Đúng lúc này, nữ tử áo đen đeo gùi ngự kiếm từ trên không trung hạ xuống, không rên một tiếng bay tới trước mặt Tần Thất Huyền, sau đó thân kiếm của nàng ấy dài ra, chừa ra hơn phân nửa vị trí, "Đi lên.
”
Tần Thất Huyền: “Đa tạ sư tỷ, không biết sư tỷ họ gì?”
Nữ tử áo đen: “Công Tôn Ách.
”
Nghe thấy cái tên này, Tần Thất Huyền chợt sửng sốt.
Cô nương này rất nổi danh a, nàng ấy đã từng là kiếm nô của một thiên kiêu trong nội môn, về sau lĩnh ngộ được kiếm ý nên được một vị trưởng lão trong tông môn nhận làm thân truyền đệ tử, tất cả mọi người đều cho rằng nàng ấy được một bước lên trời, kết quả! Không lâu sau trong một lần ra ngoài làm nhiệm vụ, trưởng lão kia đã ngã xuống, vì vậy cô nương này liền chuyển sang môn hạ của một vị trưởng lão khác, không ngờ rằng ngoài ý muốn lại xảy ra lần nữa, người sư phụ kế đó của nàng ấy bị tẩu hỏa nhập ma trong quá trình tu luyện, trực tiếp khiến nguyên thần bị thương, biến thành một tên điên thần trí không rõ.
Chẳng bao lâu sau, bên trong nội môn có lời đồn đãi về thân thế của nàng ấy, nói là từ nhỏ nàng ấy đã khắc chết cha mẹ, thôn xóm nàng ấy ở bị yêu vật tàn sát hầu như không còn, chỉ có nàng ấy là tránh thoát được một kiếp, về sau lưu lạc tới một cái trấn nhỏ, vì một miếng ăn mà bán mình làm nô lệ.
Trong tông môn đồn rằng nàng ấy là thiên sát cô tinh, tóm lại từ đó về sau, nàng ấy không còn sư phụ nữa.
Mặc dù vẫn có thân phận đệ tử nội môn, nhưng lại là người cô đơn, sau lưng không có chỗ dựa vững chắc, do đó thường xuyên bị chủ nhân trước đó khinh nhục.
Công Tôn Ách thấy sau khi Tần Thất Huyền nghe được tên của nàng ấy thì không có phản ứng nào cả, thản nhiên hỏi: "Sợ rồi?”
Sợ thì đi xuống…
Còn chưa nói dứt câu, nàng ấy đã nghe Tần Thất Huyền đứng ở sau lưng hỏi: “Trong gùi của ngươi chất đầy lá dâu đỏ, sư tỷ, ngươi nuôi tằm à?”
Công Tôn Ách: "Ừ, ta dùng tơ tằm luyện kiếm.
”
Tần Thất Huyền không phải kiếm tu, nhưng nàng là một người xuyên việt, do đó tự nhiên có tâm hướng về kiếm tiên, tò mò hỏi: “Dùng tơ tằm luyện kiếm, đây là cách luyện pháp gì vậy?”
Công Tôn Ách: "Thì cũng giống như người khác chẻ củi, phá núi, tách nước, ta dùng kiếm chém tơ tằm mà thôi.
"
Sợi tơ mỏng như vậy, thế mà lại còn phải dùng kiếm để chém?
Tần Thất Huyền kinh ngạc thật sự.
Quả nhiên, kiếm tu đều là kỳ hoa (*)!
(*) kỳ hoa: chỉ người kỳ lạ, thường là lời khen có ý tốt.
Nàng trầm mặc một lúc, lại hỏi tiếp: "Sư tỷ, làm thế nào mới có thể trở thành kiếm tu, ý là, làm sao để kiểm tra xem mình có thiên phú luyện kiếm hay không?”
Công Tôn Ách nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Có thể cảm nhận được kiếm ý, là có thể làm một kiếm tu.
”
Tần Thất Huyền chưa từng được tiếp xúc với cái gì gọi là kiếm ý, cho nên thuận miệng hỏi: "Làm sao để có thể cảm thụ được kiếm ý, nếu như không tiện thì có thể không nói.
" Cũng không biết câu hỏi này có đề cập tới bí mật tu hành gì hay không.
Công Tôn Ách: "Người khác thì ta không biết, nhưng theo ta, mỗi ngày hứng chịu trăm vết kiếm chém, ngày qua ngày, tự nhiên sẽ cảm nhận được.
"
Tần Thất Huyền: "! " Cáo từ, ta không xứng làm kiếm tu.
Cả đường im lặng không ai nói câu nào, Tần Thất Huyền đứng trên thân kiếm có chút xấu hổ, thế là nàng bèn thử thi triển Xuân Phong Hóa Vũ, bình thường toàn là đứng vững vàng dưới đất rồi mới bấm quyết, hiện giờ đứng trên không trung run tới run lui, lúc bấm quyết chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, dấu tay khó có thể bảo trì hoàn chỉnh.
Sau khi thử nhiều lần, cuối cùng Tần Thất Huyền cũng thi triển được toàn bộ chỉ pháp một lần, Xuân Phong Hóa Vũ tưới vào trong sọt của Công Tôn Ách, lá dâu vốn uể oải bên trong dùng mắt thường cũng có thể thấy được trở nên tươi sống hơn hẳn.