Sau khi hạ quyết tâm, Tần Thất Huyền mặt không đổi sắc cất túi đi, đáp lại: “Được.
”
Xuân Phong Hóa Vũ tầng sáu có thể chữa thương giải độc, chút độc này, nàng căn bản không sợ.
Tần Thất Huyền cất túi đi, theo sát phía sau đội ngũ, định tùy cơ hành động.
Rất nhanh, bọn họ gặp phải một con Toản Sơn Giáp Thú trên thảo nguyên.
Toản Sơn Giáp Thú thích đào lỗ trên thảo nguyên, rất giống chuột chũi.
Trên thảo nguyên khắp nơi đều là lỗ do nó đào, mà nó cũng có bản lĩnh thuấn di di chuyển xuyên qua các động, đối phó với nó khá là phiền phức.
Thiết giáp (*) trên người chúng nó là vật liệu luyện khí không tệ, có thể dùng để rèn pháp bảo phòng ngự, nếu lột được một bản thiết giáp hoàn chỉnh, ít nhất có thể bán được một viên linh thạch trung phẩm.
(*) thiết giáp: giáp sắt
Đám người Đồ Trọng An lặng lẽ bao vây lấy Toản Sơn Giáp Thú.
Nữ tử trẻ tuổi dáng người nhỏ nhắn kia nắm giữ một môn thân pháp không tồi, phối hợp với công pháp liễm tức (*), lúc đi đường dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng, không phát ra bất kỳ thanh âm nào.
(*) liễm tức: thu liễm hơi thở
Sau khi lặng yên không một tiếng động tới gần Toản Sơn Giáp Thú, nữ tử đó đột nhiên giơ tay lên, từ trong tay áo vung ra một nắm bột phấn.
Toản Sơn Giáp Thú còn đang ăn cơm lúc này mới ý thức được có gì đó không đúng, nó rống giận một tiếng nhào về phía nữ tử kia, mà đúng lúc này, nữ tử uốn người lên không trung, tránh ra, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Toản Sơn Giáp Thú.
Nhưng mà không đợi nàng ta thở phào nhẹ nhõm, Toản Sơn Giáp Thú đã biến mất tại chỗ, mười lăm phút sau, nó chui ra ngay từ chỗ bãi cỏ dưới chân nàng ta, cái sừng trên đỉnh đầu suýt chút nữa đâm xuyên qua người nàng ta.
Cũng may vào lúc này có một tấm khiên lớn lót dưới chân nàng ta, vừa hay ngăn cản một kích hung mãnh của thú có sừng.
Mũi chân nữ tử đặt trên tấm khiên, mượn lực bay lên không trung, thân hình cấp tốc lui về phía sau, nhẹ nhàng đáp về giữa đội ngũ, đồng thời quay sang nói với nam tử bên cạnh: “Đa tạ sư huynh.
”
“Sư muội không sao là tốt rồi.
”
Trong lúc hai người họ nói chuyện, Toản Sơn Giáp Thú đâm sầm vào tấm khiên lớn, bị ngã chổng vó rốt cuộc thành công xoay người, chắc hẳn là nó đã ý thức được điều không hay, nên muốn lui về sơn động trốn, thế nhưng hiệu quả của độc dược phát tác rất nhanh, trông nó như kẻ say rượu đi đường lắc lư lảo đảo, bước chân không vững, chớ nói chi là đào hang chạy trốn.
Chẳng bao lâu sau, Toản Sơn Giáp Thú ngã xuống đất không đứng dậy nổi.
Trong lòng Tần Thất Huyền rùng mình, đám người này phối hợp ăn ý chuẩn bị đầy đủ, sợ là không dễ đối phó, cũng may nàng có Quỷ Ảnh Mê Tung, chạy trốn tuyệt đối không thành vấn đề.
Đám người Đồ Trọng An xúm lại, xác định nó sẽ không dốc hết toàn lực tung ra đòn phản kích cuối cùng trước lúc sắp chết, Đồ Trọng An mới xách con Toản Sơn Giáp Thú đang hôn mê lên, gọi Công Tôn Ách qua: “Ngươi qua đây.
”
Kiếm khí của Công Tôn Ách mảnh như tơ, lỗ hổng chém ra nhỏ đến mức có thể xem nhẹ không đáng kể, có nó, thú giáp mới có thể được bảo tồn hoàn mỹ.
Công Tôn Ách đánh chết Toản Sơn Giáp Thú, sau đó lấy tốc độ cực nhanh lột cả tấm thiết giáp xuống một cách hoàn chỉnh, thân thú máu me nhày nhụa không có chút tác dụng gì, vốn cứ ném luôn đi là được, thế nhưng Đồ Trọng An lại bảo Tần Thất Huyền cất vào túi da, còn dặn dò: “Nhớ cất kỹ.
”
Tần Thất Huyền cố ý hỏi: “Thịt của Toản Sơn Giáp Thú cũng phải giữ sao? Thịt này căn bản là không ai cần.
” Giá trị của con Toản Sơn Giáp Thú tập trung hết lên thiết giáp trên thân thể nó, thịt nó nấu ra có một mùi chua thối nồng nặc, chó cũng không thèm ăn.
Đồ Trọng An cười lạnh một tiếng, khinh thường giải thích: "Nhớ cất kỹ.
”
Tiểu đệ bên cạnh nói theo: "Bảo ngươi cất thì cứ cất đi, dong dài làm gì?”