Ngay cả sức lực mắng chửi người ta Tần Thất Huyền cũng không có, nàng chỉ muốn hỏi: “Phải đau tới khi nào?”
Chịu đựng suốt một giờ, đau đớn mới biến mất, Tần Thất Huyền từ trên giường bò dậy, phát hiện cả người nàng đã ướt đẫm, không riêng gì quần áo mà ngay cả ga giường bên dưới cũng có thể vắt ra được nước.
Nàng không chút biểu cảm mà thu dọn sạch sẽ, đã vậy còn đi tới cái hồ nhỏ trong viện để tắm rửa, sau đó lấy Huyền Âm Cốt ra, hỏi lần lượt từng người một: “Ta muốn bán ngọc giản ghi lại những gì tâm đắc của ta trong quá trình tu luyện Xuân Phong Hóa Vũ, chỉ có giá một viên linh châu thôi, có ai mua không?”
Được rồi, tạm thời ta nhận thua, chẳng phải chỉ là kiếm tiền thôi sao? Mười viên linh châu, chút lòng thành!
Giờ ta sẽ bắt đầu kiếm.
Đông đảo đệ tử ngoại môn nhận được tin tức: “…”
Tần sư tỷ, hơn nửa đêm rồi, giờ này thích hợp ư?
Tần Thất Huyền thức cả đêm khắc ngọc giản, ngày hôm sau đã bán ra gần trăm bản.
Nhưng nàng không trực tiếp thu tiền, mà ủy thác cho Trương đạo nhân mỗi ngày đưa cho nàng mười viên linh châu, tuy Trương đạo nhân thấy khó hiểu, nhưng chuyện này cũng không phức tạp gì, nên ông ấy vui vẻ đồng ý.
Đến giữa trưa, Tần Thất Huyền vác đôi mắt gấu trúc chạy tới địa điểm tập hợp đã được ước định sẵn, lúc nàng tới, trong đình nghỉ mát đã có sáu người.
Bên bàn đá ở giữa đình nghỉ mát có một thiếu nữ mặc váy tiên màu cỏ anh đào đang ngồi, da nàng ta trắng như sứ, đôi mắt hạnh nhân to tròn linh động, trên mái tóc đen đội một vòng hoa tươi được bện sẵn, hai bên có tua rua dài mảnh.
Lúc mới nhìn qua, trông nàng ta giống như tinh linh nơi núi non sơn dã đi ra từ trong rừng, dung mạo thanh lệ, nhu nhược động lòng người.
Bên hông thiếu nữ đeo một lò luyện đan tinh xảo khéo léo, thân phận này vừa xem cái là hiểu ngay.
Bên trái nàng ta là một đại hán khôi ngô, tu vi cao nhất trong số sáu người, hiển nhiên đây chính là Đồ Trọng An – Luyện Khí kỳ tầng chín.
Bốn người còn lại là hai nam hai nữ, ba người đứng bên cạnh bàn đá cười cười nói nói với đám Cổ Nhu, một nữ tử áo đen còn lại đeo gùi trên lưng thì đứng trong góc đình nghỉ mát, lúc này đang nhìn về phương xa, không tham dự vào cuộc trò chuyện trao đổi trong đình.
Tần Thất Huyền đi qua, quy quy củ củ thi lễ một cái.
“Đệ tử ngoại môn Tần Thất Huyền, bái kiến các vị sư huynh sư tỷ.”
Mọi người trong đình nhao nhao nhìn sang, trong tay Cổ Nhu được chúng tinh phủng nguyệt vây quanh đang bưng một chén trà, nàng ta chậm rãi đặt chén trà lên bàn, phát ra một tiếng “cộp” giòn tan.
Cổ Nhu khẽ hất cằm, "Ngươi chính là Tần Thất Huyền? Bọn họ nói ngươi đã tu luyện Xuân Phong Hóa Vũ quyết tới tầng thứ năm…”
Tần Thất Huyền gật đầu: "Đúng vậy!”
Trên mặt Cổ Nhu nhất thời lộ ra ý cười nhàn nhạt, "Lần này thứ mà ta muốn hái chính là Thiên Tâm Thảo, loại cỏ này không dễ bảo tồn, đợi sau khi hái xuống xong, ngươi phải thi triển Xuân Phong Hóa Vũ tẩm bổ kinh mạch thân và lá cho nó bất cứ lúc nào, nếu có thể bảo tồn dược tính từ chín thành trở lên, sau khi trở về ta sẽ thưởng cho ngươi thật hậu hĩnh.”
Dứt lời nàng ta không nhìn Tần Thất Huyền nữa mà nghiêng đầu nói với Đồ Trọng An: "Chúng ta xuất phát đi.”
Vừa nói xong, mấy người nhao nhao lấy pháp khí ra, hóa thành mấy chùm sáng nhạt “xoẹt” một tiếng bay đi thật xa.
Tần Thất Huyền chỉ có một chiếc diều gỗ có tốc độ không nhanh, mỗi lần phi hành còn cần linh châu, mà nàng vừa vặn không xu dính túi, hiện tại muốn bay cũng không bay được.
“Sao ngươi còn chưa nhúc nhích?”
“Đừng nói ngay cả pháp bảo phi hành mà ngươi cũng không có nhé?”
Có người không kiên nhẫn hỏi: "Ai chở nàng ta đi?”
Không ai trong số bọn họ vui lòng, trên mặt viết rõ hai chữ ghét bỏ.
Trong lòng Tần Thất Huyền không hề hoảng hốt chút nào.
Nàng dự định dùng Quỷ Ảnh Mê Tung để đi tới địa điểm nhiệm vụ, chắc hẳn tốc độ của nàng còn nhanh hơn nhiều so với tốc độ đám đồng môn này cưỡi pháp bảo bay đến đó.