần sư tỷ đừng quên Thanh Mộc Cư của chúng ta nhé, linh điền của chúng ta cũng bị tổn thất nặng lắm.

Linh Cốc đang bị tổn hại theo cấp số nhân, sợ rằng đến lượt chúng ta thì đã không còn một hạt gạo nào nữa.”

Tần Thất Huyền: “Không có việc gì đâu, lần này ta bế quan đột phá được vài cảnh giá, linh khí dồi dào, rất nhanh sẽ qua đó.”

Kế tiếp, Tần Thất Huyền chạy tới Hòa Phong Cốc, do là lần thứ hai nên nàng cũng chú ý không ít, lúc kết thủ pháp cũng không bị tử khí ảnh hưởng nữa.


Tu vi tăng lên, chỗ tốt do linh khí dồi dào mang lại cũng được thể hiện ra, lúc này đây thi triển Xuân Phong Hóa Vũ, mưa bụi trực tiếp ảnh hưởng tới gần 50 mẫu linh điền ở xung quanh, cũng ủ chín toàn bộ Linh Cốc trong đó.

Mọi người đều kinh ngạc.

“Sư tỷ, cảnh giới của ngươi bước vào…” Có người mắt sắc nhìn ra thực lực của nàng không tầm thường, do dự đưa ra một con số: “Tầng sáu hậu kỳ?”

Tần Thất Huyền chỉ cười mà không nói, ra vẻ cao thâm khó đoán.

Thế nhưng khuôn mặt nàng nặn mãi không cho ra được biểu cảm gì, thoạt nhìn có vẻ lạnh nhạt xa cách, khó có thể đến gần, vì thế, mọi người không dám hỏi lại, sôi nổi nói lời cảm tạ rồi dâng lên linh châu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận