Vẻ mặt của Công Tôn Ách trở nên nhu hòa hơn: “Lần này ta ra ngoài là để hái lá dâu.
Gần đây trên Phượng Huyết Nguyên thường có hung thú lui tới, tuy Cổ Nhu đã mời Đồ Trọng An nhưng vẫn không yên lòng, do đó mới mời ta đi cùng với nàng ta.”
Tần Thất Huyền nheo mắt, "Hung thú gì vậy?”
Công Tôn Ách: “Nhiều lắm.
Ba ngày trước ta thử tới đó một lần, gặp được một con Hỏa Mãng Ngưng Thần kỳ.
Những con mãnh thú này, trước kia toàn chui lủi ở sâu trong núi, lần này không biết vì sao lại xuất hiện ở Phượng Huyết Nguyên.” Nàng ấy dừng một chút, tay nâng lên vẽ ra một đường kiếm, tạo thành một lớp lá chắn linh khí nhàn nhạt bao phủ quanh phi kiếm.
Sau đó mới hỏi: “Ngươi không chỉ là Luyện Khí tầng bốn đúng không?”
Sau khi đột phá Ngưng Thần kỳ, thần thức của tu sĩ mới có thể trở nên mạnh mẽ hơn một chút.
Hiện tại tất cả mọi người ở đây đều là Luyện Khí kỳ, quả thực rất khó dùng mắt thường để phân biệt thực lực cao thấp của những người khác.
Tần Thất Huyền nhìn lá chắn phòng ngự ngăn cách thanh âm, gật gật đầu, hào phóng nhận thẳng: "Bế quan một tháng may mắn đã đột phá.”
Thực ra giờ này tu vi của nàng đã là Luyện Khí tầng chín đại viên mãn, không hề kém Đồ Trọng An chút nào.
Công Tôn Ách khẳng định: “Luyện Khí cảnh đại viên mãn.”
Tần Thất Huyền giật mình: “Sư tỷ mắt sắc thật đó.”
Công Tôn Ách cười cười không nói nữa.
Rất nhanh, đằng trước xuất hiện một vùng thảo nguyên rộng lớn, mọi người từ trên pháp khí phi hành nhảy xuống: “Gần đây Phượng Huyết Nguyên không được yên ổn, không thể bay tiếp nữa.”
Trên bầu trời có rất nhiều hung thú, thực lực cũng mạnh hơn so với dưới mặt đất.
Bọn họ bay trên không trung không khác gì cái bia ngắm, rất dễ bị con hung thú hay đàn hung thú mạnh mẽ nào đó tập kích.
Sau khi đáp đất, Cổ Nhu nói: "Đệ tử bán bản đồ lần trước phát hiện Thiên Tâm Thảo nằm trong khe nứt lớn ở phía đông nam, bên cạnh Thiên Tâm Thảo có một con Thanh Mãng tu vi Luyện Khí kỳ tầng chín thủ hộ..." Nàng ta lấy bản đồ ra, chỉ chỉ một điểm trên bản đồ, nói: "Vị trí này, chúng ta đi thôi."
“Chúng ta sẽ giết thẳng một đường qua đó, gặp được linh thú thì ngươi sẽ phụ trách xử lý, cất giữ những bộ phận hữu dụng.” Đồ Trọng An ném một túi trữ vật bằng da đặc chế cho Tần Thất Huyền: "Dùng cái này đựng đi.”
Tần Thất Huyền đã từng được thấy loại túi da này rồi, bên trong là không gian rộng một trăm mét vuông, đáng giá hơn cái túi trữ vật nho nhỏ của nàng rất nhiều lần.
Trong nháy mắt khi nhận lấy túi, Tần Thất Huyền cũng cảm giác được túi này có gì đó không thích hợp, trên túi này có một chỗ rất mỏng, tính khép kín không đủ, vả lại bên trên còn có rất nhiều chỗ bôi độc dược —— nhuyễn cốt phấn cấm linh (lực).
Nếu cứ tiếp xúc với những bột phấn này trong thời gian dài, linh khí vận chuyển trong cơ thể sẽ trở nên chậm chạp, tứ chi mệt mỏi, chân như nhũn ra.
Ở vùng đất không yên ổn như Phượng Huyết Nguyên này, bọn họ bảo nàng thu thập hài cốt linh thú, mà thế thì ắt sẽ nhiễm phải mùi máu tươi, dưới tình huống linh khí bị hạn chế, đi đứng vô lực, trên người còn mang theo túi da tản ra mùi thịt, nàng tuyệt đối chính là cái bia ngắm còn sống, chỉ thiếu điều khắc mấy chữ to “mau tới ăn ta” lên trán mà thôi.
Nếu nàng vẫn là tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng ba như trước đây, chắc chắn sẽ không phát hiện ra được những điểm khác lạ như thế này, đồng thời nàng cũng hẳn phải chết không chút nghi ngờ.
Đồ Trọng An muốn nàng chết!
Vì sao chứ? Nàng đâu có đắc tội gì với hắn ta đâu.
Nàng cũng không cần biết quá rõ nguyên nhân, chỉ biết, nguy hiểm cần phải bóp chết từ trong trứng nước.
Nếu Đồ Trọng An muốn mạng của nàng, vậy nàng nhất định phải tìm cơ hội giết chết hắn ta trước.
Nếu không, một tên đệ tử nội môn như Đồ Trọng An, tài nguyên tu luyện của hắn ta nhiều hơn nàng nhiều, về sau nếu như hắn ta đột phá Ngưng Thần kỳ thì càng khó đối phó hơn.