Cổ Nhu dùng ngón tay xoắn xoắn ống tay áo, "Sư tỷ của ta cũng là đệ tử tinh anh, ta sẽ thay ngươi nói lời hay trước mặt tỷ ấy, hy vọng sư tỷ có thể khuyên Vạn Hòa đừng nhúng tay vào.
" Dừng một chút, nàng ta nói tiếp: "Nếu như lần này ta có thể thành công luyện chế Thiên Tâm Thảo thành Nhuận Tâm Đan tam phẩm, ta cũng có thể trở thành đệ tử tinh anh.
”
Tần Thất Huyền: “Làm thế nào mới có thể trở thành đệ tử tinh anh?” Trước giờ nàng chỉ là một đệ tử tạp dịch bình thường, căn bản không được tiếp xúc với mấy phương diện kia, chỉ biết là, nếu như có thể đạt được thành tích hạng nhất trong cuộc thi đấu dành cho đệ tử tạp dịch thì có thể trở thành đệ tử nội môn.
Về phần tinh anh trong nội môn, nghĩ cũng chưa từng nghĩ, nên đương nhiên không rõ lắm về điều kiện của nó.
Cổ Nhu kiên nhẫn giải thích: “Cần phải xem ngươi ở phong nào, ví dụ như ở Đan Phong của chúng ta thì điều kiện chính là luyện chế ra được linh đan tam phẩm trước ba mươi tuổi.
Ở Khí Phong thì là dưới ba mươi tuổi luyện chế thành pháp bảo tam phẩm, Trận Phù Phong cũng thế, còn Linh Thực Phong thì là nuôi dưỡng thành công linh dược tâm phẩm.
”
Nàng ta dừng một chút, hỏi Tần Thất Huyền: “Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
Thực tình Tần Thất Huyền cũng không rõ mình bao nhiêu tuổi.
Lúc nàng xuyên tới thì không được thừa hưởng ký ức của thân thể này, trên người cũng không có bất kỳ ngọc bội, pháp bảo có liên quan gì tới việc chứng minh thân phận, bởi vậy thân phận, tuổi tác của nàng cũng trở thành bí ẩn.
Trong tiểu thuyết, những cường giả có tu vi cao cường thường hay có tuyệt chiêu sờ cốt linh, chắc lúc nào đó nàng cũng phải đi nhờ người ta sờ thử một cái, đo xem rốt cuộc mình bao nhiêu tuổi nhỉ?
Cổ Nhu bày ra vẻ mặt đồng tình nhìn nàng: “Trông ngươi còn rất trẻ, không thấy chút biểu hiện già nua nào cả.
Có phải vì mặt bị đơ, ít có biểu cảm, nên mới không dễ sinh ra nếp nhăn hay không?” Nàng ta cũng nghiêm mặt, “Bằng không, về sau ta cũng cười ít đi một chút xem sao.
”
Tần Thất Huyền: “…” Rốt cuộc ngươi đang bổ não cái gì vậy?
Ta cảm thấy chắc hẳn ta cũng không già lắm đâu mờ nhỉ?
“Đúng rồi, còn có một vài trường hợp đặc thù, ví dụ như Công Tôn Ách, lúc nàng ấy gia nhập nội môn còn chưa biết kiếm quyết, nhưng lại lĩnh ngộ ra được kiếm ý.
” Nhắc đến Công Tôn Ách, Cổ Nhu vỗ trán một cái: “Công Tôn Ách còn đang ở trong đó, liệu nàng ấy có bị sao hay không?”
Tần Thất Huyền: “Ngươi thân với nàng ấy lắm hả?”
Cổ Nhu: “Nàng ấy hay bán thảo dược, ta mua nhiều nên cũng khá thân.
”
Tần Thất Huyền tò mò, "Ngươi không sợ đắc tội với thiên kiêu sau lưng nàng ấy sao?” Công Tôn Ách vốn dĩ là một kiếm nô, chủ nhân ban đầu của nàng ấy không ưa nàng ấy, đến nỗi chỉ cần là người có chút xíu quan hệ với nàng ấy thì ít nhất đều sẽ bị người nọ cảnh cáo qua một lần.
Cổ Nhu: “Sư tỷ của ta có mâu thuẫn với hắn ta.
” Nàng ta oán hận: “Hắn ta dám trêu hoa ghẹo nguyệt sau lưng sư tỷ.
”
Tần Thất Huyền à một tiếng, hiểu luôn, hóa ra là kịch bản nam si nữ oán, vì yêu mà sinh hận.
Nàng suy nghĩ một chút, nói: "Công Tôn Ách không chết được.
" Người đó có thể đè đánh cự mãng Ngưng Thần kỳ, suy ra chỉ cần nàng ấy không tự mình tìm đường chết, chui xuống dưới vực sâu khe nứt thì tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Cổ Nhu gật đầu: "Nói cũng đúng, vậy ta phải luyện hai viên Ngưng Thần đan.
”
Nàng ta lấy Thiên Tâm Thảo ra, nói: "Ai nha, cỏ này sắp héo rồi.
”
Một đường lăn qua lăn lại, Thiên Tâm Thảo không chết đã coi như tốt lắm rồi.
Tần Thất Huyền thi triển Xuân Phong Hóa Vũ quyết, sương mù nhàn nhạt bao phủ lên lá cỏ, Thiên Tâm Thảo vốn đã ố vàng một lần nữa toả sáng sinh cơ.
Trên mu bàn tay của Cổ Nhu có một miệng vết thương, nàng ta quan sát Thiên Cơ Thảo đã khôi phục sinh cơ và miệng vết thương trên mu bàn tay của bản thân đang nhanh chóng khép lại, khiếp sợ hỏi: “Tầng, tầng sáu? Ngươi đã luyện Xuân Phong Hóa Vũ tới tầng sáu rồi?”